Lọ Lem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trùng tên với cô nàng xinh nhất lớp không phải là một chuyện dễ chịu. Nhất là khi chính bạn lại chẳng có điều gì nổi bật để sánh với cô nàng đó. Thậm chí, bạn có thể sẽ trở thành trò cười mỗi khi người ta hết chuyện buôn lại đem cả hai ra so sánh.

Như Quỳnh đang ở trong tình thế như vậy. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Quỳnh đi ra cửa lớp để gặp một người, mà người đó lại đang đợi một người khác. Khi nhìn thấy Quỳnh, thoạt đầu người đó sẽ kinh ngạc, rồi trong tích tắc, ánh mắt chuyển sang châm chọc, thậm chí là coi thường. Vì người mà họ muốn gặp nhất định không phải là một đứa con gái gầy gò, thu mình sau cái áo cardigan rộng thùng thình và dài đến nỗi che được cả hai bàn tay. Mái tóc đen dài quá lưng không được chăm sóc, cắt tỉa vì dường như nhiệm vụ của mó chỉ là để chủ nhân giấu hai vành tai và một phần gương mặt. Thoạt nhìn, Quỳnh luộm thuộm và bê bối.

Cậu bạn kia sau khi biết nhầm người đã cười, nụ cười không hề ẩn chứa sự thân thiện, và nói ngay.

- Có vẻ như bạn nhầm rồi. Người mình muốn gặp là một người khác cơ.

Quỳnh cảm thấy như có cái gì đó nghẹn lại ở cổ họng. Khó chịu. Và dù biết rằng mình nên đáp trả một điều gì đí thật rắn nhưng cuối cùng cô nàng chỉ ậm ừ, định quay trở vào lớp, chấm dứt tình thế khó xử này. Đột ngột, có ai đó đứng sau lưng Quỳnh, ngăn cô bạn lại.

- Này, người cậu cần tìm là Diễm Quỳnh. Còn đây là Như Quỳnh. Chính cậu mới là người nhầm lẫn vì không hỏi rõ ràng. Thế giới này biết bao người trùng tên. Lần sau nhớ cẩn thận hơn.

Rụt rè quay đầu lại, Quỳnh nhận ra đó là Nguyên, cậu bạn học chung lớp. Trên tay cậu ấy còn đang cần cái giẻ lau bảng ướt sũng nước, nhỏ từng giọt xuống sàn. Có vẻ như Nguyên vừa đi giặt giẻ lau bảng về.

Cậu bạn kia định đáp trả điều gì đó. Nhưng có lẽ vì e sợ sự điềm tĩnh lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm trong mắt Nguyên nên cậu ta bỏ đi. Chỉ còn lại hai người đứng lặng yên trên hành lang giữa bao người qua lại nói cười. Quỳnh không biết phải nói gì. Lời cảm ơn nói ra trong tình huống này sẽ trở nên kì cục. Cô nàng chỉ vào cái giẻ lau bảng vẫn đang nhiễu nước long tong.

- Cậu nên vắt cho ráo nước rồi hãy manh vào.

- Tan học cậu ở lại nói chuyện với tớ một lát.

Cô bạn như không tin vào tai mình. Đó là chuyện Quỳnh chưa bao giờ nghĩ đến. Quỳnh và Nguyên chưa từng nói với nhau lời nào, dù chỉ là những câu xả giao thông thường. Liệu có thể có chuyện gì để nói giữa hai người và quan trọng đến mức  phải nói chuyện riêng? Nhưng ánh mắt cậu ta như mệnh lệnh mà Quỳnh biết không thể từ chối. Cô gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro