Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phúc Lợi 10k view đây ạ.... Ở dưới là
NGOẠI TRUYỆN "TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNH "

--------------------------------

Tôi trở về nước sau 2 tháng nhận được tin báo tử của anh , tôi đến tìm Trình Duệ Mẫn, nhờ anh đưa tôi tới mộ phần của Gia Ngộ. Trình Duệ Mẫn khá bất ngờ vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, nhưng không phải là anh chưa từng tính đến điều đó, do vậy, anh không nói gì, ngay ngày hôm sau, anh chở tôi ra vùng biển ngoại ô.
Trình Duệ Mẫn khá ngập ngừng khi bắt chuyện với tôi :

- Mai Mai, cô sống thế nào?

Tôi bất giác cảm nhận toàn thân không ngừng co rút, trái tim tưởng đã chết lại như tìm được lại tiếng nói quen quen. "Mai Mai", từ trước đến nay, cũng chỉ có anh gọi tôi như thế, chỉ có mình anh, Gia Ngộ, anh biết không, cho đến giờ, người gọi em là "Mai Mai" cũng không phải chỉ có mình anh.

Trình Duệ Mẫn dường như hiểu được phản ứng của tôi, đáy mắt anh thấp thoáng nỗi buồn.

- Triệu Mai, là Gia Ngộ, cậu ấy bảo tôi, nếu có gặp lại cô, hãy gọi cô là Mai Mai.

- Vì sao? Tôi hướng đôi mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thẳng nhau mà không có chút kiêng dè.

- Tôi cũng từng hỏi anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không nói. Mãi cho đến khi nhận thấy mình không thể sống tiếp, anh ấy, trong giây phút đó, tôi không biết phải nói sao, đã cầm tay tôi bảo thế này:

" Em út à, sau này, cậu hãy gọi cô ấy là Mai Mai. Tôi muốn cậu làm thế, để cô ấy biết, trên đời này, còn có nhiều thằng đàn ông tốt hơn tôi, có thể cùng sống với cô ấy, nuông chiều cô ấy và gọi cô ấy hai tiếng Mai Mai cả đời. Để cô ấy hiểu, không phải chỉ có tôi..."

Lòng tôi đã không thể chịu thêm bất kì một sự đả kích nào nữa, nước mắt kể như đã đóng băng từ sau đêm nhận tin báo tử của anh, không ngừng chảy xuống. Tôi hận nước mắt mình, nó làm tôi nhớ lại những tháng ngày tôi mè nheo anh, gặp khó khăn đều yếu đuối và khóc lóc, nhưng lúc đó tôi luôn có anh an ủi, còn bây giờ, không có anh nữa, tôi tuyệt đối không cho mình rơi lệ. Nhưng giờ phút này, hãy để tôi được khóc vì anh, một lần nữa.

- Anh ấy còn nói gì nữa không?

Phải dài đến gần như một thế kỉ, tôi mới cất giọng nói khản đặc do bị gió thổi khô rát và bị cảm xúc đè nén lên hỏi Duệ Mẫn.

- Gia Ngộ, cậu ấy muốn được chôn ở biển.

- Sao lại ở đó? Tôi thắc mắc, anh chưa nhắc về biển với tôi lần nào.

- Vì cậu ấy bảo, tiếng gió biển như tiếng đàn piano vậy, cậu ấy thực sự muốn nghe âm thanh đó suốt cuộc đời.

Ngón tay tôi siết chặt vào nhau đến đau buốt, hô hấp đã ngừng hoạt động từ lâu. Thấy tôi không nói gì, Duệ Mẫn hiểu tôi vẫn còn đang chờ anh nói tiếp.

- Không biết tôi có nên nói với cô điều này không? Nhưng câu nói cuối cùng của anh ấy, vẫn là nhắc về cô, anh ấy nắm tay tôi nói trong hấp hối: "Em út! Nếu tớ ích kỷ giữ cô ấy lại bên mình, có phải lúc "lên đường", tớ sẽ không sợ hãi như bây giờ?"

Đến đây thì tôi không thể chịu đựng nổi nữa, tai tôi ù đi, tim như bị ngàn mũi tên đâm thủng, nhưng nó không hề chảy máu, có lẽ vì đã chai sạn, mà chỉ khiến tôi đơn thuần không thở được, uất nghẹn nhưng nước mắt không hề rơi, có lẽ đã thực sự hết rồi.

- Triệu Mai, nếu cô thấy không ổn?
Ánh mắt Trình Duệ Mẫn tràn ngập lo lắng.

- Cảm ơn anh, Duệ Mẫn. Tôi không sao. Anh vất vả nhiều rồi.

Gia Ngộ có được người bạn như Duệ Mẫn, là một điều may mắn trong cuộc đời đen tối của anh.

- Triệu Mai. Cô khách sáo quá rồi. Tôi đã từng nói, Gia Ngộ là người anh em thân thiết nhất của tôi. Cô là người quan trọng nhất với cậu ây, cũng nghĩa là người quan trọng với Duệ Mẫn này. Nếu sau này, cô cần giúp đỡ, cứ trực tiếp liên lạc với tôi.

Giọng nói anh trầm ấm, lên xuống nhịp đều đặn, khác với cách nói không đầu không cuối của Gia Ngộ mỗi lần trêu chọc tôi.

- Duệ Mẫn, tôi vẫn phải nói, thật sự cảm ơn anh...

Trình Duệ Mẫn dẫn tôi tới mộ phần của Gia Ngộ. Nó nằm yên bình trong một khu đất đẹp gần biển, từ đây có thể nhìn thấy bình minh và hoang hôn trên biển, đặc biệt có thể nghe rất rõ tiếng gió biển thổi vào. Anh để tôi ở lại, nhắc nhở tôi khi ra về gọi điện thông báo cho anh.

Duệ Mẫn đi, để lại khoảng không gian vắng lặng, chỉ còn tôi và người đàn ông tôi yêu và yêu tôi đã chết nằm dưới.

Tôi ngốc nghếch cười, đưa tay quệt đi giọt nước mặt rơi, cúi xuống nhổ cỏ trên mộ anh, nói nhỏ như thì thầm với anh:

- Gia Ngộ ngốc, tiếng gió biển giống tiếng piano sao, nghe kiểu gì cũng không ra tiếng piano. Tai anh có vấn đề, mai em sẽ đưa anh đi khám.

- Gia Ngộ ngốc, nghe lời anh, cô bé của anh, sẽ sống một đời bình an vui vẻ.

- Gia Ngộ ngốc, hai tháng trước, khi từ trung tâm mua sắm trở về, em đã chạy như một con điên trên đường, đuổi theo người con trai mặc áo khoác da nâu có ngoại hình giống anh, ít nhất là giống đặc anh ở phần sau. Khi em kéo cậu ta quay lại, mới phát hiện là chẳng phải anh. Lúc đó, em nghĩ, ở trên bầu trời Bắc Kinh này, chắc anh đang cười em ngốc lắm. Gia Ngộ, anh biết không, cậu ta sau đó theo đuổi em. Em hỏi cậu ta, giả như chúng em yêu nhau rồi chia tay, lúc tạm biệt cậu ta sẽ nói với em câu gì. Cậu ta nói chúc em tìm được một người đàn ông tốt và ngày càng xinh đẹp. Gia Ngộ, anh chẳng nói được hay như thế, anh chỉ để lại cho em một lời nhắn ngắn ngủi: "Cô bé của tôi. Chúc em một đời bình an vui vẻ", nhưng câu nói đó lại làm em ám ảnh không thôi.

- Gia Ngộ ngốc, em sẽ chỉ đàn một lần cuối cùng cho anh nghe, vì khi sống, anh chỉ được nghe một lần bài When I make love to you em đàn, khi chết anh cũng chỉ được nghe một lần, em sợ, nếu em đàn nhiều, anh sẽ chán, kiếp sau không đến tìm em nữa thì sao.

Tôi nói câu đó khi thấy xa xa , chiếc xe tôi thuê chở cây đàn piano đã đến.
Khi đặt ngón tay lên phím đàn, tôi bắt đầu chơi say sưa. Chưa một lần nào trong đời và có lẽ không một lần nào tôi chơi được một thứ âm nhac say mê đến vây, vừa đàn tôi vừa ngân nga theo giai điệu như lần tôi gặp anh trong ngày lễ Halloween năm đó.
Đến khi ngón tay đặt trên phím đàn dừng lại, tôi quay đầu lại nơi anh:

- Tôn Gia Ngộ, cô bé của anh, sẽ sống một đời bình an vui vẻ. Đợi thêm 50 năm nữa, khi em già và chết đi, gặp anh ở dưới, em sẽ là người nói với anh: " Chàng trai của em. Chúc anh một đời bình an vui vẻ."

Mười tháng yêu nhau như thể đời đời kiếp kiếp.

Hỏi ai rơi vào một cuộc tình như vậy, còn có thể yêu thêm bất cứ một ai?
Nếu anh ích kỉ thêm một chút, nghĩ cho mình một chút, thì có lẽ em chỉ nhớ anh hết kiếp này, nhưng anh thế này, Gia Ngộ, anh khiến em phải nhớ anh đến muôn kiếp."

The end ~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro