Trọn kiếp!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta và chàng là thanh mai trúc mã , lớn lên bên nhau , cùng nói cùng cười, khi ta khóc chàng chọc ta cười , khi ta cười chàng cười theo , một lần ta bị Lưu Vân con trai của Tả thừa tướng bắt nạt , chàng bảo vệ ta , đánh cho tên Lưu Vân ấy một trận tơi bời  , Chàng bảo : " Ta sẽ bảo vệ muội suốt đời " . Giây phút đó , ta nhận định ... ta muốn làm thê tử của chàng .

Chàng là con trai độc nhất của Mộc Tướng – Mộc Phong , ta là ái nữ của Lại bộ thị lang -Lâm Tuyết  .

Sinh thần 16 tuổi của ta ... Phụ thân đề cập chuyện của ta và chàng ...Mộc tướng nghe liền hào sảng ủng hộ . Hôm đó ta chạy thật nhanh ... thật nhanh đến trước mặt chàng và hỏi : " Mộc Phong , Huynh có muốn lấy muội ? "

Chàng chỉ đáp lại ta : " Phải  ".Giọng nói đó ....thật lạnh nhạt.


" Hảo " một câu hảo ta và chàng trở thành phu thê.

THiên hạ bàn luận " Ái nữ của lại bộ thị lang – Lâm Tuyết và  con trai độc nhất của Mộc tướng – Mộc phong thật là một đôi phu thê tâm đầu ý hợp , trăm năm khó gặp  "  .

Ta tự hỏi phải sao ?.

Đêm tối lạnh lẽo ,Bước chầm chậm ... ta đứng trước mặt chàng ... mùi rượu , chàng uống sao . Vò rượu lăn dưới chân nhỏ , thật nhiều.. Chàng đã say .

Chàng ngẩng đầu nhìn ta , lãnh mâu u buồn .Đôi tay nhỏ bé của ta phủ lên khuôn mặt ấy ... lạnh lẽo ...

Ta nhìn thật sâu vào mắt chàng ... " Chàng có yêu thiếp ? "

" Nếu nàng cho ta thời gian , thì có thể ."Vẫn là giọng nói lạnh lẽo ấy .

" Phải không ?"

" Ta sẽ không để nàng phải chịu bất kì tổn thương nào" .

" Vậy nghĩa  là chàng không yêu thiếp ? "  Cầu xin chàng nói là không phải ...

Nhưng .." Phải " ... tâm ta đau ... rất đau.

" Vậy hãy để thiếp làm tri kỷ của chàng , làm bằng hữu của chàng được không ? "

" Hảo " .

Bắt đầu từ  khi đó, ta và chàng là bằng hữu , là tri kỷ , khi chàng buồn ... ta đánh đàn, chơi cờ cho chàng vui , khi chàng uống rượu , ta và chàng cùng uống...Chàng có tâm sự trong lòng , ta lắng nghe  , chỉ vậy thôi ... Khi chàng buồn , chàng tìm ta , khi chàng vui , ta và chàng như  người xa lạ ...

Thời gian vô tình , mùa xuân lại tới , 2 năm , ta và chàng đã là phu thê 2 năm ,nhưng vậy thì sao , điều phải tới thì sẽ tới ... chàng nạp thiếp , Bởi chính thê đã 2 năm mà không có hỉ ... ta cười chua xót . Có hỉ , có thể sao ?. ( có hỉ = có  thai )

Ngày Chàng nạp thiếp ... tâm ta lạnh .

Một năm nữa qua đi , rồi lại một năm , một năm... mỗi năm qua đi , chàng lại nạp một tiểu thiếp , mỗi lần chàng nạp thiếp ,Tâm của ta liền chết đi một phần , mỗi lần như vậy ,ta thầm rơi lệ trong đêm tối lạnh lẽo .Khi chàng buồn chàng vẫn đến tìm ta , ta vẫn lắng nghe chàng , nhưng khi ta buồn ,tâm ta đau thì sao , ai sẽ lắng nghe ta ? . Sinh thần ta 21 tuổi nhưng cũng chính là ngày chàng nạp tiểu thiếp mới –  Hoa khôi của đệ nhất thanh lâu -Liễu Diễm . ...Tâm cô tịch ... Lệ đã thôi rơi .

Bước thật chậm , đem tối thật lạnh , ta bước đi như  đang tìm kiếm điều gì đó để vơi vớt nỗi buồn vô tận ....đứng trước mặt hồ , nhìn bóng trăng tĩnh lặng , lòng trống trải.

" Ai , u không phải Lâm Tuyết tỉ tỉ đây sao ? " ta quay đầu nhìn về phía giọng nói đó , Hồng y rực rỡ , Châu sai lấp lánh , yêu mị kiều diễm .

" Ngươi là ai ?"

" Tỉ tỉ , muội là Liễu Diễm , tân thiếp của phu quân , lần đầu ra mắt tỉ , mong tỉ về sau chiếu cố ."

" Hảo " một lời nói ,  lòng chua xót .Nhấc chân muốn bước đi , Liễu Diễm đã đứng trước mặt ta , ta chợt thấy mình đang ngã , phản xạ ta liền nắm lấy tay nàng  .... " Ùm " ta và nàng cũng rơi xuống hồ .Hồ nước thật lạnh , ta và nàng đều cố gắng kêu cứu ... trong làn nước lạnh buốt... ta thấy chàng , chàng chạy thật nhanh về phía ta , ta cố gắng gọi " Mộc Phong .. cứu...thiếp ..." Nhưng ta đã sai người chàng cứu không phải ta ..mà là nàng ấy- Liễm Diễm . Chàng để mặc ta vùng vẫy trong làn nước lạnh buốt , ôm nàng ấy chạy đi thật nhanh ... còn ta cứ vùng vẫy,khi gia nhân đến cứu ta lên bờ , ta tưởng ta đã chết ... Không rõ ta đã ngồi trên bờ này bao lâu.. nhưng ta biết là đã rất lâu rồi .. từng cơn gió lạnh lẽo như  cắt vào thân thể đẫm nước , mỗi lúc một nhiều nhưng ta không còn cảm giác . Lê bước chở về , tâm ta đã chết .

Lại một mùa xuân nữa qua đi , Phản quân nổi dậy , Mộc tướng tuổi đã cao , Trưởng tử Mộc Phong thay gia phụ cầm quân dẹp loạn .Trước lúc xuất chinh , Thân nhân đưa tiễn , ta nhìn chàng thật lâu ... bước thật chậm đến trước mặt chàng hỏi : " Thời gian 7 năm , Chàng có thể yêu thiếp ?"

Và chàng chỉ đáp" Nếu ta còn sống trở về , thì có thể  ".

Ta chờ chàng về...

Một năm , hai năm , ba năm , tin tức biên quan vẫn báo bình an ... nhưng tâm ta lại luôn lo lắng ... ta tự nghĩ ta suy nghĩ quá nhiều .Rồi ngày ta chờ đã đến , Phản quân bị dẹp , quân ta đại thắng ...Chàng chở về ...

Ta mặc y phục mới , trang điểm thật đẹp ...  Chạy như bay , Hắc y bóng dáng gần ngay trước mắt nhưng...

Không phải chàng ... " Mộc Phong đâu ? phu quân của ta đâu ? " nàng hỏi người thiếu niên mặc hắc y đó , chỉ thấy hắn đưa cho nàng một thứ  được phủ vải đen , tay run run , ta sợ  ...

Xung quanh là nhưng tiểu thiếp của chàng , có cả Liễu Diễm , họ đều tò mò thứ thiếu niên kia đưa ta là gì ... mảnh vải rơi xuống ....Lệ ta rơi ....Chàng ...không còn nữa .Ôm mộc bài thật chặt ( mộc bài = bài vị ) , tim rỉ máu , tâm vỡ vụn ...

Chàng nói chàng sẽ không để ta chịu tổn thương nhưng chàng đã tổn thương ta bao nhiêu lần , chàng nói cho chàng thời gian chàng sẽ yêu ta ... ta đã chờ ....

Nữ  nhân ôm bài vị .thầm ..nói " Kiếp sau chàng có thể yêu thiếp ?"

Tiếng khóc xé lòng ...Phong vân nổi dậy ... mây đen mịt mù ... MƯA ... Phải chăng thiên gia đang khóc than cho nàng ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro