Chờ Đợi Một Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giai Thụy này, nếu tớ nói, tớ không chờ cậu được lâu nữa đâu, liệu cậu có bỏ mọi thứ mà trở về với tớ không?

Mộc Hy ngồi ngẩn người nhìn về phía xa xăm qua khung cửa sổ nho nhỏ của bệnh viện. Cô đã ngồi nhìn về phía cổng bệnh viện cũng đã gần hai năm rồi, cô biết, hiện tại bản thân mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Cô biết chứ nhưng cô vẫn cố gắng gượng để chờ đợi một người.

Chờ đợi một người, chỉ vì một lời hứa là quá ngốc nhưng Mộc Hy vẫn cứ đợi. Từng ngày, từng ngày cứ thế trôi qua thật chậm. Có chiếc lá nhè nhẹ men theo cơn gió rơi xuống bên khung cửa sổ. Mộc Hy cố kéo khóe môi nở nụ cười nhưng sao lại khó khăn đến thế, chỉ là một nụ cười gượng thôi mà cũng chẳng còn sức, tớ thật vô dụng mà phải không, Giai Thụy?

- Mộc Hy, ăn chút gì đi con!

Mẹ cô nói, chất giọng nghèn nghẹn, nhưng cô chẳng nghe được gì cả. Cô khác với mọi người, họ nghe bằng tai thì cô lại chỉ có thể nghe bằng mắt. Ngay từ khi còn bé, cô đã mất đi khả năng nghe của một người bình thường. Người khác có thể nghe được mọi thứ âm thanh còn cô chỉ có thể ngồi nhìn rồi ao ước. Cô muốn lắm được một lần nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng mẹ gọi cô, nghe tiếng chim lanh lảnh cất tiếng gọi nhau, nghe tiếng gió thì thào trong buổi chiều tàn cuối thu, hay chỉ đơn giản là tiếng ồn ào của cuộc sống...

Và cũng muốn được nghe thấy giọng nói của cậu, bằng tai, chứ chẳng phải những âm thanh rè rè từ máy móc. Chẳng biết giọng cậu như thế nào nhỉ? Liệu có như tớ nghĩ, giọng cậu trầm ấm ngọt ngào hay không?

- Lát nữa con sẽ ăn.

Giọng cô trở nên thiều thào như mất dần sức sống, đôi môi khô khốc lại một lần nữa mấp máy, "Mẹ này, khi tuyết rơi thì cậu ấy có về không?"

- Sẽ về, nhất định Giai Thụy nó sẽ về mà.

Sống mũi cay xè, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã rơi tèm nhem trên khuôn mặt bà Tần. Mộc Hy chẳng phải con ruột của bà đâu nhưng từ khi thấy con bé trong cô nhi viện chẳng hiểu sao bà lại có cảm giác tình mẫu tử trỗi dậy. Bà biết con bé bị khiếm thính, mỗi lần nói chuyện đều ngước đầu lên nhìn khẩu hình miệng của người khác. Có những lần bà hỏi, "Mộc Hy, sao con không đeo máy trợ thính cho dễ nghe như các bạn?", nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười thật tươi, Mộc Hy đáp

"Con không thích âm thanh phiên dịch từ máy móc, con chỉ muốn được một lần nghe thấy những âm thanh sống động bên ngoài bằng chính đôi tai của mình thôi"

Giờ đây cũng chỉ vì biến chứng của khiếm thính mà Mộc Hy trở nên héo mòn từng ngày. Bà biết Mộc Hy vẫn đang gắng gượng, con bé vẫn cố gắng gượng để chờ người con trai tên Giai Thụy kia.

Giai Thụy là một cậu bé tốt, bà nhìn ra được cậu rất yêu Mộc Hy. Nhưng bà lại chẳng dám nói với Mộc Hy rằng, Hứa Giai Thụy đã chẳng còn tồn tại trên đời.

Nếu để Mộc Hy vì đả kích mà đau lòng đến chết thì thà rằng cứ để con bé mãi chờ đợi trong vô vọng.

Cơn gió se se lạnh của buổi chiều tàn đưa từng chiếc lá úa vàng mỏng manh rơi xuống. Tuyết sắp rơi rồi, cậu sắp về chưa, Giai Thụy?

Lại một ngày nữa đến, Mộc Hy lại tiếp tục ngồi nhìn về phía xa, nhưng hôm nay nay khác. Cô muốn nghe thấy một chút âm thanh nào đó, cô muốn nghe thấy dù nghe qua âm thanh của máy móc. Lén đeo máy trợ thính, cô xõa tóc để không ai biết cô đeo máy trợ thính. Bác sĩ nói, tai cô không thể đeo máy trợ thính được nữa vì nó chỉ làm biến chứng thêm nghiêm trọng mà thôi

Cô đang nghe, những âm thanh ồn ào vội vã của cuộc sống. Nhưng sao nghe mãi cũng chẳng thấy giọng cậu, cậu đang ở đâu, Giai Thụy?

- Thiệu Huy, cháu lại đến thăm Mộc Hy à?

- Bác Tần, Mộc Hy cô ấy sao rồi bác.

Mộc Hy nghe thấy, giọng của mẹ cô cùng Thiệu Huy nói chuyện với nhau, nhưng cô vẫn giả làm ngơ quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Bà Tần nhìn về phía Mộc Hy rồi lắc đầu, "Mộc Hy vẫn đang cố gắng gượng, nó vẫn đang chờ Giai Thụy về với nó"

- Mộc Hy, em ấy cũng quá cố chấp rồi!

- Bác vẫn giấu nó chuyện của Giai Thụy, nếu nó biết Giai Thụy không còn trên đời này không biết nó có bỏ bác mà đi hay không nữa...

Bà Tần ôm mặt khóc nức nở. Bà không hề biết, những lời bà nói Mộc Hy đều nghe hết. Bên ngoài có bông tuyết nhỏ rơi xuống, cô nhìn, cố tỏ ra bình thản rồi mấp máy đôi môi khô khốc

- Mẹ à, Giai Thụy về chưa? Tuyết rơi rồi.

- Mộc Hy, cậu ấy sắp về rồi, em đợi cậu ấy một chút nữa thôi.

- Anh Thiệu Huy, có phải Giai Thụy sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa đúng không?

Mộc Hy nghẹn ngào, nước mắt từ bao giờ đã lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

- Em...

- Có phải Giai Thụy đang chờ em ở một thế giới khác hay không?

- Không phải đâu Mộc Hy à, em...

- Anh kể cho em nghe lần cuối anh gặp Giai Thụy là ở đâu đi, em muốn đến đó gặp cậu ấy.

Thiệu Huy im lặng nhìn cô, có chết anh cũng không muốn nói với cô vụ tai nạn hai năm trước.

Hai năm trước khi Giai Thụy đến gặp anh trong tình trạng say mèm, cậu ấy kể rằng cậu ấy đã lấy hết can đảm tỏ tình với Mộc Hy, nhưng Mộc Hy chẳng trả lời, chỉ vội vã chạy đi.

"Mộc Hy, tớ yêu cậu mất rồi, nếu cậu cũng yêu tớ thì hãy quay lại nhìn tớ, nhé!"

Thiệu Huy còn nhớ rõ, câu nói mà Giai Thụy lầm bầm trong cơn say.
Cậu ấy gặp anh một lát rồi lảo đảo rời đi, cứ tưởng cậu ấy bắt xe về nhà, nào ngờ...

- Sao anh không nói gì thế?

Mộc Hy nghẹn ngào cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của anh.

- Mộc Hy, em có yêu Giai Thụy không? Nếu yêu sao hai năm trước trên sân thượng trường học cậu ấy tỏ tình em lại bỏ đi?

Cô có thể nói rằng cô không nghe thấy lời cậu ấy nói, có được hay không? Cô luôn giấu mọi người việc bản thân bị khiếm khuyết, bởi vì cô muốn trong mắt người khác, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường. Ngay cả Gai Thụy cũng chẳng hề biết.

Cô khóc, tai cô đang rỉ máu, mùi máu tanh nồng tràn ra ngoài qua lỗ tai cô. Giờ đây cô chẳng còn nghe thấy điều gì, cánh môi mấp máy như muốn thốt lên điều gì đó.

Giai Thụy, có phải cậu đang chờ tớ có đúng hay không? Cậu đang chờ tớ ở một thế giới mới có đúng hay không? Nếu đúng hãy đến đón tớ đi nhé, vì tớ chẳng muốn đi tìm cậu nữa, cũng chẳng muốn chờ cậu nữa đâu, tớ thật sự mệt lắm rồi đó.

- Mộc Hy, con làm sao vậy? Mộc Hy, Mộc Hy...

- Mộc Hy, em sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ...

Cô thấy, trên khuôn mặt mẹ cô đều là nước mắt, cô nghe thấy giọng mẹ đang hốt hoảng, cô nghe thấy tiếng ồn ào, chỉ bằng đôi mắt mập mờ đầy nước.

"Mẹ, con xin lỗi, con nợ mẹ, một lời cảm ơn, con nợ mẹ một đứa con hiếu thảo, con nợ mẹ rất nhiều nhưng con chỉ có thể xin lỗi mẹ mà thôi, bởi vì con nợ Giai Thụy cũng rất nhiều, nợ cậu ấy một câu nói, nợ cậu ấy một người vợ, nợ cậu ấy những đứa con ngoan, và nợ cậu ấy cả một đời người...Vì vậy con chỉ có thể xin lỗi mẹ mà thôi..."

Mi mắt nặng trĩu dần dần đóng lại, mang đi một cô gái rời khỏi cuộc sống này. Nhưng trên môi cô vẫn ngự trị một nụ cười, có lẽ trong khoảnh khắc cuối cùng cô đã nhìn thấy điều mà mình muốn thấy rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro