Đoản 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng mưa rả rích đã vô tình đánh thức cô. Mở mắt một cách khó nhọc, cô như một cái xác không hồn nhìn trần nhà. Đầu đau như búa bổ, tay chân thì rã rời, cô cắn chặt môi để ngăn cho nước mắt không chảy ra. Đôi môi anh đào bị cắn đến bật cả máu. Nhìn qua chỗ nằm bên cạnh đã lạnh ngắt từ lâu cô vô thức lắc đầu, cố kìm nén tiếng khóc nức nở. Cố dựng dậy tấm thân mệt mỏi, chiếc chăn trượt khỏi vai để lộ thân hình nhỏ bé đầy vết bầm tím. Cô vội vã đi vào phòng tắm, vừa đặt chân xuống giường một trận đau đớn kéo đến khiến cô ngã xuống đất.

Cô ngâm mình trong bồn tắm hơn một tiếng đồng hồ. Nước ấm làm cho những dấu vết kia dịu đi rất nhiều nhưng không thêt nào làm dịu đi nỗi lòng của cô. Tại sao? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ bao nhiêu năm, hắn vẫn chưa buông bỏ được thù hận, vẫn muốn hành hạ cô. Chẳng lẽ lần này cô quay về là sai lầm. Cô cười một cách đau đớn, mỉa mai. Có lẽ hắn vẫn luôn là ác ma, nếu biết không thể đấu lại hắn thì ngàn lần sau, vạn lần sai cô sẽ không bao giờ quay về. Thà rằng để cho mọi người nghĩ cô đã chết còn tốt hơn.

Chỉnh lại tâm trạng, cô sang phòng mẹ thì thấy bà đang ngồi nghe nhạc, hộ lí vẫn đang chuẩn bị thuốc cho bà. Ngồi xuống bên mép giường, cô nắm lấy bàn tay chằng chịt dây chuyền của mẹ, mỉm cười:

- Mẹ, con xin lỗi. Thời gian qua làm mẹ lo lắng nhiều rồi.

Mẹ cô mỉm cười, lắc đầu cô nói ra những tiếng khó nhọc:

- Con biết không? Ngày con biến mất. Mẹ như phát điên lên, không ngu2bgf tìm kiếm con khắp nơi. Từ các bệnh viện cho đến các Trung tâm y tế lớn nhỏ. Dượng con còn đăng tin lên mạng, lên truyền thông mong có ai đó có chút tin tức gì về con. Nhưng con vẫn bật vô âm tín. Mẹ đi đường, thấy có ai giống con là mẹ lại lao đến. Không biết bao nhiêu lần, mẹ nhận nhầm người. Cũng không biết bao nhiêu đêm mẹ nằm mơ thấy con. Thấy con gọi mẹ, mẹ đưa tay ra nắm tay con. Nhưng chưa kịp nắm thì con đã biến mất. Đến sáng nay, khi tỉnh dậy mẹ vẫn lo chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ trong hằng trên giấc mơ mẹ từng mơ về con. Nhưng sáng nay, nghe hộ lí nói mẹ mới dám tin, tin con đã trở về.

Bà nói mà không thể kìm được nước mắt. Cô cũng vậy, nước mắt đã chảy từ bao giờ. Cứ tưởng rằng, một năm qua cô đã học được cách trở nên mạnh mẽ nhưng không hiểu sao. Trở về căn nhà này, trở về đối diện với mẹ, những người trong quá khứ cô lại trở nên mềm yếu. Vòng tay ôm lấy mẹ, cô nghẹn ngào:

- Con xin lỗi. Mẹ yên tâm, từ giờ con sẽ luôn ở bên mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ không rời đi nữa.

- Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã trải về.

Xuống nhà bếp uống nước, cô như nhớ ra điều gì đó. Vội vã mặc quần áo dài và bịt kín mặt mũi ra khỏi nhà. Cô đi đến một hiệu thuốc gần đó mua một vỉ thuốc tránh thai. Cô nghĩ thầm: " Mình không thể mang thai con của anh ta, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó kiểm soát hơn." Trên đường về cô đi qua đài phun nước. Nhìn nó cô lại nhớ về những kí ức ngày xưa, những kí ức đau khổ mà không bao giờ cô muốn nhớ lại. Cô vội vã rời đi, rời khỏi nơi còn in đậm kỉ niệm của hai người như đang chạy trốn khỏi kí ức đau thương.

Về gần đến nhà, khi đến gần cổng cô thấy một cô gái trẻ đang dây dưa với dượng. Tuy không muốn nghe lén nhưng đi ra bây giờ rất khó xử nên cô đành đứng khuất sau hàng cây, tuy không gần nhưng cũng đủ để cô cô nghe được cuộc đối thoại của hai người.

- Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rõ ràng. Không bao giờ được xuất hiện khi chưa có sự cho phép của tôi.

Cô gái bám lấy tay dượng cô, người áp sát, nũng nịu:

- Nhưng em không liên lạc được với anh. Người ta rất nhớ anh nha.

Ông ta hất tay ra:

- Cô có biết đây là đâu không? Đừng làm tôi phải cáu.

- Nhưng mà người ta đã có thai 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm với mẹ con em.

Cô không nghe lầm chứ. Chuyện này rốt cuộc là sao. Cô gái đó là ai. Sao lại nói dượng cô phải chịu trách nhiệm với cái thai. Chẳng lẽ, ông ta phản bội mẹ cô.

- Có trách nhiệm. Tôi chẳng phải đã nói. Tôi chu cấp cuộc sống giàu sang cho cô. Nhưng tuyệt đối không được để lại hậu quả. Bây giờ còn dám đến đòi tôi chịu trách nhiệm. Cầm tiền rồi xử lí nó đi. Nếu không cô đừng hòng sống yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro