Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa tay bật chiếc đèn cũ kĩ đầu giường, anh mới biết đó là một quyển sổ nhỏ, cũng như đồ trong phòng này, cũ kĩ, có chút cổ xưa.

Anh mở trang đầu ra, cạnh bìa là một tấm hình một người con trai được kẹp cẩn thận. Bức ảnh rất cũ, hơi mờ nữa, nhưng anh vẫn nhận ra đó là anh, ảnh anh chụp mười ba năm trước, khi anh tốt nghiệp cấp ba. Là ảnh chụp lén, vì anh không nhìn thẳng vào ống kính. Anh ngồi bật dậy, trong lòng bùng lên cảm xúc mãnh liệt, nhật kí của cô.

~~~~~

Ngày... Tháng... Năm...


Hôm nay anh chính thức tốt nghiệp, mà mình còn tới tận ba năm nữa. Anh đi rồi, mình cũng không muốn ở lại. Lấy dũng khí tỏ tình với anh, anh lại hỏi mình là ai? Là ai ư? Haiz... Chỉ là người qua đường.

Ngày... Tháng... Năm...

Hôm nay tình cờ gặp anh trên đường. Anh đánh nhau bị thương? Em rất lo, anh biết không? Giúp anh lại chỉ nhận được lời cảm ơn và tiền hậu tạ của anh. Em dù nghèo khó, nhưng những thứ đó em không cần, thứ em cần anh vĩnh viễn không cho được. Em giúp anh chỉ vì anh là anh thôi. Còn anh, anh vì cô ấy mà chịu tổn thương, cô ấy không quan tâm, đáng không? Em ước em là cô ấy...

Ngày... Tháng... Năm...

Anh tốt nghiệp lần nữa, còn em lại ở đây một mình lần nữa... Anh tay trong tay với cô ấy, còn em ngậm ngùi nuốt lời tỏ tình vào trong lòng.

Ngày... Tháng... Năm...

Đã lâu không gặp anh và cô ấy, hôm mình gặp lại cô ấy trong cuộc thi. Sao cô ấy lại trở thành đối thủ của mình rồi? Được, lần này, em sẽ cố gắng chiến thắng cô ấy, mong rằng anh sẽ nhìn thấy em dù chỉ một lần.

Ngày... Tháng... Năm...

Cuộc thi này quá áp lực, nhưng em không muốn bỏ cuộc. Em tin em sẽ chiến thắng cô ấy. Anh thấy không, khán giả và ban giám khảo rất hài lòng với bài thi của em. Nhưng anh vẫn chỉ thấy cô ấy, lại còn an ủi cô ấy vì bài thi không tốt. Ánh mắt đó, sao không phải dành cho em?

Ngày... Tháng... Năm...

Hôm nay cô ấy đến tìm mình , nói nếu mình bỏ cuộc, cô ấy sẽ trả thù lao cho mình với bất kì mức giá nào mình đưa ra. Làm sao mình có thể đồng ý chứ? Tâm huyết một đời của mình, không thể vì mấy đồng tiền nhơ nhớp đó hủy hoại. Trong lúc tức giận, xin lỗi anh, em đã đánh cô ấy và nói những lời khiếm nhã...

Ngày... Tháng... Năm...

Bài thi của mình bị mất. Phải thức trắng một đêm để làm bài thi mới. Hôm sau, mình mới phát hiện, là cô ấy trộm. Thật không hiểu, tại sao cô ấy có thể tự tin dùng bài thi của mình mà lại còn nhìn mình với ánh mắt thách thức như thế? Cũng may, mình và cô ấy đều vào vòng chung kết, cho dù mình chỉ là người được ban giám khảo cứu.

Ngày... Tháng... Năm...

Cô ấy hẹn mình ra ngoài. Mình hoàn toàn không nhớ gì hết, chỉ biết khi tỉnh dậy, cô ấy đã xỉu, mọi người vây quanh cô ấy, khóc lóc, la hét, còn mình, bị chửi rủa, bị hành hung, nhưng chẳng ai quan tâm, nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, sau đó có mấy vị cảnh sát đưa mình vào bệnh viện. Mình bị chấn thương nhẹ, cô ấy thì sống đời sống thực vật. Anh à! Tại sao ai cũng nói em cố ý gây tai nạn? Không ai tin em. Tố cáo em? Em có làm gì sai đâu? Cũng chỉ có quan tòa công bằng nói bằng chứng chưa đủ, tội danh cố ý giết người của em chưa được thành lập.

Ngày... Tháng... Năm...

Đã hai ngày sau vụ tai nạn. Hôm nay anh đến tìm em. Cưới? Trả thù? Anh thật lạnh lùng, tàn nhẫn. Ma xui quỷ khiến thế nào, em lại đồng ý, còn rất vui mừng nữa chứ. Chỉ ngày mai thôi là được làm vợ anh, mong ước cả đời em, em là đang mơ sao? Là thật, nhưng anh là muốn trả thù. Không sao, em chỉ cần như thế thôi là được, không cần anh phải yêu em, chỉ cần em được chăm sóc cho anh, anh trả thù cũng không sao, em sẽ cố thuyết phục cho anh thấy, em vô tội.

Ngày... Tháng... Năm...

Mọi chuyện thực kinh khủng, vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.

Mình bây giờ mới biết là do mình quá nông cạn. Lần đầu tiên gần gũi với anh. Mình rất mong chờ và hạnh phúc. Đổi lại là gì? Ép nghỉ làm? Được, mình đồng ý ở nhà nội trợ? Các quy định, yêu cầu trong nhà anh? Không sao, mình nấu ăn không ngon, nhưng cũng ăn được, không khéo tay, nhưng dọn dẹp nhà cửa vẫn làm tốt, vẫn có thể giặt giũ, lau chùi. Không được ngồi cùng bàn với anh? Không sao, sau này sẽ có ngày anh đồng ý thôi. Anh tháo hai chiếc nhẫn ra và vứt đi? Không sao, sau này mua lại. Nhưng tại sao lại là đơn li hôn? Chúng ta còn chưa kết hôn được một ngày mà...

Anh có biết đây là lần đầu của em không? Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên của em đã dành trọn cho anh. Em rất đau... Chỉ có cảm giác đau thôi, đau đến mức muốn ngất đi, nhưng anh dường như không quan tâm.

Anh có biết cảm giác hạnh phúc là gì không? Là khi hòa vào một với anh. Vậy còn đau khổ? Là khi em muốn chìm đắm vào hạnh phúc đó, anh lại nỡ cắt đứt giữa chừng. Không sao, là do em đồng ý trở thành công cụ phát tiết của anh, đây là trách nhiệm của em. Anh nói anh không muốn tạo nghiệt chủng? Không sao, em sẽ làm anh thay đổi quan niệm, chỉ là thuốc tránh thai thôi mà.

......

Ngày... Tháng... Năm...

Anh càng ngày càng tàn nhẫn với mình. Mình hình như làm sai điều gì đó. Hôm nay anh đi thăm cô ấy. Thực sự em không mong anh đi thăm cô ấy chút nào, vì mỗi lần anh về, đều như muốn bóp chết em. Tại sao? Tại sao?

.......

Ngày... Tháng... Năm...

Đêm nay anh về muộn. Lại uống rượu, say khướt, đi đứng cũng không vững. Anh còn nhầm mình là cô ấy nữa.

Anh có biết cái cảm giác nằm dưới anh mà bị anh coi là thế thân như thế nào không? Cảm ơn anh vì giữa chừng đã phát hiện ra em không phải cô ấy.

Ngày... Tháng... Năm...

Hóa ra hôm qua là sinh nhật cô ấy. Tố Tố, tôi không hiểu tại sao cô lại bị tai nạn, nhưng cầu mong cô mau tỉnh lại đi, hãy tỉnh dậy và nói với anh ấy, tôi không phải là người hại cô. Xin cô, đừng ngủ nữa... Nếu có thể, sao người nằm đó không phải tôi, mà là cô? Cô hãy tỉnh lại đi, nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của anh ấy, cô cam tâm sao?

Ngày... Tháng... Năm....

Phòng của mình bỗng dưng bị cắt nước nóng. Hệ thống sưởi cũng không hoạt động nữa. Các phòng khác mình kiểm tra vẫn thấy có nước ấm, hệ thống sưởi vẫn bình thường. Chẳng lẽ... Nếu anh muốn làm vậy, thôi cứ để anh làm, dẫu sao mình cũng không quá quan trọng mấy thứ này.

.....

Ngày... Tháng... Năm...

Tố Tố, hôm nay sinh nhật cô, anh ấy tự tay làm bánh kem cho cô kìa, cô hãy tỉnh dậy đi, anh ấy làm rất đẹp, trông rất ngon mắt, thật ghen tị với cô. Cô thật có phúc...

......

Ngày... Tháng... Năm...

Anh đi công tác rồi, căn nhà trở nên trống vắng. Dạo này anh rất lạ, hình như có chuyện gì đó khiến anh vui. Là gì được nhỉ? Hợp đồng, công việc? Chắc không phải, có lẽ Tố Tố đã có chuyển biến tốt. Chỉ có cô ấy mới làm anh vui vẻ như thế.

Ngày... Tháng... Năm...

Hôm nay sinh nhật anh, cũng là kỉ niệm 25 tháng cưới của cả hai. Vậy mà cũng đã cưới được hơn hai năm. Mình muốn tạo ra cái gì đó thật đặc biệt. Làm gì đây? Bánh sinh nhật? Quà? Tặng gì đây, aiz, anh cái gì cũng không thiếu. Thôi, để nghĩ sau vậy. Phải đi dọn dẹp, còn làm bữa sáng cho anh nữa. Chồng yêu, chúc anh sinh nhật vui vẻ...

Ngày... Tháng... Năm...

Từ sau đêm sinh nhật anh, tai mình không còn nghe thấy nữa. Lúc đầu thì mình thực sự rất sợ hãi, nhưng lâu dần cũng quen, yên ắng thế này có khi lại tốt, ít nhất cũng không phải nghe anh dùng những câu nói kinh khủng lăng nhục mình. Bác sĩ nói là do biến chứng của vụ sốt kia, có thể trị liệu được, chỉ là phí cao quá, đã hơn hai năm nay mình không đi làm, tiền tiết kiệm cũng chẳng còn là bao, chắc không điều trị được rồi. Chỉ tiếc một điều, từ nay sẽ không còn nghe thấy tiếng anh nói nữa...

Ngày... Tháng... Năm...

Cái tên bác sĩ chết tiệt kia thật quá đáng mà. Hắn bắt ép mình trị liệu, nếu không sẽ nói với anh mình không nghe được. Mình không còn hoản hảo, chắc anh sẽ ghét mình hơn. Mà mình thì không muốn thế chút nào. Không được, phải đi kiếm việc làm thôi.

Ngày... Tháng... Năm...

Đã hai tháng rồi, mình không biết mình đã đi bao nhiêu nơi để xin việc. Chẳng ai muốn thuê một người khiếm thính cả, có lẽ anh cũng thế, ghét bỏ mình như mấy công ty, nhà hàng kia nếu biết mình bị khuyết tật.

Ngày... Tháng... Năm...

Hôm nay mình đã tìm được việc rồi! Thật là vui quá mà!!! Lão lão thật tốt bụng. Lương tháng không nhiều, nhưng tích góp vào có lẽ sẽ đủ chữa trị. Cảm ơn lão lão, cảm ơn ông trời đã không bỏ rơi con. Lão lão, cháu sẽ không phụ lòng tin của lão lão đâu.

Ngày... Tháng... Năm...

Dạo này mọi thứ có vẻ thuận lợi quá nhỉ? Anh dường như vui vẻ hơn, không hay phạt mình nữa, công việc thì thuận lợi, thật là vui quá đi. Nếu cứ như thế này, chẳng mấy chốc mà anh sẽ chấp nhận mình. Mình rất mong đến ngày đó.

Ngày... Tháng... Năm...

Bé con, mẹ xin lỗi...

Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi vì không phát hiện ra sự tồn tại của con, xin lỗi con vì không bảo vệ được con mà lại tự tay giết chết con, mẹ xin lỗi, nếu thời gian quay lại, mẹ dù chết cũng không uống thứ thuốc độc đó.

Đợi mẹ ở đó, mẹ sẽ đón con đi sớm nhất có thể. Mẹ sẽ mau mau thoát khỏi nơi này, sẽ sớm thôi, mẹ con chúng ta sẽ đoàn tụ. Đợi mẹ, con yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro