(Oneshot/ Chanbaek) SỢI TÌNH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi, bản thân chỉ hận tại sao lại không thể buông tay cậu ấy. Mặc cho lý trí biết rằng mình nên buông tay, nhưng trái tim lại không đủ kiên định để nhất quán. Trái tim đặt cậu ấy vào sâu bên trong, chỉ còn cách chờ đợi chết dần chết mòn theo năm tháng khổ đau.

Yêu chính là cố chấp, yêu chính là bản thân tìm đến đau khổ, yêu chính là sự dày vò vô lối thoát, tuyệt vọng đợi bản thân trầm mình trong vũng máu tanh nhầy nhụa, đáng sợ.

Cậu ấy đã từng nói với anh như thế này.

" Đây là một trò chơi tình ái đáng sợ, ai yêu nhiều người đó sẽ đau hơn."

Anh khinh thường câu nói đó của cậu ấy, kết quả khó mà lường trước, mãi sau này anh mới hối hận cùng cực. Phải chăng khi đó không để ngoài tai câu nói của cậu ấy, bản thân có lẽ sẽ không bị bóp nghẹt trong nỗi đau đớn vô cùng này. Phải chăng khi đó không nhận lời cậu ấy chơi trò chơi tình ái đáng sợ, bản thân cũng sẽ được thanh thản hơn. Tất cả đều chỉ là phải chăng, cũng đều chỉ là phù du, hư ảo.

Cậu ấy đã từng nói với anh như thế này.

" Anh có biết ý nghĩa của sợi tóc không?"

Sợi tóc chính là có một ý nghĩa vô cùng lớn lao, chỉ khi cậu ấy nói ra anh mới biết được ý nghĩa sâu kín của nó. Sợi tóc mang một vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ. Sợi tóc tượng trưng cho hai ranh giới thầm kín, hạnh phúc và bi ai. Sợi tóc mỏng manh như chính tình yêu đôi lứa, chỉ một cái chạm tay cũng khiến nó đứt làm đôi, cũng như chính tình yêu rơi vào tuyệt vọng, bi khổ. Nếu sợi tóc được nâng niu, chăm sóc cẩn thận, sẽ mượt mà, sẽ sáng bóng như chính tình yêu đẹp đẽ, bền lâu, khó lòng chia cắt. Chỉ cần một bên nhẫn tâm làm đứt sợi tóc nhỏ bé, tình yêu đã chết, tâm hồn mục ruỗng, sợi tóc vĩnh viễn chia lìa làm hai...

Anh biết cậu ấy đang muốn nói gì, cậu ấy đang muốn anh hãy nâng niu thứ tình yêunày, nâng niu sợi tóc kết nối của hai người, để sợi tóc không phải chịu cảnh ly biệt, bất tương giao.

Phải chăng khi đó anh nâng niu sợi tóc này, như nâng niu tình yêu này, bản thân cũng bớt luyến tiếc, sầu khổ. Phải chăng khi đó anh hiểu sâu sắc được ý nghĩa của sợi tóc, như vậy có phải sẽ biết trân trọng thứ tình yêu đáng sợ này. Tất cả là phải chăng, vẫn chỉ là hư ảo.

Cậu ấy đã từng nói với anh như thế này.

"Anh biết ý nghĩa của tình yêu không?"

Tình yêu rốt cuộc là gì? Cậu ấy không trả lời anh.

Đúng, tình yêu khó định nghĩa. Tình yêu là một loạt xúc cảm khó lý giải của con người.

Tình yêu thăng hoa cảm xúc nhưng lại khiến con người đau khổ, bi ai.

Tình yêu rốt cuộc là thứ gì?

Tình yêu tại sao lại đáng sợ đến như thế.

Nó khiến trái tim trống rỗng, sâu thẳm chứa đựng bao nỗi niềm bi khổ.

Tình yêu mãi mãi không thể lí giải.

Năm anh gặp cậu là năm anh tròn 20 tuổi, năm cậu gặp anh là năm cậu tròn 18 tuổi. Như một mối lương duyên kì lạ, hai người đồng ý chơi trò chơi tình yêu, một trò chơi phân địch kẻ thắng người thua. Anh và cậu cứ mải miết đuổi theo ái tình cho đến khi trò chơi này ngày càng sâu đậm, thậm chí dường như cả hai người đều quên mất bản chất thật sự của trò chơi này. Khi mà trái tim đã dần nhấn chìm hình bóng của người kia, mãi mãi không thể mất đi được, tình yêu khắc cốt ghi tâm sâu đậm xuất phát từ hai phía, bi kịch diễn ra.

Cậu đã bị vấy bẩn bởi xúc cảm dâm dục của một người đàn ông trưởng thành, chỉ vì bản thân không thể phản kháng lại được sự mạnh mẽ của kẻ khác, Bá Hiền bị làm nhục trong đau đớn, thậm chí không thể phản kháng, đau đớn chấp nhận sự bạo hành cưỡng hiếp đầy biến thái của một kẻ điên loạn. Cơ thể đau đớn, những vết thương cứa thẳng vào lục phủ ngũ tạng, đau day dứt bất tận. Nỗi đau theo cậu ấy đến suốt cả một cuộc đời, tinh thần, thể chất đều bị ảnh hưởng trầm trọng.

Anh lại sợ hãi, suy nghĩ không bằng một thằng nhóc ngu xuẩn, chỉ vì sợ hãi cảnh tượng cơ thể bị vấy bản của Bá Hiền mà bỏ chạy, một mực không dám lại gần cậu, muốn tránh xa Bá Hiền mãi mãi. Anh sợ cơ thể cậu ấy, sợ những vết thương rỉ máu của Bá Hiền, sợ tiếng khóc đầy đau đớn của cậu. Anh muốn một lúc quên sạch những kí ức kinh hoàng Bá Hiền đã để lại cho mình, quên sạch những hình ảnh đầy kinh tởm trong đầu mình. Dường như Xán Liệt đã quên mất rằng, mình đã yêu Bá Hiền tới mức nào. Bi kịch diễn ra...

Bá Hiền đi mất rồi, vì sự ruồng bỏ của anh mà cậu ấy đã được đưa đến một nơi nào đó xa anh. Xán Liệt những tưởng bản thân kinh tởm Bá Hiền mãi mãi cho đến một hôm, nỗi nhớ cồn cào ăn dần tim gan. Anh nhớ cậu, nhớ Biên Bá Hiền. Bản thân từng ghê tởm Bá Hiền thế nào cũng quên mất, nhấn chìm trong nỗi nhớ vô cùng khôn tận. Phác Xán Liệt điên cuồng tìm kiếm Biên Bá Hiền, điên cuồng trong nỗi nhớ đầy khắc khoải. Chỉ hận bản thân vì quá ngu ngốc, đã một giây đánh mất Bá Hiền.

Khi nỗi ân hận không thể cứu vãn được cuộc đời, Xán Liệt đau đớn dằn vặt, điên cuồng tìm kiếm Bá Hiền trong nhân gian cay nghiệt này. Bắt tên đã từng cưỡng hiếp Bá Hiền phải trả giá bằng cái chết đầy đau đớn, nợ máu trả bằng máu.

Rất lâu sau, tình cờ Xán Liệt tìm lại được Bá Hiền, cậu ấy lưu trú lại một bệnh viện tâm thần ngoài thành phố, Bá Hiền rất gầy, cơ thể có những vết sẹo trên tay, khuôn mặt mất đi sự sống vốn có của một con người. Cậu ấy chắc chắn đã rất sợ hãi, đã rất đau đớn, lại phải một mình gồng chịu tất cả. Xán Liệt mãi mãi cũng không thể bù đắp được tất cả những tội lỗi bản thân đã tạo ra, Bá Hiền sợ hãi Xán Liệt, cậu ấy không bị điên, cũng không phải là một thằng ngốc, bản thân đã vĩnh viễn muốn quên đi Xán Liệt, quên đi quá khứ đầy bi thương, không muốn cùng ở bên Xán Liệt nữa.

Phác Xán Liệt là một kẻ cố chấp, vì tình yêu điên cuồng của mình mà cứ mãi day dưa với Bá Hiền, mặc kệ sự phản kháng quyết liệt từ Bá Hiền, mặc kệ sự ghét bỏ của cậu ấy. Với thứ tình yêu điên cuồng khó lý giải này, Xán Liệt yêu Bá hiền một cách điên cuồng, bất chấp nỗi đau của cả hai, tiếp tục dày vò Bá Hiền.

Tất cả là vì tiếng yêu, tiếng yêu đầy đáng sợ, đầy ám ảnh.

Sợi tóc đã đứt vốn không thể lành lại, tình yêu đã chết vốn không thể trở về như ban đầu. Phác Xán Liệt đã quên mất định nghĩa của sợi tóc cũng như tình yêu ư?

Hãy buông tay thôi...

Thoái khỏi vũng máu ái tình này trước khi cơ thể thối nát thôi.

" Anh có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?!"

" Câm miệng!"

Phác Xán Liệt đẩy Bá Hiền xuống ghế, mạnh mẽ áp chế cậu thật chặt dưới thân mình.

" Buông!"

Biên Bá Hiền phản kháng kịch liệt, tay đặt lên ngực có gắng đẩy anh ra khỏi người mình. Căn bản Xán Liệt quá khỏe, có đẩy thế nào thì cậu vẫn bị áp chặt xuống lưng ghế không nhúc nhích nổi. Bá Hiền thật sự cảm thấy rất ghét việc luôn bị anh cưỡng ép như thế này, bản thân vốn không được bình thường trong chuyện này, sợ hãi việc này tới mức tê nhức trái tim, những hình ảnh đầy đáng sợ của quá khứ như thước phim quay chậm tra tấn cơ thể. Thật sự đối với Phác Xán Liệt cảm xúc của Biên Bá Hiền không quan trọng ư? Anh muốn làm gì thì làm miễn bản thân thích thú, chẳng thèm bận tâm đến việc cậu có thích hay không, cậu có sợ hãi việc này hay không. Anh vốn biết cậu sợ hãi, tại sao vẫn ép Bá Hiền tới bước đường cùng.

Phác Xán Liệt mạnh tay xé cổ áo Biên Bá Hiền làm đôi, khuyu áo bật ra rơi xuống sàn nhà lách cách.

" Buông ra!"

Bá Hiền vung tay phản kháng loạn xạ, chửi rủa Phác Xán Liệt trong sự sợ hãi dày vò.

Xán Liệt vì ái tình điên cuồng mà không kiểm soát được bản thân, nắm chặt cổ tay Bá Hiền giữ lên phía trên, cúi xuống hôn lên cổ, cắn mạnh thể xác Bá Hiền, khiến cơn đau nhấn chìm tâm hồn xáo rỗng của cậu.

" Dừng lại!"

Phác Xán Liệt bị dục vọng chiếm lấy cơ thể, lật người Bá Hiền nằm sấp xuống ghế, trực tiếp cởi quần.

" Khốn nạn, tên khốn nạn."

Sự sợ hãi chiếm lấy tâm hồn, quá khứ như ác quỷ khiến Bá Hiền khóc lóc thảm thiết, mọi ám ảnh về quá khứ ăn dần xương cốt. Bá Hiền một trận co rút kịch liệt, móng tay ghim chặt xuống da ghế, cảm tưởng như sắp bật ra hết cả.

" Dừng... dừng lại..."

Cơn đau nhói khiến cổ họng run rẩy, thanh âm vì thế không còn rõ ràng nữa. Bá Hiền giãy giụa một chút càng khiến nỗi đau thêm lớn hơn. Sự đau đớn khi bị xâm hại khiến cơ thể co giật mạnh, thít chặt lại, thể xác đau đớn giống hệt bi kịch khi trước, bi kịch khiến Bá hiền oán hận nhất.

Áo bị vạch ra, Xán Liệt cắn mạnh xuống, ghim chặt dấu ấn của mình vào cơ thể của Bá Hiền. Cậu là của riêng hắn, không có một ai được phép tiếp xúc cơ thể cậu ngoài hắn. Sự chiếm hữu của Xán Liệt lớn tới nỗi, hắn có thể giết chết bất cứ ai dám lại gần Bá Hiền.

" Dừng...dừng..."

Một hồi bị dày vò thể xác trong đau đớn đầy đáng sợ, Bá Hiền bị nhốt trong phòng ngủ, hai chân bị xích lại vào chân giường.

Phác Xán Liệt căn bản chỉ luôn coi cậu là nơi phát tiết mỗi khi hắn cần. Tình yêu ư? Miệng hắn luôn nói yêu cậu, nhưng hắn có bao giờ hiểu cảm xúc đầy ám ảnh của quá khứ đối với cậu. Hắn nói dối, sự dối trá và tàn nhẫn của hắn khiến Bá Hiền đau đớn.

Ngay từ đầu dừng trò chơi ái tình này thật sớm có phải bản thân đã không phải chìm đắm trong sự điên cuồng chiếm hữu đầy ám ảnh này. Tất cả là do đâu? Do Bá Hiền ngu xuẩn, cố chấp, nhận lại đều là sự đau khổ khôn cùng này. Nếu dứt khoát buông tay, trốn chạy mãi mãi biến mất phải chăng đã được giải thoát.

Yêu hắn ư? Nếu yêu là một cái tội bị đày đọa, Bá Hiền đã không để trái tim mình tự ý quyết định tất cả. Ai chẳng khao khát được yêu, được hạnh phúc. Chỉ là đối tượng mình trao trái tim lại không hiểu mình, mãi mãi cũng không muốn hiểu mình. Trái tim ta trao cho hắn, tâm hồn ta trao cho hắn, nhưng lại không thể ở bên hắn. Hoàn cảnh khiến ta không thể ở bên hắn, nhưng hắn lại bắt ta phải ở bên hắn.

Sự điên cuồng chiếm hữu khốn nạn này.

Mối ám ảnh kí ức bị cưỡng hiếp đầy đáng sợ này

Tất cả đều giết chết một tình yêu thuần khiến.

Biên Bá Hiền ngồi trong màn đêm u tối, ánh mắt nhuộm một màu sắc thê lương khốn khổ. Khóe miệng cong lên một cách đầy điên dại, anh đã đi khỏi phòng từ khi nào, Bá Hiền bật cười như một kẻ điên, nước mắt cứ thế chảy ra nơi khóe mắt.

" Phác Xán Liệt..."

Biên Bá Hiền đổ người xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Phác Xán Liệt ngồi trong xe ô tô, màn đêm cô tịch bên ngoài khiến anh đơn độc. Xán Liệt mệt mỏi chống tay lên trán. Không hiểu sao người đột nhiên run lên một trận kịch liệt nhất.

" Hiền..."

Sự đau đớn của cậu khiến anh càng đau lòng. Sự cố chấp của Bá Hiền khiến anh càng phát điên. Ở bên anh, chỉ là ở bên cạnh cũng khó khăn tới như thế. Cậu ghét bỏ anh là vì lý do gì? Là vì tình yêu đáng lẽ không nên có này ư? Hay là vì quá khứ bị anh vứt bỏ khiến cậu ấy mãi mãi không quên được.

Giọt lệ bỏng rát cứ không thôi rơi dài trên gò má, lại bị Xán Liệt nhanh tay lau sạch đi. Cứ thế nỗi đau đớn khiến bản thân tê liệt, Phác Xán Liệt gục đầu xuống vô lăng bật khóc như một kẻ sống trong nỗi bi khổ.

Em mãi mãi bức anh. Em khiến anh phát điên. Em lại khiến anh đau đớn và tổn thương. Không phải anh không hiểu em, là em không hiểu anh, mãi mãi cũng không muốn hiểu anh. Chỉ cần ở bên anh, bỏ qua nỗi ám ảnh của quá khứ, nhưng em lại không thể làm được. Em khiến anh đau đớn đến tận tâm can xương tủy.

" Biên Bá Hiền..."

" Xin lỗi em... xin lỗi em..."

Xin lỗi người anh yêu. Vì yêu em đến điên cuồng, vì không thể sống thiếu em, anh không còn cách nào khác lại khiến em sợ hãi đau đớn.

...

Thức ăn được bày trước mặt cũng không khiến Biên Bá Hiền bận tâm. Trong mắt chỉ là một sự phó mặc, ủy thác cho những tổn thương sâu thẳm tâm hồn. Ước gì có thể chấm dứt tất cả nghiệt ngã này. Như vậy cả anh và cậu sẽ không phải đau đớn nữa.

Phác Xán Liệt khẩn trương, ra lệnh bắt Bá Hiền phải ăn, căn bản dù có nói thế nào cậu vẫn vô hồn.

Phác Xán Liệt tức giận tới phát điên, cầm lấy cổ tay cậu kéo lên bàn ăn khiến đồ ăn trên bàn rơi vỡ hết cả.

" Giết tôi đi..."

Bá Hiền mệt mỏi nhìn anh, như thể đang thách thức sự điên cuồng từ anh. Phác Xán Liệt quả nhiên tức đến điên cả người, mạnh tay xé nát quần áo trên người cậu. Anh cúi xuống chà đạp thân xác Bá Hiền, không dịu dàng ôn hòa, chỉ có những cơn đau kéo đến lấp đầy cả cơ thể. Sự căng cứng khiến hạ thân đau tới mức thần chí không còn tỉnh táo nữa, trong đau đớn có sợ hãi, trong sợ hãi là cả một ám ảnh mãi mãi vô lối thoát.

Biên Bá Hiền bật khóc, móng tay chim chặt vào bả vai Xán Liệt, siết tới mức muốn bật máu.

Xán Liệt cắn môi Bá Hiền, bắt ép máu dây sang lưỡi anh. Mùi tanh nồng đậm vị máu nhuốm đỏ cả đôi môi của hai người, nhuốm đỏ cả bờ môi bầm dập, tím ngắt của cậu.

" Hiền..."

Hai cơ thể giao hòa, hành hạ nhau mãi không ngừng. Tất cả những nỗi đau đớn mãi mãi không có điểm dừng này. Không có cách nào để dừng lại ư?

Phác Xán Liệt cuối cùng cũng dừng lại mọi chuyển động cơ thể. Anh đứng dạy khỏi bàn ăn, quay người muốn rời đi thật nhanh. Anh không muốn nhìn thấy cơ thể với nhiều vết thương mà anh gây ra cho cậu, cũng không đủ can đảm nhìn Bá Hiền đau đớn, sợ hãi thêm nữa.

" Xán Liệt..."

Tiếng thở với tiếng nói nhẹ bẫng của Bá Hiền chặn những bước chân của anh lại. Xán Liệt dừng nơi cửa, cũng không quay lại nhìn. Không phải anh hèn nhát mà là bản thân không muốn nhìn Bá Hiền trong những lúc cậu đau đớn nhất nữa. Để bản thân đỡ đau lòng hơn một chút chăng?

" Xán Liệt..."

Tiếng gọi thiết tha của cậu ấy, bắt anh không thể không quay đầu lại đối diện với thực tại. Xán Liệt chầm chậm quay lại, bản thân rơi vào trạng thái kinh ngạc, tròn mắt nhìn Bá Hiền. Anh vội vàng tiến lên hai bước lại bị ngăn lại: " Đứng im!"

Bá Hiền trên tay cầm một con dao sắc nhọn giơ lên trước mặt. Cậu ấy cong môi cười thê lương, là đang muốn làm gì?

" Anh có biết cách để chấm dứt tất cả là gì không?"

Xán Liệt lắc đầu, nước mắt bất giác không kiềm chế được mà rơi ra, khó khăn lắm anh mới có thể nói được: " Đừng..."

Đừng gieo vào lòng anh màu đỏ của máu và màu đen của sự chết chóc. Anh đã từng chứng kiến bi kịch lớn nhất của anh và em. Anh không muốn đối diện với nó nữa, Bá Hiền.

" Xin em..."

" Em xin lỗi..."

Cậu vừa khóc vừa thổ lộ nỗi lòng của chính mình, nỗi lòng mà bấy lâu này dù có khao khát cũng không thể cất thành tiếng nỉ non da diết với anh. Vì không thể bên anh nên mãi mãi cũng không nói được, cậu không đủ ý chí để bên anh, nỗi ám ảnh quá lớn, mãi mãi cũng không thể như trước được.

" Em yêu anh..."

Em yêu anh nhiều tới mức cố chấp và ngu xuẩn. Em yêu anh hơn cả sự ám ảnh sợ hãi trong trái tim mình. Em yêu anh tới mức bất chấp đạo lý làm người, bất chấp cơ thể không trong sạch bị vấy bẩn tàn tạ. Em yêu anh bằng cả trái tim trọn vẹn không ân oán...

Chỉ là không được. Lý trí của em cũng không thể chấp nhận trái tim mình. Em không thể có dũng khí lại gần anh, nỗi ám ảnh khiến em sợ hãi anh, sợ hãi cơ thể em, sợ hãi loài người.

" Em yêu anh..."

Bụng đau như bị chọc thủng mọi nội tạng. Con dao sắc nhọn xuyên thủng tâm can đau nhức. Bá Hiền buông tay ra, ngây dại nhìn bóng dáng chỉ còn là mờ nhòa hư ảo của Xán Liệt.

" Em... yêu... anh..."

Máu trào ra khỏi miệng, Bá Hiền ngã xuống lại được Xán Liệt đỡ thật chặt.

" Bá Hiền..."

Phác Xán Liệt bật khóc, tiếng gào khóc trong tuyệt vọng khi bản thân biết rõ đã không thể tiếp tục ái tình đau đớn.

" Anh yêu em..."

Anh yêu em, là vì yêu em đến phát điên anh mới làm vậy. Em phải biết anh yêu em nhiều như thế nào, Bá Hiền! Anh yêu em nhiều tới mức chấp nhận quá khứ đầy bi kịch của đôi ta, của em. Em không thể vì tình yêu của anh mà quên đi tất cả được ư?

Máu trào ra từ vết thương nhuốm đỏ đôi bàn tay anh. Bá Hiền trăn trối nhìn Xán Liệt tới phút cuối cùng của cuộc đời. Cậu cố gắng chạm vào khuôn mặt tràn ngập giọt lệ bỏng rát của anh, chỉ là cuối cùng vẫn không làm được.

" Bá hiền..."

Cách tốt nhất để chấm dứt tất cả những đau đớn chính là biến mất mãi mãi. Em sẽ hy sinh để giải thoát cho cả đôi ta, cho em, cho anh, cho quá khứ đầy bi kịch

Em yêu anh, người em yêu...

Giữa trần thế đầy đau khổ, nếu anh là ánh sáng nơi chân trời góc bể, em nguyện làm đám mây trắng mãi mãi bên anh, cùng anh ngắm nhìn thế gian đầy đau khổ này.

Phác Xán Liệt

Biên Bá Hiền.

End.

12/4/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro