Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : Ngày anh ấy kết hôn, cũng là ngày mà tôi gieo mình xuống sông, chấm dứt cuộc sống đầy bi kịch này. Nếu như có kiếp sau, chỉ mong, tôi sẽ không bao giờ yêu anh ấy nữa. Cũng chẳng đợi anh ấy đến đây và yêu tôi như kiếp trước tôi đã từng mong ước.

Chương 1 – Anh ấy
"Tịnh Vân. Ly rượu này, tôi mời em. Xem như lời chúc hợp tác thành công. Tôi và em, sẽ thống trị Đế quốc màn bạc này. Thủy tổng." Anh ngồi đối diện với tôi, tay nâng ly rượu vang đỏ lên, môi nở nụ cười yêu nghiệt

Tôi cười nhợt nhạt, tay cũng nâng ly rượu vang đỏ, từ từ nhấp hết ly rượu : "Hợp tác thành công, Lãng tổng." Tôi mỉm cười, đặt ly rượu xuống

Tôi – Thủy Tịnh Vân, là Ảnh Hậu của giới giải trí Hoa Ngữ những năm gần đây, nổi tiếng nhờ vai diễn nữ phụ Tần Hà trong bộ phim "Bay qua thời gian", vai diễn đó là một trong những vai diễn để đời của tôi. Có lẽ, nhờ bộ phim Bay qua thời gian và vai diễn nữ phụ Tần Hà đó, tôi mới có cơ hội gặp được anh, Ảnh Đế của giới giải trí Hoa Ngữ – Lãng Huyên. Trong bộ phim Bay qua thời gian, anh là nam chính Tần Phong – anh trai nuôi của nữ phụ Tần Hà, Tần Hà vì yêu Tần Phong mà bất chấp tất cả, chỉ để được đứng bên cạnh Tần Phong, thà để mọi người chỉ trích mình chứ không tổn hại tới Tần Phong. Nhưng, có Tần Hà thì tại sao lại sinh ra Hạ Nhu? Trên đời này, cũng có một cô gái dịu dàng, ân cần, chăm sóc, ôn nhu, Hạ Nhu chính là như vậy. Nữ chính Hạ Nhu là con gái của một vũ nữ trong quán bar thời 80, vì một lần sơ ý mà mẹ Hạ Nhu bị dính thai, sinh ra Hạ Nhu. Do nghèo khổ, thường xuyên bị đánh đập nên Hạ Nhu dần dần kiên cường, đó chính là lý do để Tần Phong yêu Hạ Nhu. Tần Hà biết được hai người yêu nhau, cũng làm mọi cách để chia rẽ hai người, năm lần bảy lượt phá hoại tình yêu của Tần Phong – Hạ Nhu, nhưng cuối cùng lại bị bức đến gieo mình xuống sông tự sát. Còn cặp đôi chính thì lại cưới nhau, bên nhau trọn đời.

Khi tôi đọc kịch bản, tôi từng khóc thay cho Tần Hà, vì sao lại yêu một người đến bất chấp như vậy?  Đến cuối, cũng chỉ nhận kết cục là cái chết. Khi đó, tôi chưa nghĩ đến, tôi cũng sẽ giống như Tần Hà, sẽ cũng yêu một người đến bất chấp. Rồi dần dần, tôi yêu Lãng Huyên, nhưng tôi tự ti vì khi đó, tôi chỉ là một diễn viên hạng C, còn anh đã là Ảnh Đế trên vạn người. Tôi lao đầu vào việc, làm việc cật lực, đóng phim bất kể là vai chính hay vai phụ, cũng có thể là vai quần chúng, hết đóng phim qua quảng cáo, người mẫu, ca sĩ, quay MV,.. Dần dà, khán giả biết đến tôi nhiều hơn, tôi cũng có kha khá fan, fandom của tôi gọi là "Vân Tử". Thời gian trôi qua, tôi từ một diễn viên hạng C nho nhỏ, trở thành diễn viên hạng A, được công chúng biết đến. Giải Kim Bách cũng đã đến, ngày đó, tôi mặc bộ đầm đen đầy kim tuyến dài đến chân. Vệ sĩ mở cửa xe, tôi bước xuống, trước mắt tôi là ánh đèn flash chiếu sáng, tôi từ từ đi trên thảm đỏ, ánh hào quang rộng mở. Ánh mắt tôi tìm kiếm một bóng dáng, rồi dừng lại ở một bóng dáng đàn ông mặc áo vest màu bạc, khuôn mặt yêu nghiệt. Tôi định chạy đến chào hỏi thì thấy anh đang nói chuyện, cười đùa với một cô gái. Ánh mắt anh thật ôn nhu chứ không phải ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn tôi. Nụ cười tôi tắt ngấm, cúi gầm mặt đi vào khán đài.


Tối hôm đó, tôi ngồi dưới khán đài. Ánh mắt chăm chú nhìn lên trên màn hình, thật đúng như tôi dự đoán. Giải Ảnh Đế vẫn thuộc về anh, rồi tiếp sau giải Ảnh Đế là giải Ảnh Hậu– Trên màn hình, xuất hiện bốn gương mặt, đó là tôi – Thủy Tịnh Vân, Ảnh Hậu Hạ Ân Tịch, Tiểu Hoa Đán mới nổi Trương Dĩnh Nhi, Tiểu Hoa Đán Sướng Hạ. Bầu không khí ngạt thở, tôi nín thở, chăm chú lắng nghe tất cả những câu MC nói : "Giải Ảnh Hậu năm nay, aiya, toàn là dàn mỹ nữ nha. Nào là Ảnh Hậu Ân Tịch, hai Tiểu Hoa Đán Trương Dĩnh Nhi, Sướng Hạ và "Nữ phụ không được may mắn" Thủy Tịnh Vân." Cả khán đài cười ầm lên, tôi mỉm cười nhợt nhạt, cái danh "Nữ phụ không được may mắn" là do đồng nghiệp kiêm bạn tốt của tôi – Thiên Sa của tôi khởi xướng, ý chỉ là vai diễn nữ phụ Tần Hà của tôi.

"Được rồi. Không đùa nữa, chúng ta trở lại việc chính nào. Giải Ảnh Hậu năm nay sẽ thuộc về–" MC A ngưng lại, ánh mắt nhìn sang MC nữ B rồi cả hai đồng thanh nói : " Nữ phụ không được may mắn– Thủy Tịnh Vân!!!" Tai tôi gần như ù đi, họ nói cái gì?– Giải Ảnh Hậu năm nay là của tôi sao?!!– Cảm xúc của tôi gần như vỡ òa, đến khi Thiên Sa ở bên cạnh tôi nhéo tôi một cái thì tôi mới đứng lên, đi về phía sân khấu. Ảnh Hậu là ước mơ của tôi, là cái danh để tôi có thể đứng cạnh với Lãng Huyên. Tôi làm được rồi– Tôi ngỡ ngàng đi lên sân khấu, đến khi Lãng Huyên cầm giải trao vào tay tôi thì tôi mới sực tỉnh lại.

Anh nở nụ cười lạnh nhạt, miệng nói : "Chúc mừng cô, Thủy Tịnh Vân." Tôi mỉm cười có chút chua xót, cảm ơn anh. Rồi di chân đến micro, chỉnh lại micro rồi bắt đầu nói : "Lời đầu tiên tôi muốn nói là cảm ơn. Cảm ơn các Vân Tử đã ủng hộ cho tôi suốt gần năm năm qua, cảm ơn chị gái Thủy Y Ngưng của tôi vì đã chạy đôn chạy đáo lo cho tôi suốt gần hai mươi sáu năm nay, cảm ơn quản lý Nhạc Y vì đã cho tôi nhiều lời khuyên có ích, cảm ơn hai đứa trẻ Tang Y – Tang Nhược vì đã làm tất cả cho tôi, cảm ơn nữ diễn viên Thiên Sa cũng là bạn tốt của tôi vì đã ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua. Tôi chưa từng nghĩ, mình sẽ đạt giải Ảnh Hậu, cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ nổi tiếng như bây giờ. Lời cảm ơn chân thành nhất, to lớn nhất của tôi sẽ gửi tới một người, là người tôi yêu nhất, là nguồn động lực của tôi để tôi phấn đấu làm việc và đã đạt giải như bây giờ. Cảm ơn." Tôi cúi người 90 độ, hốc mắt khẽ đỏ

Bỗng, một giọng nói vang lên, giọng vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy : "Ah, hôm nay thì cũng nhân dịp tôi lại đạt giải Ảnh Đế. Tôi xin thông báo một việc, Tiểu Trấn, anh dẫn Na Na lên đây. Tôi có một vài lời muốn nói với cô ấy. Nhân tiện, cũng mời Tịnh Vân, Hạ Sinh ca, Lan tỷ và các bạn ở đây làm chứng cho tôi nhé?!"

Từ khán đài, một cô gái bước lên, cô gái ấy mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt như thiên thần đi lên, ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Anh mỉm cười ôn nhu. Tôi biết cô gái đó, là Tưởng Na, một diễn viên mới nổi hai năm trở lại đây, cũng là đối thủ của tôi. Đầu tôi như trống rỗng, có một dự cảm bất an xông lên người tôi– Chẳng lẽ anh định?—

Chưa đợi tôi nghĩ tiếp, anh đã cất tiếng : "Na Na, làm vợ anh nhé?" Anh quỳ xuống, tay mở chiếc hộp đỏ nho nhỏ, trong chiếc hộp đó là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Ai nấy đều "Ồ" lên. Tưởng Na hơi bất ngờ, nhưng lấy lại bình tĩnh, đánh ánh mắt đắc ý nhìn tôi, chỉ một mình tôi thấy–

Cô ta giọng hơi run, ánh mắt chực nước : "Em– Em đồng ý." Cả khán đài vỗ tay ầm ầm.

Người tôi khẽ run, nhân lúc không ai để ý liền đi xuống khán đài, đi thẳng ra ngoài. Nhưng tôi không ngờ, chính lúc ấy, có một ánh mắt thấy hành động của tôi.

Sau sự kiện đêm đó, nhiều tờ báo, nhiều báo mạng đều đăng tin "Ảnh Đế Lãng Huyên cầu hôn nữ diễn viên hạng B – Tưởng Na". Tôi tự nhốt mình trong căn hộ của mình suốt ba ngày, đến nỗi, Thiên Sa, chị gái của tôi, quản lý Nhạc Y, trợ lý Tang Y – Tang Nhược phải phá cửa để vào, liền nhìn thấy tôi hôn mê trong phòng tắm. Kết quả, tôi phải nhập viện vì lý do kiệt sức.

_________________Ta là dải phân cách dễ thương kawaii______________

Tháng 12, năm 2015, Hàng Châu phủ đầy tuyết, tôi nhận một cuộc điện thoại từ Thượng Hải

"Wei? Tôi là Thủy Tịnh Vân." Tôi nghe máy, chỉ sau một phút, khuôn mặt của tôi gần như trắng bệch– Người gọi điện cho tôi, là người tôi yêu nhất và cũng sắp là chồng của người khác – Lãng Huyên

"Tịnh Vân, tôi là Lãng Huyên. Tôi có một chuyện cần hợp tác với em." Đầu dây bên kia có vang lên một giọng nói trầm ấm, đầy từ tính

"Là chuyện gì ạ?." Tôi cố gắng che đi giọng nói run rẩy của mình, chẳng ai biết lúc đó tôi lo sợ như thế nào

"Là tôi định mở một công ty giải trí, và tôi muốn hợp tác với em. Chúng ta sẽ tạo nên một công ty giải trí hùng mạnh nhất Thượng Hải." Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Lãng Huyên

"Vậy sao?– Đợi tôi trở về Thượng Hải rồi chúng ta nói chuyện nhé?." Tôi cất tiếng, đợi bên kia "Ừ" một tiếng thì tôi cúp máy. Tôi ôm ngực, khẽ vỗ về trái tim đang đập nhanh kia.

_______________________________________________________________

Ba ngày sau, tôi trở về Thượng Hải. Sau khi xuống máy bay, tôi liền lái xe đến nhà hàng Mãn Tịch. Tôi đi vào thì đã có người dẫn tôi lên phòng VIP, nhân viên đó mở cửa, tôi nhẹ nhàng đi vào bên trong. Nhân viên đó nói với tôi : "Thủy tiểu thư. Cô đợi một tý, Lãng thiếu gia nói sẽ đến bây giờ."

Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt tôi nhìn chằm vào chiếc đàn piano trắng được đặt ở cửa sổ, tôi đi đến. Ngồi xuống ghế, ngón tay đặt lên trên phím đàn, chậm rãi đàn bài "Dạ Khúc" của ca sĩ mà tôi hâm mộ nhất – Châu Kiệt Luân.

"Đàn cho em bản dạ khúc ... Màu đêm

Hồi ức trong anh một tình yêu đánh mất

Hòa với gió đêm tấu lên những ân tình !

Tim vỡ ...nguyện cất lời ca

Từng ngón tay lướt trên từng phím thật nhẹ ,

Cho những hoài niệm sẽ vang lên rất khẽ

Nơi em nằm ...mảnh đất chốn U Minh ."

[Dạ Khúc – Châu Kiệt Luân]

Lúc mới nghe, tôi thấy nó thật u ám. Nhưng dần dà, khi đã thấm hết cả bài, tôi mới biết, bài này là một bản tình ca buồn– Như tâm trạng của tôi bây giờ vậy. Chợt, một tràng vỗ tay cất lên, kéo tôi về thực tại, tôi quay đầu lại liền nhìn thấy anh ngồi vào bàn từ bao giờ, anh nói : "Đàn hay lắm Tịnh Vân."

"Cảm ơn, Lãng Ảnh Đế." Tôi mỉm cười xa cách, khẽ gật đầu.

"Như khi tôi gọi điện đã nói, tôi có ý định sẽ thành lập một công ty giải trí riêng, của tôi và em." Anh nhấn mạnh câu sau, nhưng tôi không để ý, ở câu đó, có bao nhiêu là ý nghĩa

"Mang tên?–" Tôi hỏi, hai mày nhíu chặt

"Tiêu Mặc." Anh nói, ánh mắt anh nhìn chằm vào tôi, có vẻ như là đang xem xét tôi

"Được." Tôi gật đầu, tôi không mong sẽ bên cạnh anh suốt đời, suốt kiếp, chỉ mong sẽ được gặp anh mỗi ngày–

"Tịnh Vân. Ly rượu này, tôi mời em. Xem như lời chúc hợp tác thành công. Tôi và em, sẽ thống trị Đế quốc màn bạc này. Thủy tổng." Anh ngồi đối diện với tôi, tay nâng ly rượu vang đỏ lên, môi nở nụ cười yêu nghiệt

Tôi cười nhợt nhạt, tay cũng nâng ly rượu vang đỏ, từ từ nhấp hết ly rượu : "Hợp tác thành công, Lãng tổng." Tôi mỉm cười, đặt ly rượu xuống

_Hết chương I_

Chương II – Trọn đời trọn kiếp không gặp lại anh
Năm 2018, làng giải trí có một bước tiến mới, kẻ cầm đầu ngành giải trí chẳng phải là công ty Thượng Thế nữa mà là công ty Tiêu Mặc do Ảnh Đế – Ảnh Hậu Lãng Huyên – Thủy Tịnh Vân thành lập nên. Từ ba năm trước, ngày đầu thành lập, công ty chỉ có ba nghệ sỹ duy nhất hái ra tiền cho công ty, Tổng giám đốc kiêm Ảnh Đế – Lãng Huyên, Phó tổng giám đốc kiêm Ảnh Hậu – Thủy Tịnh Vân và Vị hôn thê của Ảnh Đế – Tưởng Na. Sau này, càng ngày công ty càng làm ăn phát đạt. Phất lên như diều gặp gió, đánh bại các công ty giải trí khác để giữ vững No.2 trong top 10 công ty giải trí mạnh nhất Hoa Ngữ thời bấy giờ. Để năm 2017, Tiêu Mặc trở thành công ty giải trí hùng mạnh nhất Hoa Ngữ, thay thế Thượng Thế thống trị Đế quốc màn bạc.

– – – – – – – – – – – – Ta là dãy phân cách –  – – – – – – – – – – – –

< Phòng Tổng giám đốc – Công ty giải trí Tiêu Mặc >

"Phanh" Tôi đá cửa phòng đi vào, ánh mắt giận dữ nhìn đôi trai gái trước mắt. Quần áo xốc xếch, cô gái sợ hãi nép vào ngực người đàn ông.

Tôi cười lạnh, giọng nói mang đầy lãnh ý : "Lãng Huyên. Vì sao lại thay Tưởng Hàn vào vai diễn của Can Bảo? Tôi cần một lời giải thích rõ ràng. À, khỏi đi. Tôi biết rồi, vì Tưởng Hàn là em trai của vợ sắp cưới của anh chứ gì?!" Ánh mắt tôi dời qua chỗ Tưởng Na, cô ta đúng thật là biết lợi dụng quan hệ

Lãng Huyên khẽ nhíu mày, nhìn xuống Tưởng Na trong ngực, dùng giọng ôn nhu nói : "Na Na, em về Lãng gia đi. Chúng ta nói chuyện sau." Rồi lại nhìn tôi, giọng lạnh nhạt cất lên : "Tịnh Vân, em ngồi đi. Rồi chúng ta cùng nói chuyện."

Tưởng Na quyến luyến rời khỏi người Lãng Huyên, đứng dậy rồi rời đi. Trước khi rời đi, cô ta còn nói nhỏ vào tai tôi : "Thủy Tịnh Vân, trò chơi này, cô chắc chắn thua rồi." Tôi không quan tâm, ngồi xuống ghế đối diện với anh : "Lãng Huyên, anh phải biết. Can Bảo là diễn viên vào nghề đã gần sáu năm rồi, còn Tưởng Hàn thì mới vào nghề chưa đầy hai năm. Diễn xuất quá vụng về, vậy mà anh còn thay thế anh ta vào đó? Chẳng phải là làm mất mặt Tiêu Mặc chúng ta sao? Tôi biết anh yêu Tưởng Na, có thể bất chấp tất cả, dâng hiến cho cô ta. Nhưng, đừng có trộn lẫn việc công và việc riêng vào công việc, anh hiểu không? Tiêu Mặc là tâm huyết của tôi và anh, đừng có phá hủy nó."

Anh chăm chú lắng nghe, đợi tôi nói xong thì anh nói : "Tịnh Vân, em có thể làm Ảnh Hậu, đừng làm Phó tổng Tiêu Mặc nữa có được không?" Anh nhìn tôi.

"Cái–Cái gì?! Anh nói vậy là có ý gì?" Hai mày tôi nhíu chặt, tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng tôi chẳng thấy đau, chỉ có vết thương trong tim đang từ từ rỉ máu

"Anh muốn, đưa Tưởng Na lên làm Phó tổng. Em chỉ cần ngày ngày đi đóng phim, quay MV, hái tiền cho công ty là được rồi. Anh không muốn em vất vả, với lại em năm nay cũng đã 29, gần 30 tuổi rồi, nên tìm một nửa cho mình. Cả tuổi xuân của em, cũng đã gắn chặt với Tiêu Mặc rồi." Anh chậm rãi nhả ra từng chữ, tôi thấy buồn cười, thật là buồn cười. Tôi đứng phắt dậy, tay chỉ vào mặt anh mà hét lên : "LÃNG HUYÊN!! ANH VÌ CÁI GÌ MÀ ĐƯA TƯỞNG NA LÊN LÀM PHÓ TỔNG THAY TÔI? VÌ CÁI GÌ? BA NĂM TRƯỚC, ANH NÓI MUỐN CÙNG TÔI HỢP TÁC, THỐNG TRỊ ĐẾ QUỐC MÀN BẠC. BÂY GIỜ, TIÊU MẶC PHẤT LÊN, ANH MUỐN ĐUỔI TÔI NHƯ ĐUỔI MỘT CON CHÓ ĐÃ KIỆT SỨC SAO? ANH CŨNG BIẾT, TIÊU MẶC LÀ TÂM HUYẾT CẢ ĐỜI CỦA TÔI, LÀ SỨC SỐNG CỦA TÔI. TÔI LÀM TẤT CẢ CHỈ ĐỂ TIÊU MẶC NHƯ NGÀY HÔM NAY– ĐƯỢC, ANH ĐÃ MUỐN ĐƯA TƯỞNG NA LÊN THÌ TÔI CŨNG KHÔNG CÒN CÁI LÝ GÌ Ở ĐÂY NỮA. CHÚNG TA, XEM NHƯ CHẲNG CÒN GÌ HẾT. ANH KHÔNG BIẾT, TUỔI THANH XUÂN CỦA TÔI, LÀ DÀNH CHO TIÊU MẶC– VÀ CẢ ANH NỮA!! ANH KHÔNG BIẾT LÀ TÔI YÊU ANH SAO? NGÀY NGÀY PHẢI NHÌN ANH VÀ TƯỞNG NA ÂU YẾM NHAU, TÔI CẢM THẤY MÌNH SẮP ĐIÊN RỒI!!" Tôi vừa nói vừa khóc, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Tôi mở cửa, đi ra ngoài, để mặc cho anh còn thất thần trong đó

– – – – – – – – – – – – Ta là dãy phân cách – – – – – – – – – – – – –

"Ring ring ring–" Điện thoại tôi reo lên, tôi cầm lấy điện thoại, đập mạnh nó vào tường. Màn hình đang sáng, vì bị chấn động mạnh nên tắt ngỏm, chỉ còn lại mảng đen. Sau vụ Tưởng Na lên làm Phó tổng thay tôi thì tôi tự nhốt mình trong căn hộ, điện thoại cứ một phút là có vài cuộc gọi từ phóng viên gọi đến, không phải phóng viên thì cũng là quản lý Nhạc, Thiên Sa, Tang Y, Tang Nhược rồi đến chị gái của tôi. Nhưng, chỉ có duy nhất một người, không gọi, không hỏi han gì tôi, là cái người vài ngày trước đuổi tôi như đuổi chó khỏi Tiêu Mặc kia — Lãng Huyên.

Tôi với lấy remote TV, màn hình TV sáng lên, đập vào mắt tôi là hình Lãng Huyên và Tưởng Na. Giọng nói trầm thấp của anh vang lên khắp nhà : "Hôm nay, tôi muốn tuyên bố với mọi người, Na Na đã có thai được một tháng, một tháng sau. Tôi và cô ấy sẽ kết hôn vào ngày 10 tháng sau. Mong mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi." Anh mỉm cười, Tưởng Na cười ôn nhu, dựa vào vai anh, thật là một đôi hạnh phúc. Tôi cười nhợt nhạt, ánh mắt tựa hồ sẽ rơi xuống vài giọt nước mắt

Bất chợt, một phóng viên hỏi anh : "Lãng tổng. Vậy còn việc phu nhân lên thay Phó tổng công ty Tiêu Mặc – Thủy Tịnh Vân lên làm Phó tổng. Vì sao anh lại muốn làm vậy?"

Nụ cười của anh gần như cứng ngắc, đợi một vài phút, anh nói : "Thật ra thì Tịnh Vân– Cô ấy đã cống hiến tất cả cho Tiêu Mặc. Tôi cảm thấy cô ấy nên nghỉ ngơi, rút lui khỏi chiếc ghế Phó tổng, yên tâm làm Ảnh Hậu. Mọi việc thì cứ để cho tôi và Na Na lo."

Tôi cười như điên dại, anh nói cái gì cơ? Nghỉ ngơi? Yên tâm làm Ảnh Hậu? Tôi thật sự muốn phát điên, có khi, ngày mai khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ nằm trên chiếc giường bệnh, xung quanh là một vài bệnh nhân tâm thần? Lãng Huyên, anh thật sự rất giỏi, anh thật sự đã làm tôi chết tâm rồi– Chút tình cảm, anh cũng chẳng thể cho tôi được sao? Hay là, anh căn bản từ đầu đã muốn lợi dụng tôi, lợi dụng tôi xong rồi đá tôi ra?! Tôi cười như điên, hôm đó, cũng chính là cái ngày tôi có ý định tự tử, kết thúc mọi chuyện bằng cả tính mạng của mình.

– – – – – – – – – – – – – – – – – Ta là phân cách tuyến – – – – – – – – – – – – –

Ngày 10 tháng 11 năm 2018, cũng chính là Thất tịch và cũng chính là ngày mà anh kết hôn. Trời âm u, đài dự báo khí tượng thủy văn Trung Ương nói hôm nay sẽ có tuyết. Bảy giờ sáng, tôi một mình bước đi, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc. Hôm nay là ngày đầu tiên, sau sự kiện tôi rời khỏi Tiêu Mặc, đi ra ngoài căn hộ, hít thở khí trong lành, có lẽ– Đây cũng là ngày cuối cùng tôi nhìn thấy mọi vật.

Năm giờ chiều, cũng chính là giờ anh cử hành hôn lễ. Có lẽ, anh đang hạnh phúc làm hôn lễ với người anh yêu. Còn tôi, đứng trước sông Tương Giang, ngắm nhìn hoàng hôn đang lặn xuống, rồi từ từ– Từ từ đi xuống sông, người tôi cũng dần chìm vào sông– Tôi mỉm cười, mỉm cười vì tất cả đã kết thúc. Chỉ mong, kiếp sau, tôi không quen anh, cũng chẳng phải yêu anh đến mất tất cả. Tuyết dần dần rơi xuống– Có lẽ, nó đang tiễn tôi xuống Quỷ môn quan.

Sáu giờ sáng hôm sau, mười bốn tiếng sau, xác tôi được tìm thấy ở khúc sông Nhạc Dương. Xác tôi trôi nổi trên mặt sông, không chìm xuống–

"Hoa đã úa tàn, tâm cũng đã lạnh. Một đoạn tình dang dở, cứ như vậy mà biến mất không chút dấu vết."

– – – – – – – Hoàn Chính Văn – – – – – –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro