Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng bệnh, cậu cố gắng ngồi dậy, phát hiện trời đã gần sáng. Không quan tâm đến cánh tay đang chảy máu do rút ống truyền, cậu đã vội vàng trốn khỏi phòng bệnh.

Chuyến bay của cậu và anh là lúc sáng sớm, cậu không muốn anh phải chờ, anh sẽ lại hiểu lầm là cậu trêu đùa anh.

Nhanh chóng trở về sắp xếp đồ đạc. Cậu vội bắt taxi tới sân bay. Đầu choáng váng đến sắp ngất nhưng cậu vẫn cố gắng gượng.

Chợt thấy bóng dáng quen thuộc, cậu bất chấp tình trạng của bản thân, chạy đến ôm anh.

Anh muốn gỡ cậu ra, nhưng nghĩ tới cha mẹ còn đang trong tay cậu, anh lại thôi, để mặc cậu ôm.

"Chuyến bay từ Seoul đến Paris chuẩn bị xuất phát, quý khách hãy mau chóng lên máy bay"

Tiếng loa thông báo vang lên khắp sảnh, cậu bỏ anh ra, dắt tay anh cầm vali lên máy bay.

Trên máy bay, đầu cậu càng lúc càng đau. Nhưng vì anh ngồi bên cạnh nên cậu không dám cựa quậy. Một lúc lâu sau, thấy anh đã lim dim ngủ, cậu mới đứng dậy vào nhà vệ sinh. Anh mở mắt đi theo cậu.

Vội vàng uống hai viên thuốc, vị đắng ngắt trong miệng khiến cậu vô cùng khó chịu, một cơn choáng váng ập đến, cậu không chịu được, ngồi bệt xuống sàn.

Cảm thấy mũi có chút cay, cậu đưa tay lên quệt thử thì kinh ngạc, tay cậu... toàn là máu!

Anh đương nhiên nhìn thấy máu đó, tim cảm thấy như có thứ gì đó hung hăng bóp mạnh, nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của chính mình, anh cho rằng đó là máu cam. Rồi bước ra ngoài.

Cậu nhìn bàn tay dính đầy máu tươi, cười thảm:

"Xem ra không còn lâu nữa rồi"

Cậu không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu. Sợ là, cậu không thêt ở cạnh anh hết một tháng.

15:15 23/7/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro