Trọng sinh chỉ làm người vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Trạch Nam

Thể loại: Trọng sinh, ngược, trả thù, cường cường, tu tiên văn, dammei, 1x1, HE

Nhân vật: Trọng sinh hắc hóa công Doãn Dư x Thuộc hạ mặt than thụ Tiêu Nhậm

===Văn Án===

Đời trước Doãn Dư y vì tin tưởng gia đình, người yêu, bằng hữu mà đẩy thuộc hạ bị cho rằng là gian tế của ma giới vào Vực Địa Gian. Vào ngày sinh thần của y, y bị chính người yêu Cửu Tú Hoa hạ độc mà tẩu hỏa nhập ma, bị người đời phỉ nhổ, gia đình cùng bằng hữu truy sát. Mẫu thân vì cầu tình cho y mà bị trưởng lão giết chết.

Rất lâu sau, Doãn Dư mới bị bắt lại, trước khi chết, y nhớ hắn, nhớ thuộc hạ trung thành nhất của y, khuôn mặt đầy đau thương của hắn trước khi rơi xuống Vực Địa Gian làm y càng tức giận, giận bản thân đã tin lời xàm ngôn để rồi đánh mất hắn.

Y thề, nếu được một lần nữa sống lại, y sẽ trả thù từng người hãm hại y và sẽ đối xử tốt với hắn, bồi hắn vĩnh viễn, mãi không chia lìa.

===Trích===

Nằm trên giường thiêu hoa gấm thượng hạng, một thiếu niên 14, 15 tuổi đang nằm bất động, ngũ quan anh tuấn tà mị động lòng người.

Đôi mi dài cong khẽ động, Doãn Dư chậm rãi mở mắt, cảnh vật quen thuộc khiến Doãn Dư thấy khó chịu, cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy, cơn đau từ lòng ngực truyền tới khiến y nhăn mặt.

Chi dát, cánh cửa bỗng mở ra, một tì nữ thanh tú tay cầm chén thuốc nóng hổi bước vào, thấy thiếu niên đã ngồi dậy liền kinh hỉ hô lớn.

"Người đâu! Đại thiếu gia tỉnh rồi! Nhanh thông báo cho lão gia và phu nhân!"

Doãn Dư bị lời nói của tì nữ dọa, đôi mắt trợn trừng đáng sợ, lập tức nhanh chân xuống giường muốn thoát khỏi đây!

Y không thể bị bắt! Tuyệt đối không thể!

Đáng tiếc thân thể vừa tỉnh lại, một chút sức lực cũng không có, liền ngã xuống sàn lạnh băng.

"Đại thiếu gia!!!" Tì nữ nhìn thấy liền hoảng sợ, nhanh đặt chén thuốc lên bàn rồi tiến tới muốn đỡ thiếu niên đứng dậy.

"Đừng chạm vào ta!!!" Doãn Dư cố gắng chống người đứng dậy, ngữ điệu giận dữ khiến cho tì nữ không dám tiến tới, chỉ có thể một bên líu ríu không dứt.

Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, vị phu nhân không khỏi bước nhanh hơn.

Đến trước cửa phòng, vị phu nhân hô lên "Dư nhi!"

"Ninh phu nhân, thiếu gia không cho ta tiến tới đỡ ngài ấy!" Tiểu nô tì hoảng sợ, cuối đầu lo lắng nói.

"Dư nhi, con bị làm sao?" Ninh phu nhân lo lắng, thấy nhi tử ở dưới sàn vội chạy đến đỡ nhi tử đứng dậy.

"Con thật là, không an phận trên giường tịnh dưỡng mà nôn nóng xuống giường làm gì a!"

"Nương... người... người chưa chết?" Doãn Dư kinh ngạc nhìn mẫu thân.

"Cái gì mà chết! Dư nhi, con mơ thấy ác mộng phải không? Xem con này, người đầy mồ hôi." Ninh phu nhân cười khẽ, tay lau đi giọt mồ hôi trên trán Doãn Dư, ánh mắt dịu dàng nhìn y.

Doãn Dư kinh hỉ, dường như nghĩ đến một chuyện, giọng run rẩy hỏi. "Nương... con... con đã mấy tuổi rồi?"

"Dư nhi, con đã 15 tuổi rồi! Làm sao vậy?"

"Dạ.. không có gì." Doãn Dư cận lực cúi thấp đầu, không cho phụ mẫu nhìn thấy khuôn mặt kích động của y.

Trọng sinh! Y trọng sinh rồi!

Thật tốt quá! Tiêu Nhậm, ngươi chờ ta! Nhất định ta sẽ một lần nữa tìm được ngươi, sẽ không để ngươi chịu nửa điểm uỷ khuất!

==Trạch Nam nhật ký==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro