Đoản 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng ra ngoài ban công, cô lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Anh là hàng xóm của cô, cũng là mối tình đầu đơn phương của cô. Hôm nay anh sẽ đi ra nước ngoài du học. Có lẽ rất lâu, rất lâu sau anh mới trở về.

Băn khoăn một chút, cô bước xuống nhà. Cô muốn tới chào từ biệt anh, đứng một góc nhỏ để chào cũng được, vì anh đâu biết cô là ai đâu, cô biết lấy tư cách gì để ra tiễn anh? Đang thất thần nhìn anh chuẩn bị vác balo lên taxi, bước chân không ngăn được đưa cô về phía anh.

- Anh chuẩn bị ra sân bay ạ? À, anh đừng ngạc nhiên như thế. Em tên Phương, nhà em đối diện nhà anh này.

Anh nhìn cô mỉm cười, anh rất hay cười, với một người xa lạ như cô anh cũng cười.

- Rất vui được gặp em.

Cô cũng cười đáp lại.hai người nói chuyện vài ba câu rồi trao đổi số điện thoại. Tim cô dập rất nhanh, có chút hồi hộp. Anh chẳng biết nhưng cô đã thích anh 3 năm rồi, luôn dõi theo bóng hình anh. Có phải hay chăng bây giờ cô không cần đứng trong bóng tối nữa, có thể quang minh nói chuyện với anh?

Anh đi rồi, mỗi đêm cô đều nhắn tin nói chuyện với anh, mặc cho giá cước quốc tế đắt đỏ. Nói chuyện với anh rất vui, khiến cô quên đi buồn phiền.

Một ngày, cô lấy can đảm gọi cho anh, muốn nghe giọng của anh. Đầu dây bên kia lại là một giọng nam lạ lẫm. Hóa ra, ngay từ đầu, anh đã biết cô, biết cô thích anh, nhưng anh không thích cô, anh tặng cô cho bạn anh. Hóa ra, sau nụ cười tỏa nắng đó lại là một trái tim sâu không đáy. Anh không yêu cô, nói ra được rồi, đâu cần bày nhiều trò như thế?

Năm năm, hóa ra cô đã lãng phí nhiều năm như vậy cho một người không xứng.


Thật ra đâu ai biết trước được mọi thứ sẽ như thế nào? Khi hối hận rồi mới tiếc rằng đáng lẽ ra ngay lúc đầu mình không nên thích người đó. :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro