Đoản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói với tôi:

" Khi đông đến, se lạnh sẽ về tôi không cần lo dù không có áo ấm  anh sẽ dùng trái tim này để sưởi ấm cho tôi."

Mùa đông năm nay lạnh thật! Trái tim tôi như đóng băng.

Mùa đông năm ấy tuyết rơi có anh, mùa đông năm nay sao bóng dáng anh không còn. Nước mắt rơi như hạt trân châu long lanh đang rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp ai đó, mà không có người lâu.

Mùa đông lạnh lẽo! Nhìn tận cảnh người mình yêu nhất đi kề cạnh ai khác nói câu yêu thương, chỉ nhìn tôi như kẻ qua đường, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương:

" Xin lỗi An Nhiên, anh không còn yêu em."

Tâm can tôi như từng mũi kim đâm vào, tôi không khóc. Vì sao ư? Vì tôi đau quá khóc không  được.

Tôi nhìn anh vô hồn như trước mắt anh chỉ là một xác sống biết đi, không còn sức sống:

" Anh đừng giỡn, đùa không vui đâu."

Anh ôm cô ấy đo bỏ tôi phía sau lưng không một lời giải thích.

Tôi đâu biết rằng, khi quay lưng đi nước mắt ở khóe mi đang đọng lại. Anh sợ đối mặt tôi càng lâu không thể đành lòng níu kéo tôi lại.

Bông tuyết đang rơi, tôi tưởng cứ như đang khóc. Bàn tay trắng bạch giơ ra hứng bông tuyết, tôi cảm giác lòng bàn tay bị bông tuyết băng giá ấy đang truyền hơi lạnh cho tôi.

Mọi thứ bên đường sao ồn ào náo nhiệt như thế? Mà sao bên tai tôi lại không thể nghe bất cứ thứ gì,  tim sao bỗng nhói lại, cả cơ thể ngã xuống màn băng tuyết lạnh.

3 tháng sau

Tuyết đã không còn, người cũng không bên cạnh.

Phía xa cầu Nại Hà có một chàng trai mỉm cười, một nụ cười của sự hạnh phúc miệng nhấp  nháy:

"An Nhiên, đông đến tuyết rơi anh không thể bên cạnh em. Em hãy quên anh, kiếm được người mình thật sự thương"

Không ai biết rằng? Khi yêu họ có thể làm tất cả cho người mình yêu dù đánh đổi cả tính mạng.

Bản thân tôi cũng không thay biết! Từ lâu trong người anh yêu đã mang bệnh tim bẩm sinh cần mổ gấp lại không có tim phù hợp, nhưng thật may hay trong lúc đó lại có người phù hợp_và đó chính là anh.

Anh chỉ có thể cho dòng nước mắt chảy vào trong, để trái tim người anh yêu đau lòng. Anh dựng lên một màn kịch, màn kịch của sự phản bội. Ai đâu biết, màn kịch đó là sự chia ly, sự đau khổ.

Thà để người nghĩ mình phản bội, chớ để người biết vì bản thân họ hy sinh.

Yêu thật đơn giản
Nhưng lại rất khó
Tưởng như phản bội
Sao ngờ hy sinh
Chỉ mong người đó
Hạnh phúc, khỏe mạnh

#S



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro