6:Nếu Có Kiếp Sau ......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là gì?
Là hoa phù dung ,sớm nở tối tàn....
Là hôm nay trăng tròn , ngày mai trăng khuyết...
____×___+____÷____=____/____

"Hạo , hôm nay anh có về nhà không"

"Không .... vì vậy đừng chờ cơm tôi"

"Em biết rồi"

[Tút...tút...tút]

"Hạo , hôm nay là kỷ niệm 8 năm chúng ta yêu nhau , anh về nhà nhé"

"Tôi rất bận,cậu tự cầm tiền ra ngoài ăn chút gì đi"

"Vâng"

[Tút...tút...tút]

"Hạo ,hôm nay giao thừa,anh cũng không muốn về nhà sao?"

"Tôi bận đi với mọi người trong công ty rồi, cũng sẽ không bao giờ quay về đó nữa"

"Em...biết...rồi"

[Tút...tút...tút]

"Hôm nay là sinh nhật em , anh về với em một lần này thôi được không?"

"Không"

"Chỉ lần này thôi...khụ...khụ.."

Tút..tút..tút

Bạch Hiên vội tắt máy, cậu đưa tay lên che miệng lại, lúc bỏ tay ra thì bàn tay đã dính đầy máu . Bạch Hiên cười khổ ,khẽ lau vết máu nơi khóe miệng , cậu bị Lao đã không thể cứu chữa thế mà bây giờ anh còn bỏ rơi cậu, cậu đành phó thác mọi thứ cho số phận vậy.....

Bạch Hiên đứng dậy , mở tủ lấy chai rượu vừa mua lúc sáng định là sẽ uống cùng anh , nhưng chắc không được rồi.

Cậu hướng mắt ra phía ngoài ,thành phố phồn hoa nhộn nhịp, mà sao lòng cậu lại trống trải đến vậy? Cậu uống gần như hết cả chai rượu lớn, đầu óc dần trở nên tê dại, đôi lúc khó thở vô cùng, Bạch Hiên ngã xuống sàn nhà. Cơn ho lại bắt đầu ập đến .

Cậu dường như chìm vào trạng thái mê sảng , gần như mất hết nhận thức. Cuối cùng , cũng đến lúc phải rời xa thế giới này rồi.

Nghe Bạch Hiên cúp ngang Vũ Hạo lo lắng không biết chuyện gì nên vội về nhà , nhưng giữa đường có tai nạn xe ùng tắt anh đành chờ trong thấp thỏm .

Về đến nơi , nhanh chân chạy lên nhà ấn dãy số quen thuộc , bước vào nhà một cảnh tượng kinh hoàng ập vào mắt anh . Bạch Hiên nằm sóng soài dưới sàn , bên cạnh cậu là mảnh vỡ từ chay rượu . Vũ Hạo vội vàng đến bên cậu , đỡ cả cơ thể chỉ còn chút hơi ấm của cậu dậy.

" Tiểu Hiên , Tiểu Hiên "

Vũ Hạo lay lay người cậu , cầm đôi tay thon dài của cậu lên , vết máu trong lòng bàn tay càng khiến anh sững sờ. Hóa ra cậu ấy bị bệnh rất nặng nhưng cậu vẫn luôn giấu diếm anh suốt thời gian qua .

"Tiểu Hiên tại sao em lại ngốc đến vậy?"

Vũ Hạo ôm gọn cậu trong vòng tay , đưa cậu đến bệnh viện , trong lúc này chỉ mong cậu có thể qua cơn nguy kịch.

[...]

"Bác sĩ em ấy sao rồi?"

"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức! Mong anh hãy nén đau thương " _Bác sĩ lắc đầu bảo

Vũ Hạo như người vô hồn anh bước đi từng bước nặng nề . Người anh thương nhất mới vừa rồi còn gọi điện bảo anh về sao bây giờ lại bỏ anh mà đi rồi

"Tiểu Hiên tất cả là tại anh ,tại anh không tốt ,chỉ xin em hãy quay về bên anh ,anh xin em đó ,Tiểu Hiên "

Vũ Hạo tự vã vào mặt mình ,ngực trái anh đau nhói, tâm can như bị xé thành trăm ngàn mảnh . Anh ngã quỵ bên cánh cửa ra vào bệnh viện .

" Tôi rất tiếc phải nói cho cậu một tin ........" vị Bác sĩ trầm mặc nói với Vũ Hạo.

[...]

1 tháng sau.....

Vũ Hạo đến thăm mộ của Bạch Hiên , anh cẩn thận cắt tỉa những ngọn cỏ xung quanh ,mang đến cho cậu món mà cậu thích nhất .

"Tiểu Hiên đây là màn thầu nhân thịt món mà em thích nhất đấy"

"Tiểu Hiên bác sĩ nói chúng ta sắp đoàn tụ rồi, chờ anh nhé sẽ không lâu nữa đâu"

"Tiểu Hiên ,xin lỗi em thật ra lúc trước khi anh phát hiện mình không còn nhiều thời gian bên em nữa, sợ sao này em sẽ không vượt qua cú sốc khi mất anh . Nên anh đã ích kỹ mà rời xa em như thế , thật không ngờ chính em lại ra đi trước anh "

"Tiểu Hiên , chờ anh, em nhé"

Nếu không phải kiếp này, chỉ mong kiếp sau , kiếp sau nữa, chúng ta sẽ mãi bên nhau như vậy .

Dưới ánh nắng ban mai vào một ngày rất gần ấy . Vũ Hạo đã đến gặp Bạch Hiên họ vui vẻ sống cuộc sống chỉ có hai người .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro