Trả Thù (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần cuối đây ạ... Xin lỗi các nàng ta bận quá nên bây giờ mới đăng ạ

-----------------------------
#Túy

Quay lại nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, anh bỗng thấy xấu hổ. Anh đã diễn trọn vai thằng hề của mình thật hoàn hảo.

Kẻ thù của anh, anh tưởng đó là tình yêu. Kẻ vô tội, anh cho đó là kẻ thù. Anh điên cuồng vì kẻ thù mà hãm hại người vô tội, hại cô nhận bao tủi nhục, rồi lại yêu cô lúc nào không biết. Ông trời thật biết trêu người.

Anh ôm cô lên, lặng lẽ ra khỏi khách sạn. Trái tim lâm vào trống rỗng cùng cực, ánh mắt vô hồn.
________________

"Cô ấy chỉ trấn thương nhẹ ở đầu do va đập, nhưng tinh thần trấn động nặng nề, ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi"

Câu nói của bác sĩ làm tim anh nhảy lên. Cô ấy có thai? Con của anh?

Một nỗi vui sướng mơ hồ len lỏi vào tâm trí, tạm thời lấn át đi cú sốc anh vừa chịu đựng.

"Bác sĩ cô ấy..mang thai? Thật sự cô ấy có thai sao?"

Anh tóm vai bác sĩ, lay mạnh, cần chứng thực.

"Anh làm chồng kiểu gì đến nỗi vợ mình có thai cũng không biết"

Bác sĩ giọng bất mãn bỏ đi, còn anh ngơ ngác đứng đó, biệu hiện ngớ ngẩn trên mặt không rõ tâm trạng.

Vậy là anh sắp được làm cha rồi? Con của anh và cô ấy, như vậy, cô ấy sẽ không rời xa anh nữa đúng không?

Nhưng, lại nghĩ đến mọi thứ anh từng dành cho cô, có chỗ nào yêu thương, có chỗ nào nâng niu trân trọng.

Anh và cô, nếu không là dằn vặt thể xác, sẽ là nhục mạ về tinh thần. Cô, chắc chắn đã hận anh thấu xương, cô nhất định rời xa anh.

Không được! Anh hoảng hốt, tự mình bất an với mớ suy nghĩ rối rắm đó. Anh nhất định phải giữ cô lại, cô không thể mang con anh chạy mất.

Chỉ cần cô chấp nhận, anh cam chịu bù đắp, hết một đời không oán hối.

Anh xộc vào phòng, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô. Đưa tay khẽ chạm, nhẹ nhàng, nâng niu như đang vuốt ve con búp bê bằng sứ.

Nếu có thể được ban một phép màu, điều anh cầu nguyện duy nhất, không phải là Tuệ Lam thật lòng, không phải là Tuệ Lam sống lại để yêu anh, mà là cho anh quay lại thời điểm gặp cô, Thẩm Giai Tuệ.

Anh dù chết, cũng sẽ không bắt đầu sai lầm ngớ ngẩn đó.

Hoá ra, giữa anh và Tuệ Lam, tình yêu chưa thực tồn tại, tất cả là hư vô.

Năm đó anh gặp Tuệ Lam, là lúc anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp, trong mắt anh khi đó, cô ta chân thành, không ham vinh hoa, và
anh đã lựa chọn.

Anh lại không biết, đối với cô ta đó là thời điểm tiếp cận anh thuận lợi nhất, thao túng tình yêu của anh dễ dàng nhất.

Giờ phút này, anh nhận ra, ngay cả tình cảm của anh dành cho cô ta, cũng không phải tình yêu, chỉ là u mê ngộ nhận.

Nếu yêu, anh há lại có thể dễ dàng quên cô ta, rồi đặt cô vào tim mình thay thế sớm như vậy? Nếu yêu, anh lại có thể vì gặp cô mà quên cô ta nhanh đến như vậy. Giữa hai bọn họ, so đi so lại, không ai nợ ai.

Hàn Vu Hạo anh, đời này chỉ nợ duy nhất một người là Thẩm Giai Tuệ, là người anh yêu, là người dù anh có phải moi tim ra cũng sẽ bù đắp hết tổn thương mà cô phải nhận.

"Đừng, đừng lại đây, đừng chạm vào tôi, tránh ra"

Giai Tuệ gặp ác mộng la hét, tay chân khua khoắng, mồ hôi vã ra. Anh giật mình vội tóm chặt tay cô

"Đừng sợ, có anh ở đây"

Như nghe được lời trấn an, cô lại yên ắng, ngủ tiếp. Anh nhìn cô, trong mắt chứa đựng xót xa, đau lòng.

Mấy ngày sau đó, anh không rời cô nửa bước. Đôi khi vừa chợp mắt, anh lại mơ thấy cô biến mất. Anh hoảng sợ bật dậy, lòng đầy trống rỗng, cô tịch.

Anh, thật sự cần cô.

Lúc cô tỉnh đã là ba ngày sau, do ảnh hưởng tâm lý, nên dù không trấn thương cô cũng không muốn mở mắt, tiềm thức trốn tránh những tổn thương đã gặp phải.

"Em tỉnh rồi"

Anh bước vào phòng, thấy cô ngồi dậy, vội lại gần.

"Đừng qua đây"

Cô lập tức rụt người lại, né tránh động chạm của anh, mắt hoang mang sợ sệt, tay anh cứng ngắc giữa không trung.

"Đừng chạm vào tôi, tránh xa ra, cút đi"

Cô hét lên, môi run run, nước mắt lại rơi ra, từng giọt thi nhau chảy, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo.

"Giai Tuệ, đã không sao rồi, em bình tĩnh lại đi"

Anh đau lòng trấn an cô, vươn tay kéo cô lại gần.

"Không, tránh ra, đừng chạm vào tôi"

Cô đẩy anh ra, đấm anh túi bụi, anh bất chấp ôm chặt cô, giúp cô bình tĩnh.

"Giai Tuệ, nghe anh, em thật sự không có chuyện gì, chuyện đó chưa hề xảy ra, tin anh"

Cô đang giãy giụa bỗng cứng ngắc người. Anh nói chuyện đó chưa xảy ra?

"Anh nói gì?"

Cô nghi hoặc hỏi, mắt còn đọng nước, tâm anh như người nhéo, nhói buốt liên hồi. Anh giấu nhẹm cảm xúc, nhìn sâu vào mắt cô.

"Là sự thật, anh đã đến đó đưa em ra, hắn ta chưa làm gì em cả"

Cô nghe anh nói, bưng mặt khóc nức nở, cô cứ tưởng rằng, hắn đã làm nhục cô. Bao uất ức, đau khổ cứ thế để nước mắt rửa trôi.

Tiếng khóc của cô trực tiếp cứa vào tim anh, ê ẩm chua xót. Anh không biết làm gì, ôm chặt cô vào lòng, mặc cô phát tiết.

Giai Tuệ không bận tâm đến người đàn ông bên cạnh mình, cũng quên cả giữa hai ngừoi đã từng có hiểu lầm thù hận.

Lần đầu tiên trong đời, cô khóc như một đứa trẻ, không ngần ngại che giấu cảm xúc, bao đau khổ cô chịu đựng, bao tổn thương được ban tặng. Cứ nghĩ bản thân chai sạn, nhưng hôm nay, cô lại một mạch bộc phát.

Cô ngủ quên trong lòng anh. Anh ngồi đó, không rời đi, vĩnh viễn không buông tay cô.
___________________

Giai Nghi được quản giáo dẫn ra khỏi song sắt, khuôn mặt đờ đẫn, tóc tai rũ rượi, mặt đầy vết xước xát do va chạm với bạn tù.

Cách một lớp cửa kính, cô ta thấy Giai Tuệ vội nhào tới, hét lên.

"Chị đến đây làm gì, đến cười tôi sao?"

Giai Tuệ bình tĩnh, nhìn cô ta, thản nhiên đáp

"Đúng vây"

Sau bao thương tổn, cô đã học được cách lạnh nhạt với mọi thứ, cứ ngỡ tình thân là thứ đáng tin cậy nhất, hoá ra một khi con người muốn quay lưng, thì dù tình yêu hay tình thân cũng đều bác bỏ, sẵn sàng phản bội, ban tặng nhau đau khổ.

Cô, cần gì phải hy sinh thêm nữa, cô đã có con của mình, đó mới là người duy nhất cô nên yêu thương, trân trọng.

Câu nói của cô thành công chọc Giai Nghi nổi điên. Cô ta gào thét, đập hai tay vào lớp kính phân cách. Nhân viên quản giáo phải ghìm cô ta lại.

"Hãy trả giá cho tất cả những gì mà mình gây ra đi, nơi này, rất hợp với em đấy, em gái"

Cô rời đi, bỏ lại phía sau Giai Nghi căm phẫn, điên cuồng la hét. Không chịu được sự ương bướng của cô ta, quản giáo lôi cô ta sềnh sệch vào trong, khoá cửa lại.

Giai Nghi la hét chán, hết khóc lại cười, ngơ ngác như một đứa trẻ, cô ta vì hậu quả của chính mình mà phát điên.

"Giai Tuệ"

Hàn Vu Hạo tựa vào xe, thấy cô ra, anh rất nhanh đi tới.

"Hàn tiên sinh, anh có việc gì sao?"

Cô lạnh nhạt, thời gian này, anh luôn bám lấy cô, cô vô cùng khó chịu. Giữa họ đã không còn vướng mắc, cô đã có thể tự do mà rời khỏi anh, không chút đắn đo.

Thái độ của cô khiến tim anh trùng xuống, nhưng vẻ ngoài vẫn biểu hiện bình thản. Từ khi cô xuất viện, anh bám theo cô rất dai, mặt cũng dày thêm mấy phân.

"Anh đến đón...con"

Cô nghẹn họng. Con? Cô mới mang thai gần ba tháng, cái cớ của anh, cũng nực cười quá rồi.

"Không có việc gì, thì tôi đi trước đây"

Cô lạnh lùng bỏ đi. Anh mặc kệ, lái xe lù đù bên cạnh. Cô tức giận chạy ra đường vẫy taxi. Anh lái xe vòng ra ngoài cản trở, che hết tầm nhìn của cô. Trên đường, một hồi vòng vèo, bất chấp luật giao thông.

"Hàn tiên sinh, anh có nghe tôi nói gì không?"

Cô nổi đoá, giật tung cửa xe, trừng mắt quát tháo. Anh thấy thế, kéo một cái, cô ngã nhào vào xe, anh chốt luôn cửa, cài dây bảo hiểm phóng đi.

"Anh làm gì vậy"

Cô hét lên, tức giận ngùn ngụt.

"Anh đưa con đi ăn, con anh chắc đói rồi"

Anh mặt trơ trán bóng, không hiểu cô chửi gì, cứ thế ngó nghiêng ra vẻ tìm quán ăn.
__________________

"Hàn Vu Hạo, anh buông ra, anh đưa tôi về đây làm gì"

"Đây là nhà của con anh, anh đưa con về ở"
__________________

"Hàn Vu Hạo, anh bị điên sao? Lại bắt tôi mặc cái đó"

"Con anh thích mặc váy rộng, em đáp ứng đi"
__________________

"Hàn Vu Hạo, tên thần kinh kia, anh buông tôi ra, ưm.."

"Miệng em chửi mắng nhiều rất khô, không tốt cho con anh, anh giúp em dưỡng ẩm"
__________________

"Hàn Vu Hạo, anh đừng ép người quá đáng, tôi là người, không phải heo"

"Con anh vẫn đói, nó kêu ăn chưa đủ no"
__________________

"Bác sĩ, sao rồi?"

Anh tóm cổ bác sĩ gầm lên,

"Anh bình tĩnh, lúc cô ấy mang thai ba tháng đầu thân thể không được chăm sóc tốt, tạm thời bệnh nhân đang bị băng huyết, chúng tôi sẽ cố gắng"

Giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo, người đàn ông gục xuống, bả vai run rẩy, trái tim đau đớn đến thắt lại, nỗi sợ hãi bủa vây, nước mắt cứ thế rơi xuống.

"Giai Tuệ, em nhất định phải cố gắng, cầu xin em"

"Giai Tuệ, anh còn chưa nói với em, anh yêu em"

"Giai Tuệ, anh đã sưu tầm mấy trăm cái tên để đặt cho con rồi, lần trước, anh chưa đưa cho em xem"
_________________

"Chúng tôi xin lỗi, đây là con gái anh, anh hãy bế đứa bé"

Dàn bác sĩ cúi đầu áy náy.

Anh không nghe được gì cả, anh đang nằm mơ, anh sẽ không tỉnh lại. Giai Tuệ chắc cũng giống anh, cô ấy đang ngủ.

"Bảo bảo ngoan, chúng ta vào thăm mẹ"

Anh run rẩy đón con, mỉm cười bước vào phòng

"Giai Tuệ, em xem con này, con thật xinh đẹp, giống em"

"Giai Tuệ, em nói xem, chúng ta sẽ đặt tên con là gì đây"

"Giai Tuệ, con rất khát sữa, em có thể dậy cho con bú được không"

"Giai Tuệ....em giận anh sao..em đừng ngủ...anh xin em"
__________________

"Mẹ à, con và ba đến thăm mẹ đây, ba rất nhớ mẹ, ngày nào cũng ôm hình của mẹ đi ngủ, Tuệ Minh cũng rất nhớ mẹ"

Cô bé 5 tuổi mặc chiếc váy màu hông phấn xinh xắn đáng yêu, đặt bó hoa lên mộ. Trên bia mộ, cô gái với nụ cười ấm áp như mùa xuân. Gió hiu hắt thổi, mấy ngọn cỏ khẽ lay động.

"Giai Tuệ, có phải em đang ngắm nhìn anh và con không, em xem, con của chúng ta rất ngoan"

Anh ngẩng đầu nhìn trời, một giọt trong veo lại rơi xuống, cứ tưởng sau nhiều năm, nước mắt đã cạn. Hoá ra không phải, tình yêu của anh và cô, dù có rơi bao nhiêu nước mắt, vẫn là không đủ.

------------------------------

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro