Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Mộc Dung tới Tô Phu Cáp, nơi này đã vào mùa mưa.

Nơi đây là một trấn nhỏ ven biển, cảnh sắc xung quanh rất sinh động. Chim bồ câu mổ bắp dưới mái hiên, những đóa hoa trắng nở rộ trên cây xanh, hương thơm tràn ngập trong  không khí trấn nhỏ. Mưa lớn rửa sạch đường phố, những ngôi nhà được xây dựng lại sau chiến tranh, vách tường quét hết bằng vôi trắng, nóc nhà màu sắc rực rỡ. Dưới mái hiên, cụ già nhàn nhã thưởng thức trà. Những cô gái nơi này, mái tóc đuôi sam vừa đen vừa dài, quần áo màu sắc tươi đẹp, người người tay chân uyển chuyển như chim nhỏ. Ven đường, một tiệm bánh vừa có mẻ bánh bao mới ra lò, hương thơm hấp dẫn một đám trẻ tan học về dừng chân lại.

Nhớ năm năm trước, trong thư, Phan Triệu Luân có kể với cô, trong mưa bom pháo lửa, nơi này cơ hồ trở thành bình địa, mọi người phải đào hầm ở dưới lòng đất, xếp hàng nhận lương thực cứu tế, cả nhà chỉ có một chiếc giường, một cái chăn bông qua mùa đông. Đoàn phóng viên bọn họ phải ngày ngày gặm bánh mì khô, đi nhà cầu cũng phải lưu ý xem đỉnh đầu là con chim hay máy bay ném bom bay qua.

Lúc ấy cô thấy vậy còn cười ha ha, chuyển cho cả nhà đọc cũng vui vẻ. Ai ngờ, một tuần sau nhận được tin dữ Triệu Luân gặp nạn, một tháng sau nhận được nhẫn cầu hôn anh gửi từ xa tới.


Thế sự khó liệu, sinh tử khó lường.

Trên ti vi thường diễn, trong tiếng lửa pháo, nam chính gọi điện thoại cho người yêu của mình, nói anh yêu em vĩnh viễn không thay đổi, có thể yêu đến chết đi, khiến cho người xem rơi lệ. Nhưng trong thực tế, họ không phải trả bất kì cái giá đau đớn nào.

Tài xế dừng xe trước một tòa kiến trúc ba tầng bình thường, nhìn chăm chú vào biểu tượng hội Chữ thập đỏ mới tinh. Một người mặc áo dài trắng ra đón cô, đó là Trương tiền bối, người quen của cô trong bệnh viện này.

Lão Trương đưa cô đến khu nhà ở tập thể. Sáu bình phong nho nhỏ, một cái giường, một cái bàn. Anh chỉ vào không gian nhỏ còn lại, dí dỏm nói: "Đừng nhìn chỗ này nhỏ như vậy, vừa vặn có thể đặt cái bàn bốn góc, một bàn mạt chược không vấn đề gì."

Mộc Dung cười, đặt hành lí xuống sắp xếp.

Mưa vẫn rơi đến gần tối không ngừng. Mái hiên bị rỉ nước, Mộc Dung tìm cái chậu để hứng, tích tắc, thời gian chậm rãi trôi qua trong âm thanh thanh thúy.

Phiền muộn cũ như mộng ùa về.

Cô nhớ đến phòng học trường trung học lúc nhỏ. Thành phía nam mưa bão rất nhiều, mỗi lần mùa mưa đến liền ẩm ướt nóng ấm, khiến cả người dính như dán một tầng nhựa cao su. Trường học lại đơn sơ, phòng học không thông gió, bị muỗi đốt ngứa hết cả người.

Khi đó, Triệu Luân sẽ lặng lẽ đem ghế tới, mở nắp dầu, cẩn thận xức cho cô.

Buổi tối, sau khi tự học xong, Triệu Luân luôn đưa cô về nhà trước rồi mới đi một vòng lớn quay trở lại nhà mình. Trời tối đường khó đi, về đến nhà rất khuya, nhưng cho dù như vậy, ngày hôm sau anh vẫn đúng giờ xuất hiện dưới nhà cô.

Chàng thiếu niên nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, áo sơ mi luôn sạch như tuyết trắng, đỡ chiếc xe đạp, nói với cô: "Nhanh lên một chút, sắp trễ rồi."

Sau khi Triệu Luân qua đời, cô luôn ngủ không yên giấc. Nửa đêm thường nghe được tiếng Triệu Luân nói ở bên tai: ra ngoài nhớ mặc thêm áo, ăn ít đồ ăn nhanh thôi, không nên thức đêm... Mỗi câu đều là những lời dặn dò. Đến khi giật mình tỉnh dậy, không thể ngủ được nữa. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, lại chỉ có một mình cô.

Cô không thể nào hiểu nổi, hai người rõ ràng đang hạnh phúc lên kế hoạch cho tương lai như vậy, thế mà mới đảo mắt, anh đã không thể trở lại bên cô nữa.

Một tháng sau, cô cùng lão Trương theo tổ y tế đến từng vùng chưa bị ảnh hưởng tiến hành công tác phòng dịch truyền nhiễm, mỗi người lưng đeo một hòm thuốc lớn, đi bộ xuống các thôn. Lão Trương nói với cô, sau khi xong việc tháng này, vươn tay ra, chỉ có móng tay là còn trắng.

Năm đó, trong  điện thoại, Triệu Luân cũng từng ở đây miêu tả mặt trời nơi này. Anh nói, nếu để cái khăn lông trên tay, đặt dưới mặt trời, chỉ cần năm phút sau, lấy khăn lông xuống, da tay sẽ trắng lên gấp ba lần. Chơi đùa vui vẻ, người liền phơi thành con tắc kè hoa.

Anh giống như người ngậm hoàng liên mà vẫn có thể gảy đàn tỳ bà, dù khổ nữa cũng có thể tìm được niềm vui. Cùng anh ở chung một chỗ luôn nghe không hết chuyện cười, cuộc sống vô cùng thú vị.

Y tá tới gõ cửa: "Bác sĩ Mộc, có một cô gái tai nạn xe, bị thương ở đầu, cô mau tới giúp một tay".

Mộc Dung lập tức chạy tới.

Nằm trên giường bệnh  là một cô gái bản địa còn khá trẻ tuổi, mặt có máu mà vẫn nhìn ra dáng vẻ rất đẹp. Làn da như lúa mạch, sống mũi thẳng, đôi mắt nhắm chặt lại, mềm yếu động lòng người, giống như đóa hoa tinh khiết nở trên cành lá xanh. Ôi, kể cả một cô gái như Mộc Dung cũng cảm thấy động lòng.

Cô kiểm tra một lượt, nói với nam bác sĩ đang thương hương tiếc ngọc bên cạnh: "Không cần lo lắng, tay phải gãy xương, não chấn động nhẹ, không nghiêm trọng lắm. Tôi sẽ xử lí vết thương cho cô ấy.

Y tá nói thêm: "Cô ấy đã có thai hai tháng."

Mộc Dung vội vàng gọi: "Lão Trương đâu rồi? Anh ấy là chủ nhiệm khoa phụ sản."

Tất cả mọi người xung quanh đều cực kỳ khẩn trương. Cô gái này trông tốt đẹp như vậy, thật dễ khiến người ta muốn quan tâm chăm sóc.

Mộc Dung nhìn cô gái hôn mê trên giường, sóng lòng sôi sục. Năm đó, Triệu Luân có hay không cũng từng cả người bị thương như vậy, nằm ở một bệnh viện xa lạ, không ai biết anh, không ai giúp anh, mặc cho sinh mạng của anh dần dần mất đi?

Phẫu thuật xong đã là đêm khuya. Thôn nhỏ tĩnh lặng, bốn phía xung quanh đều là bóng tối. Bầu trời đêm nay không trăng. Mộc Dung tháo khẩu trang xuống, đi ra bên ngoài hóng mát. Mưa mỏng giăng kín mặt đất, trong làn hơi nước mờ mịt có hương hoa mát mẻ. Gió mát ùa tới, thổi bay mái tóc của cô.

Lúc này, dường như lại nghe được tiếng của Triệu Luân nói: " Đêm mưa xuân là lạnh nhất, lại cứ đi ra chịu tội, làm bác sĩ mà ngược lại không biết chú ý đến thân thể".

Mộc Dung cười khổ nói: "Em sẽ trở về."

Cô đã dưỡng thành thói quen nói chuyện với quỷ hồn trong tưởng tượng.

"Này, mau tới đây". Có người nói.

Mộc Dung lúc này mới phát hiện ra có chỗ không đúng, thật sự là có người nói chuyện, không phải cô thần hồn điên đảo mà sinh ra ảo giác. Giọng nói trầm thấp êm ái này, quen thuộc như thế, cho dù tới năm mươi năm nữa cô cũng sẽ không nghe lầm.

Cô nhanh chóng xoay người, nơi góc tối trong sân có một người đang đứng, mơ hồ thấy vóc dáng cao, áo sơ mi tuyết trắng, thói quen đút tay phải vào túi quần. Cô cả người căng thẳng, cơ hồ là bật thốt lên: "Triệu Luân?"

"Triệu Luân? Tôi không phải." Người kia nói.

Câu nói khiến Mộc Dung tỉnh táo lại.

Đối phương từ trong góc đi tới, dưới ánh sáng, Mộc Dung nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh. Đó là một người phương đông, ngũ quan đoan chính, tuổi tương tự cô, vóc người thon dài. Nhìn có mấy phần quen mắt, nhưng rõ ràng không phải Triệu Luân.

Mộc Dung thất vọng cười cười: "Anh không phải".

"Nhìn rõ rồi?". Người đàn ông mỉm cười.

Mộc Dung ngượng ngùng: "Thật xin lỗi".

Anh đưa tay ra: "Tôi nên cám ơn cô. Bọn họ nói vợ của tôi cùng đứa bé đều không có việc gì rồi. Cô ấy ra ngoài mua đồ, không ngờ mới đi sang đường thì bị xe đụng. Chúng tôi cách bệnh viện nơi cô ấy  làm có chút xa, đành đưa cô ấy đến đây. "

Anh lấy danh thiếp ra, Tô Hàn Sơn, giống như Mộc Dung, cũng là một người làm từ thiện. Người như vậy ở nơi này cũng không ít thấy.

Thì ra anh là chồng của cô gái trẻ đẹp kia, thật đúng là trai tài gái sắc.

Mộc Dung nói: "Cô ấy cũng là bác sĩ?"

Tô Hàn Sơn gật đầu: "Vợ chồng chúng tôi đều cùng là người làm từ thiện. Tôi dạy học tại trường, còn cô ấy chữa bệnh cho những đứa trẻ hở môi, hoặc những người chân tay bị thương trong chiến tranh. "

Đều là công việc cao thượng.

"Anh sống ở đây bao lâu rồi?"

"Đã được gần năm năm."

Mộc Dung không nói lên lời: "Tôi còn tưởng bình thường là một năm đổi một lần."

"Cô ấy là người ở đây, còn tôi ở trong nước cũng không có người thân, vậy nên liền đinh cư tại nơi này". Tô Hàn Sơn khẽ cười.

Mộc Dung bất ngờ kinh ngạc một hồi, không vì cái gì khác, bởi vì anh cười lên cư nhiên lại giống hệt như Triệu Luân, khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong. Nhưng nụ cười vừa biến mất, khuôn mặt lại khôi phục vẻ xa lạ bình thường, một chút dấu vết cũng không còn.

Tô Hàn Sơn, Tô Hàn Sơn. Mộc Dung lặp đi lặp lại cái tên này, thậm chí cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng lại lập tức tự nhủ: không cần tiếp tục mơ mộng nữa, hãy nhìn lại xung quanh đi, tất cả đều là hiện thưc. Chuyện cũ đã qua, cô đã lãng phí năm năm, nhớ như vậy còn chưa đủ sao?

Phan mẫu thỉnh thoảng liên lạc với cô, lần nào cũng hỏi: "Con có bạn trai chưa? Còn chưa có? Con nên nhìn về phía trước đi."

Em gái Mộc Liên của cô còn trực tiếp hơn, giới thiệu người quen cho cô không có kết quả, nổi giận nói: "Chẳng lẽ Phan gia lập cho chị cái đền thờ trinh tiết, vậy nên chị cứ vì anh ta mà thủ tiết như vậy!"

Tất cả đều trong lúc cô thất thần.

Cô hướng về không khí hỏi: "Triệu Luân, anh nói em nên làm gì bây giờ?"

Sau đó, bên tai nghe được tiếng trả lời của anh: "Quên anh đi, em hãy có cuộc sống của chính em."

Nhưng..., nói muốn quên, là dễ như vậy sao?

Mấy năm cùng nhau sớm chiều ở chung, vành tai tóc mai chạm nhau, từng ly từng tý tình nồng ý đậm, vốn đã ăn sâu vào xương tủy, khắc dấu ở trong đầu.

Cô thậm chí còn cất giữ những bài ghi lúc đại học Triệu Luân vì cô mà chép lại, đánh số thật ngay ngắn chỉnh tề, đặt trên giá sách. Trong trí nhớ với vô số đoạn kí ức ngắn ngủi, luôn có một cảnh, Triệu Luân ngồi trên chiếc xe cũ kỹ của mình, như con thoi chở cô khắp các phố lớn ngõ nhỏ mùa hè, bóng cây loang lổ như lưới, bao phủ cả hai người.

Có một năm nghỉ hè, Triệu Luân cùng cha mẹ đi du lịch, bọn họ xa cách một tháng.

Một buổi tối, Mộc Dung chợt nghe thấy tiếng động ở ban công, đi ra ngoài nhìn, không ngờ là Triệu Luân ở dưới lầu hướng đến ban công bên này ném hòn đá nhỏ.

Hai người bọ họ bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc, sau đó, anh theo đường ống nước leo lên lầu hai.

Mộc Dung cười nói: "Chúng ta giống như Romeo và Juliet vậy."

Rồi họ ôm thật chặt lấy nhau.

Sau khi Triệu Luân chết, cô vĩnh viễn vì anh để lại một đôi dép ở cửa ra vào. Tưởng tượng, một buổi tối sao kín bầu trời, chợt nghe tiếng ổ khóa chuyển động, cửa mở ra, anh dáng vẻ mệt mỏi xuất hiện, đem túi xách ném sang một bên, thay dép lạch cạch đi tới.

Có lẽ, Triệu Luân là đóa hoa sen cùng cô cách nước, là con chim yến không cùng cô bay chung đường. Có lẽ chỉ là kiếp trước cô tiện tay hái một cành liễu, muốn cầu nhưng lại cầu không được. Bọn họ chỉ có một đoạn duyên ngắn ngủi như vậy.

Nhớ khi đó, Triệu Luân vô cùng kích động nói cho cô biết anh được chọn đi thu thập tin tức ở vùng chiến địa. Anh nói đến nước miếng văng tứ tung, cô lại nghe đến kinh tâm động phách, đạn không có mắt, ai có thể đảm bảo an toàn cho anh?

Anh cứ như vậy mà đi, tràn đầy tự tin, mỗi lần liên lạc, luôn nói, em kiên nhẫn một chút, đợi khi chiến tranh kết thúc, anh liền quay trở lại.

Những phóng viên cùng đi, tử vong ba người, mất tích hai người. Đó là thảm kịch chấn động một thời.

Mộc Dung chợt toàn thân chấn động, cái tên này cô từng nghe nói qua. Anh ta chính là phóng viên mất tích cùng Triệu Luân trong sự kiện lần đó.

Mộc Dung vừa đi ra khỏi phòng làm việc, liền thấy Tô Hàn Sơn đi tới đối diện, mỉm cười chào cô.

"Bác sĩ Mộc?" Anh nói, "Mira đã tỉnh rồi, tôi đang muốn nhờ cô đi qua nhìn một chút."

Mộc Dung sải bước đi lên, kéo anh hỏi: "Anh thật tên là Tô Hàn Sơn?"

Tô Hàn Sơn ngẩn ra, đáp: "Thật sự là tên của tôi."

"Lúc ở trong nước anh làm việc ở đâu?"

Tô Hàn Sơn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc không hiểu.

Mộc Dung vội rút tay về: "Tô tiên sinh, xin thứ tôi thất lễ. Tôi có một người bạn cùng tên với anh, nhưng anh ấy lại mấy năm trước mất tích ở nơi này. Cho nên..."

"Thì ra là như vậy". Tô Hàn Sơn nở nụ cười thông cảm, thanh âm ấy của anh sao giống với Triệu Luân quá, giọng điệu cũng quen thuộc như vậy, "Tôi có thể hiểu, bác sĩ Mộc. Nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

Mộc Dung thở phào một hơi, "Đi thôi, tôi cùng anh đi xem Mira một chút."

Tô Hàn Sơn chợt mỉm cười ngượng ngùng. A! Hai người này có lẽ mới cưới không lâu.

Mira có một đôi mắt màu xanh biếc, bên trong mềm mại dịu dàng, nói chuyện êm ái dễ nghe. Cô dùng tiếng Trung rất lưu loát, nói cám ơn: "Bác sĩ Mộc, cô thật sự là diệu thủ nhân tâm."

Tô Hàn Sơn ở một bên giải thích: "Là tôi dạy cho cô ấy một chút Trung văn, để cô chê cười rồi."

"Sao lại thế?" Mộc Dung khích lệ nói, "Trong những người ngoại quốc tôi từng gặp, cô ấy là người dùng được thành ngữ tốt nhất rồi."

"Đâu có! Đâu có!" Mira lập tức thêm một câu, "Bác sĩ Mộc quá khen. Tôi học chính văn cũng là vì Sơn, nhưng mà cảm thấy khó quá, lướt qua rồi dừng, chỉ học được một chút thôi. Ngẫu nhiên nói đúng một câu, cũng là mèo mù đụng phải chuột chết."

Mộc Dung cảm thấy kính nể, người phụ nữ này thật không đơn giản.

Tô Hàn Sơn đi qua, nhẹ nhàng đỡ Mira ngồi dậy, khoác y phục lên cho cô. Anh nói: "Anh đem bác sĩ Mộc dọa cho hoảng sợ, cô ấy có một người bạn đã mất tích cùng tên với anh đấy."

Mira mở to hai mắt, kinh hãi giống như con chim bồ câu nhỏ. Cô hỏi: "Vậy sao? Bộ dạng rất giống?"

Mộc Dung thành thật lắc đầu: "Không, tôi cũng chưa gặp qua người đó."

Mira tiếc nuối nói: "Mất tích sao, năm, sáu năm trước nơi này từng loạn một hồi, có người thân mất tích cũng là khó tránh khỏi?" Cô nói với với chồng mình, "May mắn là chúng ta đều qua được, có phải không?"

Đúng vậy.

Triệu Luân gọi điện thoại tới, cũng từng nói: "Em nghe không, mới vừa rồi lại có một quả bom đi qua. Nhanh nghe, nghe được tiếng nổ mạnh rồi chứ?"

Một khắc kia, chiến tranh ở bên tai cô đặc biệt chân thực.

Cô cầu nguyện và cầu nguyện, hy vọng nhiều vị thần ở trên trời như vậy, có một người có thể nghe thấy lời khẩn cầu của cô, để cho Triệu Luân an toàn quay trở lại.

Nhưng mà vô ích, tiếng lửa đạn ấy quá lớn, che giấu tất cả.

Mộc Liên khi đó biết được Triệu Luân đi làm phóng viên vùng chiến địa, rất tức tối bất bình: "Anh ta không phải là người đàn ông tốt, như thế nào không vì chị mà suy nghĩ?"

Nhưng là Mộc Liên làm sao biết, giữa ngày hè ngồi ở phòng học ôn bài, người này sẽ quan tâm làm cái quạt của cô; mùa đông tay lạnh không cầm được bút, người này sẽ kéo qua nhét vào trong túi áo. Cô không biết, khi Triệu Luân cự tuyệt những nữ sinh khác thường nói: "Tôi yêu Mộc Dung, tôi muốn kết hôn cùng cô ấy." Cô không biết, Triệu Luân thừa dịp cô ngủ say, thổ lộ nói: "Anh từ sơ trung lần đầu tiên nhìn thấy em, đã thích em rồi."

Khoảng thời gian ngây ngô đó, cô và anh gặp nhau dưới bóng cây, bọn họ lướt qua nhau trong tiếng ve sầu kêu râm ran, đi được đoạn xa, lại chịu không được mà len lén quay đầu lại liếc mắt nhìn. Không nghĩ tới đối phương cũng đúng lúc quay đầu lại. Khi đó, Mộc Dung vô tình cười một tiếng, khiến trái tim ai đó gợn sóng tầng tầng.

Mộc Dung  lên mạng tìm kiếm, trong chốc lát, tài liệu tin tức về sự kiện năm năm trước kia liền hiện ra. Cô mở xem hình ảnh, nhìn người gọi là Tô Hàn Sơn kia.

A! Là anh ta. Nhìn khuôn mặt đoan chính, nụ cười hòa ái này, đúng là Tô Hàn Sơn hiện tại.

Mộc Dung kích động không thôi, lập tức gọi điện thoại về nước cho đồng nghiệp ngày xưa của Triệu Luân. Đối phương vừa nghe xong, hô to: "Thật vậy??"

Mộc Dung nói: "Để đảm bảo chắc chắn, e rằng phải xét nghiệm một chút mới có thể xác định."

"Tốt!" Đối phương lập tức nói, "Tôi có báo cáo DNA của Tô Hàn Sơn, giờ tôi gửi fax cho cô ngay." Lại hỏi, "Chỉ có một mình Tô Hàn Sơn?"

Mộc Dung biết hắn là có ý gì, cũng không khỏi tiếc nuối.

"Không, không có Triệu Luân. Kỳ tích chỉ có một."

Khiến Mộc Dung kinh ngạc, còn có một người.

Mira người này, thật giống như phụ nữ hoàn mĩ chỉ trong tiểu thuyết ngôn tình mới xuất hiện, lý trí, thông tuệ, dịu dàng, hòa nhã, khá phù hợp với truyền thống thẩm mĩ của người phương Đông. Vả lại, quan hệ với mọi người cực tốt, nằm viện một tuần, mỗi ngày đều có bạn bè thân hữu đến thăm, hoa tươi trái cây chưa bao giờ thiếu.

Tô Hàn Sơn là người chồng tốt điển hình, chiều nào cũng đem theo canh tự mình nấu đến, hỏi han ân cần. Hai vợ chồng cùng chung chủ đề là âm nhạc cổ điển, có lúc Mộc Dung tới kiểm tra phòng, nghe bọn họ tán gẫu, hoàn toàn không hiểu.

Cô không phải là không thích âm nhạc, cô và Triệu Luân đều là người say mê công việc, chỉ thích phim hoạt hình âm nhạc. Có hồi mê "Thái không bảo lũy", cơ hồ mỗi ngày đều nghe Triệu Luân ngân nga bài "Có từng nhớ tình yêu".

Sau khi anh xảy ra tai nạn, Mộc Dung thường có ảo giác, cảm thấy như nghe được anh đang ở trong một góc khác của gian phòng ngân nga bài hái này.

Mỗi lần đều lệ rơi đầy mặt.

Mộc Dung hỏi Mira: "Hai ngươi đã kết hôn bao lâu rồi?"

"Bốn năm rồi."

Mộc Dung khẽ giật mình: "Hai người tình cảm thật tốt! Tôi còn tưởng hai người mới kết hôn."

Tô Hàn Sơn mỗi ngày hết giờ làm đều đúng giờ đến thăm, nhiều lần có sách hay tạp chí mới, thuận tiện bỗng nhiên nhìn lại cũng là những thứ bổ dưỡng, đa dạng vô cùng. Mộc Dung cười đùa: "Tô tiên sinh nên đổi nghề làm đầu bếp, tuyệt đối đại phát tài."

Tô Hàn Sơn cười, chỉ vào vợ: "Tôi cũng không phải thiên tài, đều là cô ấy kén ăn, đem tôi huấn luyện thành vậy."

Mira lập tức đỏ mặt.

Mộc Dung lẳng lặng rời đi. Cô cũng từng được người ta thương yêu như vậy, cũng từng cùng một người có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng là Triệu Luân, anh đến tột cùng là còn sống hay đã chết? Anh đang ở đâu? Thân thể đã mục nát hóa thành bùn rồi sao? Ở tại nơi mà anh ngã xuống, phải chăng đã mọc lên một bụi cây nhỏ, đã nở ra hoa trắng hương thơm?

Lão Trương hỏi Mộc Dung: "Nghe nói cô ở đây tra tư liệu về Tô Hàn Sơn?"

Mộc Dung kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"

"Cô cho tôi là ai?" Lão Trương ưỡn thẳng lưng, " Lần trước nhìn bóng lưng của anh ta, tôi cũng thiếu chút nữa gọi anh ta là Triệu Luân huynh. "

Mộc Dung cúi đầu, "Lão Trương, anh đừng cố chấp như tôi. Triệu Luân anh ấy chết không thấy xác, trong lòng tôi luôn còn một tia hy vọng."

"Còn hy vọng hắn trở lại có phải không?" Lão Trương cười cô, "Cái cô nhóc này, thật là chung tình, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn như một ngày. Triệu Luân hắn là  không có cái phúc phận này, hắn muốn còn sống, mà lại không được hạnh phúc chết đi."

"Lão Trương" Mộc Dung dở khóc dở cười, "Đây là cái logic gì vậy? Có tôi ở đây nên anh ấy cuối cùng khó thoát khỏi cái chết?"

"Tôi đây là cảm khái. Cô nên có một bắt đầu mới. "

"Ai nói tôi không muốn đây? Những nam sinh khác tới hỏi, ai cũng nghĩ, vị hôn phu qua đời năm năm còn chưa có người mới, nhất định là không quên tình cũ. Nữ nhân như vậy không thể đi vào nội tâm của cô ấy, lấy về nhà cũng sẽ không toàn tâm đối với mình. Vì vậy toàn bộ đều nửa đường bỏ cuộc. Cứ vậy mãi, thành một vòng tuần hoàn ác tính. "

"Cho nên sai lầm đem Tô Hàn Sơn coi như Triệu Luân ? Tiểu Mộc, cô nên biết, Tô Hàn Sơn này là người đã có vợ. Người ta sau lưng nói xấu, không thể không đề phòng. "

"Tôi hiểu ". Mộc Dung đưa ánh mắt đặt ở trên tay, trên ngón vô danh chính là chiếc nhẫn cô nhận được sau khi Triệu Luân chết.

Lão Trương cũng cảm khái, thơ tính đại phát : "Thời gian trôi qua. Năm năm quá khứ, bao nhiêu người làm chuyện cổ. "

Ai nói không đúng ? Năm năm, việc đời cũng đã hoàn toàn thay đổi. Chuyện trước đây dường như không phải mình trải qua.

Mộc Dung đột nhiên cảm thấy không đúng.

Ngày đó ở bệnh viên, Tô Hàn Sơn là thế nào đối với vợ mình nói đến, anh ta chỉ đơn giản nói Mộc Dung có người bạn mất tích. Mà người vợ xinh đẹp của anh làm thế nào biết được ? Cô ấy nói nơi này năm năm trước tình hình rối loạn, có người mất tích là khó tránh khỏi.

Cô ấy làm sao biết Mộc Dung muốn tìm Tô Hàn Sơn là năm năm trước mất tích tại nơi này ?

Đẩy cửa phòng bệnh, bóng dáng quen thuộc đó liền đập vào mi mắt. Tô Hàn Sơn đang ngồi ở bên giường, bón canh cho vợ.

Lúc đại học Mộc Dung cũng từng bị bệnh, nằm ở trên giường không xuống được, khi đó Triệu Luân thực tập ở bên ngoài, cô nhẫn nhịn không nói cho anh biết.

Gần tối hôm đó, cô tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức sau khi sốt cao, khát nước, lại không có người bên cạnh. Trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng chuông đồng hồ kêu tích tắc. Cô nhìn bình nước đặt ở bên kia gian phòng, rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên.

Lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, Triệu Luân thoáng như một cơn gió vọt vào, đem cô ôm chặt vào trong ngực.

Cứ như vậy, bảo cô làm thế nào quên anh ? Không chấp nhận được người khác, là bởi vì cô đã từng được yêu thương như vậy, cô biết, sợ rằng không ai cũng có thể yêu cô như thế nữa. Vậy nên, cô vĩnh viễn sẽ nhớ phần tình yêu này.

Tô Hàn Sơn giống như một bà mẹ, dỗ dành bà xã ăn cơm : "Ăn thêm một chút, một chút thôi. "

Mira dí dỏm làm mặt quỷ nói : "Trong này bỏ vị lạ gì đó, khó ăn chết. "

"Là đương quy, rất bổ. "

"Còn bổ, anh không thấy bác sĩ Mộc ở đây cười nhạo em ? "

" Thân thể em ngày càng chuyển biến tốt, cô ấy làm thầy thuốc tự nhiên muốn cười. Mau, chờ em khỏe lại, anh dẫn em trở về Trung Quốc du lịch. Đem tuần trăng mật của chúng ta bù lại. "

"Ôi. Vợ chồng già rồi, còn nhiệt tình lãng mạn cái gì ? " Mira cười vươn tay đấm nhẹ Tô Hàn Sơn. Tô Hàn Sơn trên tay vẫn bưng bát "ái tâm bổ canh ", lúc này không tránh khỏi đổ ra ngoài.

Mộc Dung gõ gõ cửa, đi tới giúp đỡ dọn dẹp, "Đi với tôi đến phòng trực, tôi mượn giúp anh một bộ y phục để đổi, bộ quần áo này tôi giao người đi giặt . "

Cô hướng lão Trương mượn quần cùng áo sơ mi, trở lại phòng trực, không nghĩ nhiều liền mở cửa đi vào.

Đúng lúc Tô Hàn Sơn đã cởi áo, nghe được tiếng mở cửa, kinh ngạc quay đầu lại. Mộc Dung vừa nhìn thấy vai trần rộng  lớn của anh liền đỏ mặt, sau lưng có y tá đẩy xe ngang qua, cô một bước vào, vội vàng đóng cửa lại.

Cô cúi đầu đưa quần áo cho Tô Hàn Sơn, khóe mắt liếc đến một chỗ, nhất thời trợn to. Trên người Tô Hàn Sơn, lại dày đặc những vết sẹo thật nhỏ, có một vết lớn, cơ hồ xuyên suốt cả cái lưng. Mà trên eo, nơi đó, có cái bớt đen mà chết cô cũng sẽ không nhận lầm.

Chúa ơi, người có thấy không ? Đó là vết bớt trên  người Triệu Luân mới có !

Tô Hàn Sơn xấu hổ cười : " Dọa cô rồi ? Khi chiến tranh tôi từng bị thương, thật may là chỉ thương đến da thịt, bây giờ đã không sao. "

Mộc Dung tay run run chỉ bên eo anh. Tô hàn Sơn liếc mắt nhìn, nói: "Đây không phải sẹo, là bớt."

Khuôn mặt Mộc Dung đã là màu xám, thật là kinh khủng. Cô không thể không vịn lấy cái bàn bên cạnh, nếu không, sợ rằng sẽ tê liệt ngã xuống đất.

Tô Hàn Sơn lập tức đưa tay đỡ lấy bả vai cô, tìm cái ghế cho cô ngồi xuống, sau đó rót một ly nước ấm, đưa tới trên tay cô. Anh nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Mộc, có cần tôi đi gọi người không?"

Mộc Dung lập tức lắc đầu: "Không! Không cần!"

Tô Hàn Sơn nửa ngồi xuống trước mặt cô, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, bác sĩ Mộc, không thoải mái sao? Sắc mặt của cô thật dọa người."

Mộc Dung hít sâu, hô hấp thật lâu, rốt cuộc tìm lại được thanh âm của mình.

Cô hỏi: "Tô tiên sinh, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tô Hàn Sơn hơi nhíu mày, trả lời: "Hai mươi chín tuổi."

"Khi chiến tranh anh đang ở nơi này làm việc?"

"Đúng vậy."

"Còn trước đó?"

"Có lẽ cũng là ở nơi này."

"Có lẽ?" Mộc Dung rốt cuộc nghe được điều mình dự kiến.

Tô Hàn Sơn rất dứt khoát nói đến: "Cô thấy rồi, khi đó tôi bị thương rất nặng, não sau thậm chí lõm vào một đoạn. Mọi người đều cho rằng tôi sẽ chết, mà tôi lại sống được. Nhưng phải trả một cái giá lớn, tôi không hề nhớ chuyện trước kia nữa."

Mộc Dung kinh ngạc nhìn anh.

Tình huống này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trên tivi không phải hiếm thấy, bởi vì đó là đang diễn chuyện xưa. Nhưng là trong cuộc sống, người người đầu óc sắc bén vội vàng tranh thủ để sinh tồn, ai có thời gian ồn ào mất trí nhớ?

Không, mất trí nhớ cũng như bệnh ung thư, đều là điều chỉ có ở tài tử giai nhân nơi "tượng nha tháp lý", những thứ này làm sao thích hợp với Mộc Dung- Triệu Luân, tiểu dân thường vay mua phòng ốc chờ kết hôn.

Tô Hàn Sơn nhìn cô như vậy, giải thích cặn kẽ cho cô nghe: "Mira là thầy thuốc của tôi, cô ấy cho tôi xem giấy tờ chứng nhận trên người tôi, nói cho tôi biết tất cả."

"Cô ấy nói anh là ai?"

"Tôi là Tô Hàn Sơn. Là nhân viên cùng đơn vị với cô ấy. "

Mộc Dung ở trong lòng kêu : Không phải. Anh không phải là Tô Hàn Sơn !

Cô không ngừng phát run, tay chân lạnh như băng.

Cô siết chặt tay, tức khắc co quắp giống như học sinh đi thi đối mặt với thầy giáo, "Tô tiên sinh, nhóm máu của anh là gì ? "

" A- ".

Triệu Luân cũng là A-.

"Anh năm đó bị thương nặng thế nào ? "

"Diện mạo cũng bị hủy, có tính là kinh khủng hay không ? "

Mộc Dung chăm chú nhìn vào gương mặt xa lạ này, "Ai là người chỉnh hình ? "

"Vợ tôi. "

Cô nhớ tới, Mira đúng là bác sĩ chỉnh hình.

"Dựa vào cái gì ? "

"Ảnh chụp trên giấy tờ chứng nhận của tôi. "

Mộc Dung run rẩy hỏi : "Trên thân thể anh còn có thương bệnh khác không?"

"À. Năm ngoái kiểm tra sức khỏe bọn họ nói cho tôi biết, tôi từng cắt bỏ ruột thừa."

Trong nháy mắt đó, Mộc Dung dường như bị một đôi tay bỗng chốc kéo về vườn trường đại học.

Triệu Luân vốn đang chạy ở trên sân bóng chợt ôm bụng ngã xuống. Đưa đi bệnh viện, cô cấp bách muốn chết, bác sĩ lại nhìn bọn họ ngạc nhiên : "Không phải là ruột thừa nhiễm trùng, làm thế nào mà như cha mẹ chết hay sao ? Yên tâm, một dao là có thể giải quyết. "

Nói xong quả thật giống như giết heo, làm cho Mộc Dung lại ha ha cười lên.

Năm năm trước, rạng sáng cái đêm tối yên tĩnh kia, điện thoại vang lên cực kỳ chói tai. Cô oán trách bò dậy, nhận lấy nghe.

Phan mẫu thanh âm bi thống mà tuyệt vọng, dường như qua một thế kỉ mới truyền đến tai cô : "Tiểu Dung, bọn họ nói Triệu Luân mất tích rồi ! Sao có thể như vậy được ? Con đi tra một chút ? Nó sẽ không chết ! Tuyệt đối sẽ không ! Nó nói sẽ trở lại mà ! "

Cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ cả đêm, đến khi mây tía chiếu sáng bầu trời bao la, trong màu đen lại lộ ra huyết hồng, tựa mà kinh khủng.

Cô tự an ủi mình, đây là một cơn ác mộng, chỉ cần cô cắn răng kiên trì thêm, có một ngày sẽ tỉnh lại.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, cái bi kịch này sẽ hóa thành một trò cười !

Hoang đường đến tức cười, trời xui đất khiến thế nào, hạnh phúc này, lại từ ngón tay trượt đi.

Hôm sau, Mộc Dung tìm đến khoa giám định gen, lấy ra sợi tóc gỡ xuống từ trên áo sơ mi của Tô Hàn Sơn, giao cho vị bác sĩ quen biết.

Nói không chột dạ là gạt người. Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đối mặt với cục diện hỗn loạn như thế, cũng không có động tới phương diện tâm tư phức tạp như vậy.

Trời mưa không dứt, hoa rơi một lượt lại một một lượt, nở vô tận, cũng rơi vô tận. Những tiếng ồn ào vui vẻ trong sân trường ngày xưa, sớm đã đi xa trong cái nơi thành thị ngựa xe như nước này, rời khỏi trường học, con người cũng đã đang thay đổi kinh người. Không đổi, ấy là người từ đầu đến cuối ở bên cạnh cô,  yêu cô, che chở cô, đem cô coi như trân bảo. Cô còn cầu gì hơn ?

Triệu Luân đã từng cùng cô cứ như vậy lập kế hoạch cho tương lai : chúng ta tạm ở căn hộ nhỏ này trước. Đợi khi con năm tuổi, có thể đổi lớn hơn. Phòng khách có thể tiếp đãi những bạn nhỏ của nó đến chơi giả làm gia đình. Anh cảm thấy xe trong nước cũng không tệ, muốn không mua ô tô trước, có thể tự lái đi du lịch ?

Kế hoạch nhiều như vậy, không nghĩ tới cuối cùng, lại là với người khác cùng nhau thực hiện.

Dù rằng chiến tranh đã kết thúc, nhưng anh lại không trở về...

Ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại không nghĩ rằng sẽ mất anh theo phương thức này.

Mộc Dung nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, trắng đêm không ngủ. Nhìn sắc trời màu đen dần ít đi, một khoảng không gian màu chàm đẹp mắt.

Trong lòng trống trơn, trong phòng cũng trống trơn. Nước mắt rơi xuống, nhỏ tiếng vọng lại.

Hôm có báo cáo, Mộc Dung đi thăm Mira.

Mưa nhỏ đã ngừng, ánh mặt trời mông lung chiếu vào khuôn mặt dịu dàng của Mira. Cô hướng về phía Mộc Dung, vô cùng cảm kích mỉm cười: "Bác sĩ Mộc, cô có trách nhiệm như vậy, thật làm cho cùng là bác sĩ như tôi xấu hổ."

Mộc Dung mang hoa tới cắm vào cho cô, nói: "Có một tin tốt, cô cùng đứa bé bây giờ vô cùng khỏe mạnh, qua một hai ngày nữa là có thể xuất viện. Tôi muốn chúc mừng cô, nhưng gần đây lại không mua được hoa, không thể làm gì khác hơn là lén cắt từ trong vườn mấy cành, cô đừng nói với người làm vườn nhé."

Mira cười gật đầu: "Bác sĩ Mộc, cô vừa xinh đẹp, lại dịu dàng chu đáo như vậy, bạn trai cô thật là may mắn."

Mộc Dung lắc đầu một cái: "Tôi độc thân."

"Vậy sao?" Mira vẻ mặt tiếc hận, rồi lập tức cười: "Đừng lo đừng lo! Bệnh viện chúng ta tuy thiếu thiết bị, nhưng chưa bao giờ thiếu thanh niên trẻ tuổi tuấn tú. Cô thích người hình thức thế nào, tôi giúp cô lưu ý."

Mộc Dung cười, cô gái này, tâm địa thật tốt.

Cô nhẹ nói: "Cũng không phải vậy, tôi đã có hôn phu."

"A!" Mira kêu, "Lỡ lời! Lỡ lời ! "

Mộc Dung khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay, "Anh ấy mất đã vài năm rồi. "

Trong phút chốc, không có ai lên tiếng, sau đó Mira nói : "Thực xin lỗi. "

Mộc Dung nhìn cô, nói : "Đã là chuyện năm năm trước. "

Mira sắc mặt hơi biến đổi, hỏi : "Đã xảy ra chuyện gì ? "

"Anh ấy là phóng viên vùng chiến địa, được cử tới nơi này thu thập tin tức. Cách thời điểm anh ấy trở về còn có một tuần lễ, một quả bom nổ tung bên cạnh anh ấy. Cứ như vậy ra đi. "

Mira mở to miệng, nói liên tục nhiều chữ "Này ", nhưng đều không nói hết lời. Cũng là Mộc Dung ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lược lên nói : "Đây đều là chuyện đã qua. Đến đây, tôi chải đầu giúp cô. Tôi rất hâm mộ người có mái tóc dài. Nói cho tôi cô bảo dưỡng thế  nào vậy ? "

Mira gượng gạo cười : "Vị hôn phu kia, có phải hay không... "

Mộc Dung hỏi : "Cô thật không có đi uốn tóc qua, thẳng như vậy ! "

Mira liền không nói gì nữa.

Tô Hàn Sơn đẩy cửa đi vào, gật đầu với cô một cái, dịu dàng nói với Mira : "Mau đến nhìn xem, hôm nay anh làm cho em cái gì ? "

Anh giống như hiến vật quý nâng hộp giữ ấm lên.

Mộc Dung đứng lên, lặng lẽ rời đi. Trước khi khép cửa, cô nhịn không được nhìn lại một cái. Tô Hàn Sơn đang chuyên tâm giải thích thành phần trong thức ăn với vợ, nào là cái này bổ máu, cái kia làm đẹp, để anh cho em ăn.

Mộc Dung kéo cửa ban công ra, tay vịn vách tường, từng bước từng bước đi. Mùi vị ẩm ướt trong không khí hòa lẫn mùi nước hoa cùng nước sát trùng, trên ban công trống không, chỉ có tiếng cô nặng nề hít thở.

Đi tới đi lui, cô chợt dừng lại, dựa vào tường khóc.

Quỳ một chân trên đất khóc lên.

Sau nửa năm từ ngày Triệu Luân mất tích, lâu như vậy không khóc to rồi. Nước mắt vô hại, lại có thể thổ lộ tâm tình, chảy đi cũng không sao. Chỉ sợ là trong lòng thống khổ quá sâu nặng, không phải vài giọt nước mắt liền có thể mang đi được.

Khiếp sợ, thất vọng, tiếc nuối, đau đớn, nhiều nhất, còn là chưa cam tâm.

Đã từng, đã từng, tầm mắt người này thủy chung khóa trên một mình cô, giống như toàn thế giới chỉ có một mình cô. Đã từng, người này chuyên tâm lắng nghe mỗi một câu cô nói, kiên nhẫn tùy cô bộc phát tính khí nhỏ. Người này đã từng, chỉ vì trọc cô vui vẻ, đạp xe vượt qua cả thành phố để mua loại điểm tâm cô thích ăn.

Mộc Dung mỗi lần gội đầu, ở ban công lau tóc, luôn có ảo giác, dường như ngay sau đó, người kia sẽ len lén đi đến phía sau cô, vươn tay ôm lấy cô, quay một vòng. Căn hộ từ lúc bọn họ mua để dự định kết hôn này, năm năm qua, mọi thứ sắp xếp chưa từng thay đổi. Mộc Dung còn treo đèn ở cửa ra vào, để anh  trở lại có thể tìm được đường.

Nhưng cô bây giờ đã hiểu được : vật đổi sao dời, tình yêu ngàn vết loét trăm khoảng không này, ở trong lòng người ta đã không còn tồn tại.

Anh sẽ không trở lại nữa !

Anh đã không còn là Triệu Luân, anh không có thân thể kia, linh hồn cũng là người khác.

Cô đi tới bên ngoài phòng của Mira. Bên trong có giọng nói truyền ra.

Cô đứng bên ngoài lẳng lặng nghe, nghe thanh âm dịu dàng yêu thương của Triệu Luân nói với một người con gái khác. Ngữ điệu quen thuộc, cách dùng từ cũng quen thuộc. Thói quen của anh không thay đổi, thích coi người trong lòng gọi là "Bé con."

Little one của anh.

Hiện tại, ai là Little one của anh?

Dĩ nhiên đã không còn là Mộc Dung.

Có thể hay không dùng đôi tay này đem anh lay tỉnh lại? Có thể hay không vọt vào nói cho anh biết tất cả chuyện này, muốn anh cùng cô trở về?

Mộc Dung chợt cảm thấy may mắn khi ban đầu bọn họ chưa kết hôn, không có con. Nếu không, đây sẽ là vở kịch bi thảm luân lý như thế nào? Nếu không, cô chắc phải cáo tố với anh, anh ở bên kia địa cầu, còn có một gia đình, còn có một đứa nhỏ đang đợi anh trở về.

Để cho anh lựa chọn, để cho anh thống khổ.

Hiện tại anh lại hoàn toàn không phải khổ não như thế, anh đã tìm được một nửa kia, đã có gia đình. Cái gia đình này đã thay anh có một lựa chọn.

Mà cô, vẫn phải ở trong biển người, tiếp tục tìm kiếm thêm nữa.

Đi qua từng tòa nhà không người trong thành phố, nhìn nhà nhà đốt đèn, không có một cái nào, là vì cô thắp sáng.

Đã từng yêu sâu đậm như vậy, cũng không thể đến già. Đã từng thân mật như vậy, cuối cùng cũng luân lạc thành người lạ.

Y tá đi ngang qua, hỏi: "Bác sĩ Mộc, sao lại không vào trong?"

Mộc Dung lập tức xoay người rời đi. Cô sợ người khác thấy nước mắt của mình.

Lão Trương rốt cuộc biết được tin, la to: "Trời! Hắn thật sự là! Thật sự là hắn a! Tiểu Mộc, tôi chúc mừng cô!"

Mộc Dung rất mệt mỏi, miễn cưỡng nói: "Lão Trương, giúp tôi, điều cho tôi đến nơi khác nhậm chức."

Lão Trương nhất thời trầm mặc, "Đây là quyết định của cô?"

"À, dĩ nhiên không vội, cha mẹ Triệu Luân tuần sau đến, tôi phải ra sân bay đón." Mộc Dung nói, "Mẹ anh ấy biết được con dâu đã mang thai cháu đích tôn, vui mừng ở trong điện thoại khóc không thành tiếng. Ai, đây coi như là song hỉ lâm môn."

"Tiểu Mộc".

"Anh đừng có vẻ mặt này!" Mộc Dung bảo, "Tôi đây năm năm đã khiến cho mỗi người thân hữu thương hại một  phen, tôi chịu không được hình ảnh mình luôn như người bị hại vậy."

Lão trương ngồi đối diện cô, giọng nói nặng nề: "Cô cứ như vậy bỏ qua sao? Cô đã chờ hắn năm năm! Một nữ nhân có mấy năm năm?"

Mộc Dung hỏi ngược lại anh: "Muốn thì đã sao? Cùng một người phụ nữ có thai giành chồng? Lão Trương, anh ta là Tô Hàn Sơn, không phải Phan Triệu Luân. Anh ấy đại não bị thương nghiêm trọng, có lẽ cả đời này cũng không nhớ được tôi là ai? Chẳng lẽ muốn tôi đợi anh ấy năm mươi năm, sau khi chết cùng anh ấy chôn cùng nhau?

Cô đứng lên dạo bước vào trong phòng: "Anh phải chấp nhận, tôi cũng chấp nhận thôi. Có lẽ tôi nên đi lái xe va vào cột điện, để cũng hoàn toàn(1) quên đi anh ấy, như vậy không còn phiền não, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Lão trương, anh xem, nơi nào có nữ nhân đáng thương hơn so với tôi?

Lão trương nói: "Chị gái tôi năm đó được gả cho "con rể rùa vàng", người người hâm mộ. Ai biết chị ấy không sinh được con, ngày ngày bị nhà chồng lãnh trào nhiệt phúng(2), tên chồng kia ở bên ngoài có con riêng, tình nhân tìm tới cửa tát chị ấy, muốn chị ấy nhượng vị. Tiểu Mộc, cô đã đủ may mắn rồi. Triệu Luân còn có thể cho cô trong mấy năm này, hắn là toàn tâm đối với cô."

Mộc Dung hít sâu một hơi, ngồi xuống. Đúng vậy, không có tình yêu, nhưng cô còn có tôn nghiêm. Không có thanh xuân, nhưng cô còn có ký ức tốt đẹp. Cô không thể không nghĩ như vậy, cô nếu không tự gải thoát cho mình, sợ rằng sẽ mãi hối tiếc buồn bã, trọn đời không thoát ra được.

"Tôi rất khổ sở, lão Trương. Triệu Luân thật sự đã chết!" Cô ngã ngồi xuống, tay chống đỡ lấy đầu.

Lão Trương đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô.

"Lão trương, giúp tôi một chuyện, đi đem chân tướng chuyện này nói cho vợ chồng Tô thị. Mặc kệ bọn họ có tiếp nhận hay không, cũng phải cùng hai người gặp mặt một lần."

Lão Trương cười khổ: "Không thành vấn đề. Chỉ là vị thê tử xinh đẹp của Tô Hàn Sơn này, nếu biết mình nguyên lai là người thứ ba, không biết cảm giác thế nào?"

Mộc Dung đột nhiên vùi mặt vào trong lòng bàn tay, bờ vai rung động, "Người thứ ba? Cô ấy không phải. Chỉ có người phải ra đi mới là người thứ ba."

Cô giống như con rùa nhỏ núp vào chính mình, trong vỏ nhưng mà vô cùng an toàn. Không đi nghe, không thèm nghĩ gì nữa.

Cô tự  nhủ, kết cục như vậy đã là tốt nhất.

Mấy ngày nay, cô cơ hồ ngày ngày nửa đêm tỉnh lại, trong hoảng hốt tưởng là mình nằm mơ, cho rằng đây là tưởng niệm thành tật. Nhưng vừa nhìn lịch treo tường, sự thật lại bày ở trước mặt.

Chiếc nhẫn loang loáng dưới ánh sáng yếu ớt, cô vừa sờ mặt, phát hiện ướt một mảng.

Tô Phu Cáp mưa vẫn như trước tới không ngừng. Buổi chiều buồn tẻ, Mộc Dung che dù đứng trong đình viện nhỏ. Những bông hoa trắng tinh khôi không biết tên bị mưa gió làm rụng không ít, thưa thớt trên bùn. Thế nhưng đầu cành, lại có những nụ hoa sắp nở, mang theo chi chít màu xanh.

Không dám nhớ lại quá khứ, cùng với cuộc sống mới.

Cô thở dài một hơi, xoay người, thấy Tô Hàn Sơn đang đứng ở dưới mái hiên.

"Bác sĩ Mộc này, tôi thấy cô đối với cô đối với trời mưa thật là tình hữu độc chung(3). Mưa lớn như vậy,  quần áo cô cũng ướt hết rồi." Anh quan tâm nói, "Mau vào đi, coi chừng bị lạnh."

Mộc Dung đi tới, không bước vào, đứng ở dưới bậc thềm ngẩng đầu nhìn anh. Hỏi: "Sao anh không đi chăm sóc Mira?"

"Cô ấy đã ngủ, tôi không muốn quấy nhiễu cô ấy."

Mộc Dung ánh mắt nhu hòa: "Anh thật yêu cô ấy."

Tô Hàn Sơn cười, "Vợ chồng già, nói gì yêu hay không yêu?"

"Vẫn ở chỗ này định cư tiếp sao?"

"Mira cảm thấy nơi này điều kiện không được tốt lắm, chờ đứa nhỏ đến tuổi đi học, chúng tôi sẽ di cư đến quốc gia có điều kiện giáo dục tốt hơn." Anh nói với cô kế hoạch của gia đình mình, "Giúp đỡ mọi người là công việc cao thượng, nhưng đứa nhỏ cần một điều kiện tốt."

"Kế hoạch không chỉ có một đứa con?"

Tô Hàn Sơn xấu hổ cười cười: "Tôi cùng Mira đều thích trẻ con."

Mộc Dung cũng thích trẻ con. Cô rất thích cảm giác những đứa nhỏ mềm mại rúc trong lòng mình, tựa sát vào mình. Cô từng thường tưởng tượng thấy một ngày kia, vợ chồng hai người bọn họ sẽ vì thay tã cho con mà bận rộn đến đầu đầy mồ hôi. Cô ôm đứa nhỏ, Triệu Luân ôm cô, cùng nhau chụp hình, cả nhà cười đến ngây ngốc.

Đều đã là mộng trước kia.

Mộc Dung rèm mi rủ xuống, che kín một đôi ánh mắt ưu thương. Cô chậm rãi quay lại dưới mái hiên, thu hồi ô, nhìn Tô Hàn Sơn một cái, khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Tô Hàn Sơn ở sau lưng cô phiền muộn. Cô gái xinh đẹp động lòng người này, vì cái gì mà ưu thương vậy? Người nào sẽ có thể bỏ được tổn thương trong lòng cô?

Phan bá và Phan mẫu đã tới. Mộc Dung đi đón bọn họ.

Phan mẫu nắm chặt cánh tay của cô, hỏi: "Tiểu Dung, thật? Là thật?"

Mộc Dung ôn hòa mà kiên nhẫn trấn an bà: "Đúng vậy, bọn họ bây giờ đang ở bệnh viện chờ mọi người. Nhanh đi cùng cháu."

Phan mẫu khóc lên: "Con của ta, quên hay không quên cũng không sao, còn sống là tốt rồi! "

Mộc Dung đưa bọn họ đến bệnh viện, lão Trương ra đón hai người, cô sẽ không đi cùng nữa. Nếu Triệu Luân đã không còn nhớ cô, cô đây chính là một người xa lạ. Cảnh người thân đoàn tụ, không nên có người xa lạ chen ở giữa đúng không?

Cô trở về kí túc xá thu dọn hành lý, buổi chiều cô sẽ phải lên đường đến một thành phố xa xôi khác nhậm chức.

Thời tiết Tô Phu Cáp đã ấm áp rất nhiều, lúc tới mang áo lông cùng áo khoác giờ thành vướng víu. Cô nhìn chiếc áo khoác lông cừu, là món quà Triệu Luân dùng khoản tiền lương đầu tiên mua cho cô. Cô yêu thích nhiều năm như vậy, sau khi Triệu Luân xảy ra chuyện, cô càng thường xuyên lấy ra nhìn vật nhớ người.

Nhưng là, hành lý đã rất nặng, cô không biết cầm chiếc áo này thế nào.

Mộc Dung ngã xuống giường, nhắm mắt vờ ngủ say chốc lát. Trong lúc mông lung nghe được tiếng gõ cửa, cô mơ màng đứng lên.

Cửa mở ra, Triệu Luân cư nhiên đứng ở ngoài, vẻ mặt phong trần, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Mộc Dung sợ ngây người, nói: "Triệu Luân, thật là anh sao? Anh đã trở lại?"

Triệu Luân yên lặng không nói  lời nào, chỉ mỉm cười với cô, nụ cười như tình lãng thiên không, có ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng.

Mộc Dung lệ như suối trào, đi lên phía trước vươn tay muốn sờ mặt của anh. Cô càng không ngừng lẩm bẩm: "Triệu Luân! Triệu Luân!"

Triệu Luân vẫn như cũ mỉm cười với cô.

Trong lúc mông lung vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Dung mơ màng đi mở cửa.

Mira đứng ở ngoài cửa.

Ông trời a, đến tột cùng người nào là mộng?

Mira khó khăn nở nụ cười, nói: "Bọn họ nói cho tôi biết cô muốn đi?"

Mộc Dung lùi về phía sau một bước, ý mời cô đi vào nói chuyện, nhưng Mira lại không di chuyển. Cô thấy Mộc Dung xem ra đã sắp xếp xong hành lý, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Mộc Dung cười cười: "Ở nơi này làm đã hai tháng, muốn đổi đến một nơi khác."

Mira chậm rãi nói: "Mộc tiểu thư, từ lần trước cô cùng tôi nói về vị hôn phu, trong lòng tôi cũng đã có tính toán. Nếu nói cả đời này tôi đây đã làm chuyện gì áy náy, vậy đây chính là một. Cái này để cho tôi nửa đêm tỉnh lại sẽ đổ mồ hôi mà hổ thẹn."

Mộc Dung đứng ở bên cửa, không lên tiếng.

Mira nói tiếp: "Tôi lúc ấy quả thật cho rằng anh ấy chính là người trên giấy tờ chứng nhận, khi đó tình hình quá rối loạn, bệnh viện ngày ngày có người bị thương đi vào, chúng tôi không có cách nào đi chứng nhận anh ấy rốt cuộc là ai. Tôi chữa trị dung mạo anh ấy, trị liệu để cho anh ấy khôi phục khỏe mạnh. Tôi biết rõ anh ấy mất trí nhớ nên giữ chân anh ấy lại, lừa gạt anh ấy là đồng nghiệp của tôi."

Thanh âm của cô trở nên kích động, đôi tay khép lại đặt tại bụng : "Mộc tiểu thư, tôi yêu anh ấy, mà anh ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi cũng sắp có con."

Mộc Dung thản nhiên, vì lời nói của cô mà giải thích : "Cho nên, cô đã quên, có  lẽ anh ấy còn có người thân ở một nơi khác trên thế giới chờ anh ấy trở về!"

Mira ngơ ngẩn, cơ hồ muốn khóc lên, nhưng nhịn được.

Cô gật đầu một cái: "Mộc tiểu thư, cô hận tôi, đó là cần phải vậy."

Mộc Dung lắc đầu.

"Hãy đem tất cả chuyện này tường tận nói cho Sơn nghe, tôi không muốn sau này tỉnh mộng  lại mồ hôi lạnh toàn thân."

Mộc Dung thở dài một hơi.

Mira cười khổ: "Cuối cùng cô vẫn phải đi thật sao?"

Dưới lầu, tài xế đang ấn còi.

Mộc Dung xách hành lý lên, đem chiếc áo lông cừu giao cho Mira, nói: "Vali của tôi không chứa nổi, cô thay tôi đem quyên tặng đi."

Mira nhận lấy chiếc áo, không thôi hỏi tới: "Mộc tiểu thư? Cô không đi gặp anh ấy một chút sao?"

Mộc Dung dừng ở cửa, không quay đầu lại. Mira nghe thấy thanh âm của cô bi thương mà trống rỗng.

"Anh ấy đã quên tình yêu quá khứ rồi. Gặp lại chi bằng không gặp."

Mira rũ mắt xuống, vùi mặt trong chiếc áo khoác. Mộc Dung hít sâu một hơi, đi xuống lầu.

Lão Trương ở ghế lái vẫy tay về phía cô: "Tôi tiễn cô một đoạn."

Mộc Dung đem hành lý bỏ vào trong xe. Đang muốn lên xe thì bỗng nhiên nghe tiếng người gọi tên cô, giọng nói quen thuộc như vậy.

Tô Hàn Sơn vội vã đuổi tới, "Mộc tiểu thư, phải đi thế nào lại không nói một tiếng!"

Mộc Dung kinh ngạc nhìn chăm chú vào anh.

Tô Hàn Sơn vươn tay, "Mấy ngày nay may mà có sự giúp đỡ của cô, cô đến nơi mới rồi, nhớ hãy liên lạc với chúng tôi."

Mộc Dung không cùng anh bắt tay.

Tô Hàn Sơn không để ý, vẫn nhiệt tình như cũ: "Thật đáng tiếc, nơi này mùa mưa sắp qua, về sau trời trong, rất nhiều nơi đẹp đáng để đi."

Lão Trương kêu: "Tiểu Mộc, đã đến giờ rồi."

Mộc Dung nhìn thật kĩ anh một lần, khẽ cười : "Tô tiên sinh, bảo trọng."

Cô xoay người lên xe.

Tô Hàn Sơn đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, mấy bụi cây bên cạnh lác đác vài bông hoa trắng, có dấu hiệu sắp tàn.

Mùa mưa cuối cùng đã sắp qua, những cơn gió cũng ấm áp khô mát hơn so với thường ngày. Lúc này đây, cô đang rời khỏi nơi xảy ra bao chuyện này, phía sau là người cô yêu, anh còn ở lại nơi đây. Một màn tiễn biệt đơn giản như vậy, lại cũng rất sống động, Mộc Dung biết, mình sẽ ghi nhớ suốt đời.

Cả người nhẹ nhõm, ly biệt không nặng nề.

Lão Trương trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nhỏ giọng mắng một câu: "Này con mẹ nó diễn trò hát tuồng?"

Mộc Dung cười nhạt, nói giễu: " Tình ca ngày xuân."

"Hắn nếu là đã biết, phải lập tức ly hôn rồi đuổi tới chứ ? "

"Lão Trương, bất luận là Triệu Luân hay Tô Hàn Sơn, đều không phải là nam nhân vì bản thân mà bỏ vợ bỏ con."

Lão Trương lắc đầu. Anh cảm thấy làm người thật quá khó khăn, để thành toàn tất có tổn hại, trên đời không có gì lưỡng toàn. Anh nói: "Tiểu Mộc, cô gặp chuyện gì cũng quá lý trí, quá yên lặng, cuối cùng lại chịu thiệt thòi."

Nhưng giờ, trong lòng Mộc Dung đã là một mảnh thanh thản.

Có lẽ anh ngày mai sẽ nhớ lại tất cả, lặng lẽ chăm chú nhìn theo phương hướng cô rời khỏi, tiếp tục cuộc sống của mình; có lẽ anh đến lúc con trai mình cùng một nữ sinh ước hẹn thì mới nhớ lại chuyện trước đây, ngàn dặm tìm được mộ phần của cô, mang cho cô một khóm hoa, tưởng niệm đoạn tình yêu đã bị anh lãng quên này.

Nhưng cuối cùng, anh đã hoàn toàn dần bước ra khỏi cuộc sống của cô.

Trong hiện thực cuộc sống, nơi nào có nhiều như vậy gương vỡ lại lành?

Mộc Dung miễn cưỡng tựa lưng vào chiếc ghế.

Bên ngoài, mặt trời rốt cuộc phá mây mà ra, ánh nắng màu vàng kim xuyên qua khung cửa kính, chiếu vào đôi tay đặt trên đầu gối vủa cô. Một đôi bàn tay trắng nõn, không hề có trang sức, dùng để cầm dao giải phẫu vô cùng linh hoạt.

"Vẫn là câu nói kia: Tôi nếu cùng Triệu Luân kết hôn, sinh được một đứa con, cái này nhất định không phải là một câu chuyện cũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro