BỈ NGẠN HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoản
Bên bờ sông vong xuyên ta đợi chàng, đợi mãi vẫn không thấy bóng chàng. Có hôm Mạnh Bà hỏi ta "cô nương, cô còn không đi đầu thai sẽ không kịp" ,ta nhìn bà mỉm cười bảo "Mạnh bà bà ta quyết định rồi ta phải chờ người đó cùng đi đầu thai " bà ấy lắc đầu rồi lại quay đi, ta nhìn bà ấy như thường lệ suốt thời gian qua ta ở đây bà ấy cứ luôn hỏi ta những câu hỏi đó rồi dục ta nhanh đi đầu thai, ta biết chứ, ta biết nếu còn không nhanh đầu thai ta sẽ tan biến nhưng ta không muốn ta muốn chờ người ,chờ người cùng trùng phùng ở nơi âm ti này. Ta chờ và chờ đến một ngày ta nhận ra chàng cùng một cô nương nắm tay nhau quyết tâm bước lên cầu Nại Hà tâm ta chết lặng, suốt thời gian qua là ta, là ta tự lụy tình vốn y chẳng bao giờ yêu ta, ta chờ ,chờ trong vô vọng, ta khóc, khóc đến khi nào ta cũng không nhớ nữa nước mắt của ta ,ta thấy nó chảy ra màu máu màu bi thương, màu đỏ của oán khí từ đó ta một âm hồn không bao giờ siêu thoát ta biến thành dạ quỷ kẻ canh giữ bên cầu Nại Hà kẻ giữ lấy định mệnh bi thương cùng bỉ ngạn.
Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.

@Photo : Huỳnh Mai


#Vin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro