#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cút ra khỏi tôi."

Hiểu Khê nhu nhược khóe mắt ướt đẫm ôm chặt lấy eo rắn chắc của anh, im lặng nhất quyết không để anh đi thêm một bước nào nữa.

" Hiểu Hân đang chờ tôi!"

Lúc này cổ họng Hiểu Khê khàn khàn nói:" Vậy thì đã sao? Chúng ta là vợ chồng..."

Đình Kha tức giận mạnh bạo đẩy cô ra xa, Hiểu Khê loạng choạng không vững ngã nhào vào chiếc bánh kem được đặt trên bàn, phá hủy cái bánh kem cô tự làm, phá hủy luôn hy vọng cuối cùng của cô.

Đình Kha nghiến răng nói:" Mụ đàn bà độc ác, nếu cô không bắt cóc Hiểu Hân vào trước ngày hôn lễ thì cô có cơ hội thay thế Hiểu Khê lấy tôi sao?"

"..."

"Vợ chồng? Thật lấy làm buồn cho cô, vì trong suy nghĩ của tôi, kẻ không bằng xúc sinh như cô không có khả năng được an nhàn hưởng hạnh phúc!"

Hiểu Khê cảm thấy thắt lưng đau nhói khi đụng phải cạnh bàn, cả người chật vật vì dính bánh, mi mắt cụp xuống, đau đớn, nói:

"Kha, em yêu anh biết nhường nào..."

Hiểu Khê chậm rãi đi đến cạnh anh, bây giờ trên người cô chỗ nào cũng có kem sợ làm bẩn anh, Hiểu Khê dùng bàn tay trái chỉ dính ít kem chạm vào người anh, nhưng Đình Kha lùi một bước, gằn giọng:

" Đừng có chạm vào tôi, thật dơ bẩn."

Thật sự dơ bẩn sao? Ha...

Hiểu khê muốn nói em chỉ muốn hèn mọn cùng anh có một buổi sinh nhật cuối cùng. Nhưng cổ họng nghẹn đắng lại không có cách nào để nói.

" Tốt nhất nên cút xa tôi một chút."

Đình Kha chuẩn bị tốt tinh thần nghe cô chất vấn, nhưng cuối cùng Hiểu Khê thật sự nghe theo lời anh, không nháo nữa mà quay người im lặng đi về hướng ngược lại.

Mấp máy môi âm lượng đủ anh nghe :" anh nhớ về sớm..."

Đình Kha thật sự không quen với chuyện này, đáng ra cô phải nháo lên đến khi nào anh trực tiếp bỏ đi luôn mới phải?

[...]
" alo, là cô Hiểu sao?"

"Vâng."

"Một tiếng nữa cô hãy đến bệnh viện phẩu thuật nhé,ít ra cô còn có cơ hội sống nhiều hơn 1 tuần."

" Nếu thật sự phẩu thuật, cơ hội sống  nhiều không bác sĩ? "

Bên đầu dây kia bác sĩ thở dài:" 20%. Khoang tắt máy đã! Nghe này, cô Hiểu, cô đã đến giai đoạn cuối rồi cô phải..."

Hiểu Khê tắt máy, bật khóc.

Vì cái gì? Vì cái gì từ khi sinh ra đến khi lớn lên cô điều không có hạnh phúc?

Cô không xứng đáng có được yêu thương sao?

Ba, mẹ,Đình Kha, bạn bè, hàng xóm... ai ai cũng chỉ thích Hiểu Hân, vậy cô sống trên đời này làm gì?

Vì cô không phải con trai sao? Ngày mang thai cô, ba mẹ rất mong đứa thứ hai này sẽ là con trai, nhưng cô lại là con gái... Vì cô khó sinh nên mẹ phải rất vất vả mới đem cô ra, sau đó bác sĩ nói mẹ cô không thể sinh thêm được nữa.

Ngay từ khi cô sinh ra chính là sự chán ghét của ông bà, của ba mẹ, chị gái Hiểu Hân...

Dành cả thanh xuân để yêu vị học trưởng Đình Kha, cuối cùng hay tin đã đính ước cùng chị gái, cô đã muốn bản thân cắt đứt hy vọng rồi. Thế mà, trước ngày tổ chức hôn lễ, chị gái Hiểu Hân cao chạy xa bay cùng một người khác, cô nghiễm nhiên trở thành người thay thế. Có lẽ anh không biết được khi nghe tin đó cô đã rất hạnh phúc bao nhiêu.

Hiểu Khê hai vai run rẩy đến khi nước mắt không rơi nữa, nếu có kiếp sau cô muốn được sống trong một gia đình thật hạnh phúc, được ba mẹ nuông chiều như các bạn cùng tuổi,tìm được một người yêu thương mình.

Nhìn chiếc nhẫn nhỏ nhắn được đeo ở ngón áp út, Hiểu Khê luyến tiếc lấy ra,chiếc nhẫn này đã theo cô hơn một năm nay, cô thực sự không nỡ làm nó bị trầy chút nào. Đây là tín vật tình yêu của cô và Đình Kha.

Nếu chị gái Hiểu Hân không quay về, anh sẽ chấp nhận cô, hèn mọn cho cô chút tình cảm không?

Sẽ không, hơn một năm nay, Đình Kha không để cô vào mắt.

Mõi khi anh đi làm về, sau khi ăn cơm anh sẽ ngồi trên sofa làm việc, cô sẽ yên lặng ngồi ở đối diện ghi chú lại những khoảng khắc ấm áp đó.

Anh có lẽ không biết cô khao khát sự yên bình đó đến chừng nào...

Đã đến lúc cô phải buông bỏ rồi, chị gái đã trở về, anh và chị đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy. Kẻ thay thế như cô nên biết điều mà rời đi...

[...]

" anh chờ em một chút,khi lừa được cổ phần trong tay Đình Kha, em sẽ đem tất cả về cho anh...."

" Vâng, em biết anh luôn yêu em mà."

"Em cũng vậy, em sẽ nhanh thôi khiến Hiểu Khê đau khổ. Honey~ biết rồi đó, tên si tình Đình Kha kia mê luyến em biết chừng nào! Ha ha"

Người phụ nữ tay cầm điện thoại, cười cười nói nói.

"Đủ chưa?"

Cạch

Điện thoại trên tay rơi xuống,cô ta bắt đầu hoảng loạn :"anh yêu, em bị lừa, em bị lừa mà!"

" Chết tiệt! Tôi sẽ xử cô sau"

Hiểu Hân run rẩy cô ta biết sẽ không có cái kết tốt đẹp nào dành cho cô ta khi chọc phải tổng tài của Đình Thị.

[...]

Khi Đình Kha về, sự hỗn loạn của căn nhà vẫn ở đó, vài mẩu bánh kem bị rơi vương vãi xuống sàn.

Trên chiếc ghế sofa gần đó có một tờ ghi chú:

" Trả lại anh cho chị Hiểu Hân.
                  
                                  Em yêu anh,
                                     Hiểu Khê."

Bên cạnh tờ giấy ghi chú, đơn ly hôn đã được cô ký sẳn và chiếc nhẫn nhỏ đặt ở đó.

Đau

Trái tim anh đau quá, đau hơn cả việc khi biết Hiểu Hân bỏ đi một năm trước.

Hiểu Khê, em đi quá vội hay anh quay về quá chậm?

____

Mình sẽ để kết OE nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro