AI BẢO ĐẢO CHÍNH RẤT DỄ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay , Lầu 18 tổ chức một buổi diễn kịch có tên là " Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn '' . Cuộc bốc thăm chọn nhân vật diễn rất căng thẳng . Bảy bạn nhỏ nhìn nhau không nói gì . Mỗi người đều hướng ra một góc , nín thở mở tờ giấy .

- A ! Em vào vai chú lùn !

Hạ Tuấn Lâm nhảy cẫng lên , vui sướng nói .

- Em cũng thế !

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa đầu cậu bạn ngồi kế bên , đáp lại thật dịu dàng .

- Mình và cậu cùng đóng vai chú lùn .

Cả ba người hướng ánh mắt tò mò về phía Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên .

- Hừm . . . Một cái cây thành tinh sống trong lâu đài của mụ phù thủy !

Sáu người còn lại nhịn cười không nổi , đều tranh thủ lúc Lưu Diệu Văn chưa đem gậy ra đuổi đánh , liền trốn vào nhà WC " ha ha ha '' cho thật đã . Khi ra đến ngoài , mặt ai nấy đều đỏ bừng .

Trên đời này quả thật có một cái cây cao một mét tám !

- Em sẽ vào vai mụ Phù Thủy !

Tống Á Hiên nháy mắt nhìn Lưu Diệu Văn .

- Hô biến ! Cây kia lập tức biến thành bánh bao nhân thịt !

Chiếc đũa phép hưỡng về phía Lưu Diệu Văn . Cậu rất vui vẻ hợp tác . Giả vờ lăn tròn một vòng rồi ôm lấy cơ thể , nói lớn :

- Bánh bao thơm ngon đây ! Mời chàng Phù Thủy xinh đẹp thưởng thức !

Hạ Tuấn Lâm gãi gãi đầu :

- Mấy đứa mới biết yêu lần đầu đều như thế này sao ?

- Hãy xem mũi tên " bách phát bách trúng '' của ta đây !

Trương Chân Nguyên từ đâu chạy tới . Trên tay cầm một cây gậy nhỏ , cứ thế hướng đến " phù thủy '' Tống Á Hiên hét lớn . Chiếc gậy " cắm '' vào ngực Á Hiên , cậu hoảng hốt đưa tay lên ôm lấy đầu :

- A a a . . . Chết ta rồi ! Hự hự hự !

- Hộ giá ! Mau hộ giá ! Hoàng hậu bị kẻ xấu đánh lén ! Hộ giá !

" Cây xanh '' Lưu Diệu Văn cuống cuồng chạy xung quanh " bác thợ săn '' Trương Chân Nguyên và " phù thủy '' Tống Á Hiên .

Nghiêm Hạo Tường vừa vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Hạ Tuấn Lâm vừa nói :

- Ba người họ định diễn vở " Câu chuyện tình yêu tay ba giữa bác thợ săn , mụ phù thủy và cái cây ngốc nghếch ''ư ?

- Ha ha ha !

Hạ Tuấn Lâm cười vui vẻ .

Ở phía dối diện , Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm vẫn chung thủy không nói ra bất cứ lời nào . Cả hai liếc nhìn nhau rồi lại quay sang đám huynh đệ . . . cười khổ . Lúc này Lưu Diệu Văn chợt nhận ra điều gì đó chưa đúng . Cậu kéo tay Tống Ấ Hiên lại hỏi :

- A . . . Thế còn ai sẽ vào vai hoàng tử và nàng Bạch Tuyết đây ?

Ngốc !

Tống Á Hiên gõ " cốc '' vào trán Lưu " cây xanh '' . Ánh mắt tinh ranh hướng đến hai vị sư huynh của mình dò hỏi :

- Để em đoán thử nhé ! Mã ca vào vai Bạch Tuyết , còn Đinh ca vào vai hoàng tử đúng không ?

Trương Chân Nguyên , Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm bị câu nói đùa của vị huynh đệ này làm cho hoảng sợ . Cả ba nhanh chóng tiến đến chỗ Tống " hồ đồ '' , lấy tay bạt miệng cậu lại rồi kéo ra ngoài . Lưu Diệu Văn khó hiểu nhìn theo . Tay gãi chiếc mũi đỏ , cậu ngây thơ hỏi lại Mã Gia Kỳ :

- Thế ca đóng vai Bạch Tuyết thật hả ?

Mã Gia Kỳ nãy giờ đầu óc vẫn đang bóc hỏa . Tâm thế như muốn đánh ngừi đến nơi . Bây giờ lại nghe thêm câu hỏi " ngu ngơ '' này của Lưu " tiểu quỷ '' , cậu vơ vội cây chổi gần đó để đuổi đánh :

- Này thì Bạch Tuyết ! Tôi đánh cho mông cậu " nở hoa '' luôn !

- A a a ! Cứu em với Á Hiên ! Cứu !

Đinh Trình Hâm vỗ trán cười khổ . Hóa ra người kia vẫn luôn ám ảnh " vị trí '' nhiều đến như thế ! Một mực Mã Gia Kỳ - Đinh Trình Hâm , nhất định không phải Đinh Trình Hâm – Mã Gia Kỳ ! C ậu mở tờ giấy trong tay , hai từ " hoàng tử '' hiện ra . Khóe miệng khẽ nhếch lên đầy tinh quái .

" Để xem lần này tớ chỉnh cậu như thế nào '' .

      Sau một hồi chuẩn bị đạo cụ , các diễn viên của chúng ta cũng đã lên đồ xong thì vở diễn lặp tức bắt đầu .

        Cảnh thứ nhất là lúc Mã – Bạch Tuyết vừa gánh nước vừa thi " hót '' với lũ chim ( ta nói nó không có chút giả trân nào hết , thiệt đó ) . Nhờ tiếng " hót '' đó mà gặp được hoàng tử - Đinh Trình Hâm ( ta lại nói cái bầu không khí tự nhiên biến thành màu hường phấn lúc nào dị ) ♪♪♪ ヽ(ˇ∀ˇ )ゞ . 

         Cứ thế , từng phân cảnh được hoàn thành nhanh chóng . Giờ đã là nửa đêm mà vở kịch chỉ còn vỏn vẹn một cảnh cuối nên staff quyết định ghi hình nốt luôn phần còn lại . 

           Theo kịch bản , lúc này hoàng tử đi rừng về muộn , tới nhà các chú lùn xin ngủ nhờ. Hoàng tử trông thấy trên núi có chiếc quan tài trong có Bạch Tuyết, ngoài đề chữ vàng. Hoàng tử liền bảo các chú lùn:

      – Các chú để cho ta cái quan tài kia, muốn lấy bao nhiêu ta cũng trả.

      – Hoàng tử có trả chúng tôi một núi vàng, một biển bạc chúng tôi cũng không bán.

      Hoàng tử nói:

       – Thế thì các chú biếu ta vậy. Ta sẽ yêu nàng và chăm sóc nàng, coi nàng là người yêu của ta.

        Nghe Hoàng tử nói thế, các chú lùn tốt bụng động lòng thương và bằng lòng cho. Hoàng tử sai thị vệ khiêng quan tài đi. Nhưng vì thiếu kinh phí nên staff đã cho Mã – Bạch Tuyết nằm ở phòng của hai người , dùng chăn và gối chặn xung quanh tạo thành một lớp " thành trì '' vững chãi . Khi hoàng tử vừa bước vào phòng , cánh cửa lập tức đóng sầm lại , đèn bất ngờ bị tắt khiến xung quanh cậu chỉ còn bóng tối bao trùm . Đột nhiên cảm nhận được có một lực tác động từ phía sau ôm chầm lấy xoay người cậu lại , trên môi có một mảng ấm áp đặt lên . Hơi thở hai người quyện vào nhau , vật ấm áp đó lại ma sát vành môi rồi nhẹ nhàng tách mở khe hàm tiến vào trong . Mùi hương quen thuộc khiến cậu có chút thả lỏng mặc kệ thứ đang làm càng trong khoang miệng , từ từ phối hợp lại . Nhận thấy sự chủ động này , người kia cong khóe môi , luyến tiếc tận hưởng chút ngọt ngào trước khi rời đi ." Đảo chính không có kết cuộc gì tốt đẹp đâu , Đinh nhi '' (¬‿¬ )


                                      〜( ̄▽ ̄〜) < - < - < GÓC SÂN SI > - > - > (〜 ̄▽ ̄)〜

Chuyện là lúc trước khi diễn kịch 2h , bạn nhỏ nhà ta đã bàn với lão tứ cùng ngũ gia về vấn đề " đảo chính '' . Sẽ chẳng có gì để nói ở đây nếu như ai đó lại cố tình nhưng chưa cố ý nghe trộm sau đó lại mang bộ ảm đạm đi tìm staff và hội huynh đệ để bàn kế đối chiến . Nhờ vậy vở kịch này đã được dựng lên hòng lừa bạn hồ ly ngốc nghếch nào đó lọt vào bẫy của con sói đuôi to đội lốt Shiba vô tội . Nhưng nói đi cũng phải nói lại , một phần cũng là do gần đây Mã Gia Kỳ bận lịch trình rất nhiều nên số lần cả hai gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón chân . Mà cậu lại vô cảm làm anh có chút hụt hẫn nên bần cùng sinh đạo tặc thôi . Là do cậu ép anh đi bước đường này chứ thật ra người ta đâu có ( rất rất ) muốn („ಡωಡ„)



(',,•ω•,,)♡ CHÚ THÍCH :

Truyện lấy ý tưởng đã có sự cho phép của tác giả ( @Karrarnguyen ) chữ in nghiên là bản gốc còn chữ thường là của mị .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro