Đoản 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là bạn thân bảy năm, cô cũng thầm yêu anh bảy năm. Dài quá phải không? Nhưng là, cô từ nguyện.

Cô cũng đã từng tỏ tình với anh, nhưng là, anh từ chối. Anh chỉ coi cô là bạn, không hơn.

Thế rồi, anh bị tai nạn, mất trí nhớ. Anh quên tất cả, chỉ nhớ cô. Người nhà anh nhờ cô tới chăm sóc anh. Cô đồng ý.

Chăm sóc anh, cô chưa từng một lời oán thán. Người ta nói cô ngốc, cô chỉ cười, không phủ nhận.

Một ngày, anh đứng trước mặt cô, anh nói, anh yêu cô.

Cô nhìn anh, cô khóc.

- Anh biết người anh đang nói chuyện là ai sao? Anh biết em là ai sao?

Anh ngạc nhiên nhìn cô.

- Tất nhiên là anh biết.

- Không, anh chẳng biết.

Nói rồi, cô chạy đi. Để mặc anh ở đó. Nếu anh biết, anh sẽ chẳng nói lời yêu cô. Anh từng nói, dù con gái trên đời này chết hết anh cũng không yêu cô. Anh chỉ coi cô là bạn thân.anh từng nhẫn tâm như thế đấy, vậy mà cô chẳng thể ngừng yêu anh...

Anh chạy theo cô và... "rầm"

Anh gặp tai nạn lần nữa. Nhưng, người chăm sóc anh, chẳng còn là cô.

Cô lặng lẽ đứng một góc nhìn anh, nhìn nụ cười của anh dành cho một người con gái khác, người con gái anh yêu. Cô gái đó đã trở lại.

Anh đã nhớ lại. Anh sẽ chẳng nói lời yêu với cô nữa. Anh cũng quên rằng anh từng tỏ tình với cô. Chỉ có mình cô còn nhớ. Cô nở nụ cười chua xót. Bạn thân, ừ thì "bạn thân".

F/s: mình nghĩ sẽ đan xen đoản buồn vào, chứ buồn hoài không được cho lắm! Đoản sau sẽ là đoản ngọt nhé!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro