lily of the valley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"gửi em, người tôi thương.

bao lâu rồi em nhỉ? kể từ cái ngày mình xa nhau. tôi cứ trằn trọc chẳng ngủ được, cứ mỗi nửa đêm trong cơn mơ chập chờn tôi lại nghĩ đến em. và em ơi, hình như tôi vẫn nhớ em nhiều lắm, nhiều hơn tôi nghĩ, và tôi đoán là cũng nhiều hơn em tưởng.

đêm buông, tôi chẳng thể chợp mắt, trong lòng thầm cầu nguyện rằng em vẫn đang một mình, tôi sẽ tìm một cái cớ thích hợp, tìm một cách nào đó để có thể đan tay mình vào bàn tay ấm sực luôn thơm mùi gỗ tuyết tùng của em một lần nữa. cái mùi nhàn nhạt cay cay như mùi rừng lá kim bắc âu xa xôi ấy cứ lởn vởn quanh cánh mũi, lắm khi nó làm tôi tưởng mình vẫn còn có em cạnh bên. tôi phát chán với việc phải cuộn tròn trong chăn một mình trên chiếc giường rộng thênh thang. em biết mà, tôi ghét phải ở một mình trong bóng tối. tôi cứ nằm đó và nhìn trân trân vào cái màn hình điện thoại với thứ ánh sáng làm mắt tôi nhức mỏi, mong đợi một kì tích nào đó xảy ra, và cái tên của em sẽ xuất hiện trên thanh thông báo một lần nữa. tôi đã mong như thế, dù chỉ một lần thôi cũng được, để tôi biết mình không cô đơn.

nhưng một lẽ dĩ nhiên là chẳng có thông báo nào xuất hiện, dù tôi có nằm nhìn cái điện thoại đến hết đêm. hiện thực cũng giống như màn đêm này, nuốt chửng lấy tôi, còn chẳng để cho tôi kịp vùng vẫy.

tôi và em, tình cảm giữa chúng ta, giờ đây chỉ là những tàn lửa đang dần nguội lạnh rồi biến thành tro tàn. điều khó khăn nhất tôi từng làm, đó là chấp nhận buông tay dù trong lòng vẫn còn yêu em, và tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ hai ta sẽ có ngày chia xa.

em đã tìm được vị trí sâu nhất trong tim tôi, khắc tên và bóng dáng mình lên đó rồi để lại một vết cắt dài.

một vết cắt không thể ngừng rỉ máu.

tôi không thể sống mà không có em, nhưng giờ đây tôi chỉ là một ai đó mà em từng thương, cuộc đời của chúng ta giao nhau một đoạn ngắn ngủi rồi lại chia thành hai ngả.

yêu em từng khiến trái tim tôi nở hoa với những gam màu xinh đẹp, giờ đây hoa chẳng còn nữa, thay vào đó là một cái rễ cắm thật sâu vào nơi có bóng hình em. từng nhánh rễ len lỏi đến từng mao mạch, chỉ chờ mỗi khi tôi để em xuất hiện trong tâm trí là sẽ siết chặt lại, bóp nghẹt cái khối cơ ấy khiến nó như muốn vỡ tung thành một đống máu thịt nát vụn.

em khiến hồn tôi chia thành hai nửa hỗn độn không thể dung hoà. một nửa đầy ắp hạnh phúc với những kỉ niệm đẹp đẽ, nửa còn lại nứt toác, vỡ vụn, không ngừng cào xé khóc than như một linh hồn tội lỗi bị trừng phạt bởi ngọn lửa ở tầng sâu nhất của địa ngục. thật buồn cười đúng không em? khi cứ mãi quyến luyến một hình bóng đã xa như thế...

ngày tôi buông tay để em rời đi, em nói với tôi rằng em xin lỗi, rồi thời gian sẽ chữa lành tất cả, và tôi cũng đã tin như vậy. nhưng em ơi, thời gian chẳng thể nào khoả lấp khoảng trống mà em để lại, và dòng chảy vô tận ấy càng lúc càng khiến tôi khắc khoải trong nỗi nhớ em, vùng vẫy trong sự cô đơn vì chẳng thể dung nạp thêm một ai khác.

hằng đêm tôi vẫn nhớ mùi gỗ tuyết tùng len lỏi đến từng giác quan khi tôi vùi mình trong vòng tay em, ấm áp và an toàn.

còn em, em có còn nhớ cái mùi linh lan trong trẻo mà em luôn cười khúc khích mỗi khi ngửi thấy trên mái tóc người em từng thương không?

chắc là em không biết đâu, nhưng hương linh lan ấy đã chết từ cái ngày em rời đi mất rồi. những gì còn lại chỉ là cái mùi lạnh lẽo đến gai người của tro tàn, của những đêm mưa nức nở trong nhung nhớ.

em ơi, nếu một ngày thế giới ngoài kia làm em mệt mỏi thì hãy về lại nơi có mùi linh lan trong trẻo mà em từng thích nhé, bởi ở đó sẽ luôn có một người thương em, chờ bóng dáng em lần nữa xuất hiện trên lối cũ. và dù người đó đối với em chỉ là một ai đó em từng thương, em đối với người đó chưa bao giờ có hai chữ "đã từng".

từ một người chưa bao giờ ngừng thương em,

ksy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro