Chương 20.1 (*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(có khúc đầu họ edit hay tuyệt rồi)

Phương Hữu Nhục tuy tuổi nhỏ, nhưng cơ thể nhiều thịt, sức lực cú đá này không hề nhỏ.

Đại Kiều đau đến hốc mắt đều đỏ.

Đại Kiều quay đầu nhìn về phía em gái, hy vọng em gái có thể mở miệng giúp cô giải thích một tiếng, thế nhưng là em gái từ đầu tới đuôi cũng không nhìn cô, che mặt và tiếp tục khóc.

Tại thời khắc này, trong nội tâm cô dâng lên một cỗ thất vọng không nói ra được cùng khổ sở.

Cô không cảm thấy mình làm sai cái gì, lúc em gái có quần áo mới, cho tới bây giờ cũng không có để áo quần mới cho cô mặc, bây giờ hiếm khi cô có bộ áo quần mới, em gái liền nghĩ từ trong tay cô cướp đi, cướp không được liền để anh họ đánh cô.

Em gái tại sao phải làm như vậy?

"Tiểu tử thúi nhà họ Phương, cháu dừng tay cho bà!"

Kiều Tú Chi thấy Đại Kiều ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa về, trong lòng có chút không yên lòng, cho nên đi ra ngoài tìm, không nghĩ tới thật đã xảy ra chuyện!

Phương Hữu Lương ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Tú Chi khí thế hùng hổ hướng hắn chạy như bay đến, lập tức bị dọa hai chân đều mềm nhũn.

Hắn lập tức buông cổ áo của Đại Kiều ra, quay người liền nghĩ chạy lấy người, đáng tiếc đã chậm.

Kiều Tú Chi chạy vội tới, một cái liền kéo lấy cổ áo của hắn, xách hắn lên như một chú gà con, âm thanh lạnh lùng nói: "Lần trước bà hẳn là đã cảnh cáo cháu, để cho cháu đừng khi dễ cháu gái của bà, xem ra cháu không có đem lời bà nói nghe vào!"

Phương Hữu Lương mặt đỏ lên liều mạng giãy dụa: "Là Đại Kiều khinh dễ em gái Tiểu Kiều trước nên cháu mới đánh em, hơn nữa cháu vẫn chưa có đánh được sao? Bà mau buông cháu ra!"

Kiều Tú Chi chẳng những không có thả ra, ngược lại đem hắn xách lên cao hơn: "Khi dễ? Vậy cháu nói một chút Đại Kiều như thế nào khi dễ em gái Tiểu Kiều của cháu?"

Phương Hữu Lương cứng họng.

Hắn thật đúng là không biết Đại Kiều khi dễ Tiểu Kiều thế nào, hắn vừa tới liền thấy Tiểu Kiều đang khóc, nên đương nhiên cho rằng Đại Kiều khi dễ em gái.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng Tiểu Kiều kêu cứu: "Em gái Tiểu Kiều, em nhanh nói cho bà nội của Đại Kiều nghe Đại Kiều khi dễ em thế nào!"

Tiểu Kiều chớp chớp con mắt to, mặt vô tội nói: "Anh họ, em chưa hề nói chị khi dễ em!"

Phương Hữu Lương giật mình: "Không phải, em không phải mới vừa nói......"

Tiểu Kiều tiếp tục mặt vô tội nói: "Anh họ, anh nghĩ lại một chút, em vừa rồi cũng không nói gì, là anh họ hiểu lầm."

Phương Hữu Lương hồi tưởng lại, quả thực có vẻ như vậy, lúc đó Tiểu Kiều chỉ lo khóc, không nói gì, là chính hắn hiểu lầm.

Bất quá!

"Đại Kiều không có khi dễ em, em khóc cái cọng lông gì a!"

Coi như Phương Hữu Lương thích người em họ này đi nữa, lúc này cũng tức giận.

Tiểu Kiều lần nữa khóc lên: "Xin lỗi anh họ, là em không tốt, em không nên bởi vì chị không cho mượn áo quần mới mặc liền khổ sở, còn làm anh họ hiểu lầm, bà nội, bà tha cho anh họ đi, anh họ không phải cố ý, huống hồ anh họ cũng chưa có làm gì chị!"

Kiều Tú Chi cười lạnh: "Không có làm cái gì? Nếu như không phải bà tới, lúc này Đại Kiều đã bị đánh!"

Chung quanh có người nhìn Tiểu Kiều khóc đến đáng thương, liền khiển trách Đại Kiều nói: "Đại Kiều con cũng thật là, con làm chị, quần áo đưa cho em gái mặc một chút thì sao nào? Cũng không phải là sẽ hư!"

"Không phải nói, nhà ai có chị em, quần áo không phải thay phiên nhau mặc? Làm chị không thể nhỏ mọn như vậy được!"

Đại Kiều khuôn mặt đỏ bừng lên, nước mắt đều rớt xuống.

Tiểu Kiều nhìn mọi người đứng về phía mình, trong lòng không khỏi đắc ý.

Kiều Tú Chi nghiêm sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người: "Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, có lòng thương người như thế, sao không đem quần áo mới nhà mấy người cho Tiểu Kiều mặc!"

Đám người bị nghẹn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Có người tiếp tục lỳ đòn nói: " Tiểu Kiều cũng không phải con cái nhà chúng tôi, dựa vào cái gì chúng tôi cho nó quần áo mặc, nhưng nó là em gái ruột của Đại Kiều, lại là sinh đôi, nhỏ mọn như vậy, thanh danh truyền đi sẽ khó nghe a?"

Kiều Tú Chi lại cười lạnh: "Ngày đó ta nói rất rõ ràng, Kiều gia cùng Phương gia từ đây sẽ không có bất cứ quan hệ gì, Tiểu Kiều tự nguyện ở lại Phương gia, vậy dĩ nhiên cũng không có quan hệ gì với Kiều gia, lại nói ..."

Nói đến đây, bà đem ánh mắt chuyển tới Tiểu Kiều: "Những năm gần đây, Phương Tiểu Quyên làm cho Tiểu Kiều bao nhiêu quần áo mới, nhưng xưa nay không thấy cháu cho Đại Kiều mặc, Đại Kiều luôn mặc quần áo cũ cháu không cần, em gái thế này, dựa vào cái gì muốn đưa quần áo mới cho cháu mặc?"

Đám người lúc này mới nhớ tới Đại Kiều trước đó cũng là nhặt lại quần áo cũ Tiểu Kiều mặc, lập tức nhìn Tiểu Kiều ánh mắt cũng có chút khác biệt.

"Tiểu Kiều a, cháu đã không có đưa quần áo mới cho chị mặc, vậy cháu bây giờ cũng không cần chị cho cháu quần áo mới!"

"Với lại, qua nhiều năm như vậy, Đại Kiều mới có bộ quần áo mới như vậy, cháu vừa thấy đã muốn mượn đi, đây cũng quá tham a?"

"Nói là mượn, ai biết cho mượn sau đó còn có thể hay không trở về, dù sao Phương gia cùng Kiều gia bây giờ thế nhưng là hai nhà !"

Tiểu Kiều nghiến hàm răng sữa đầy hận thù!

Kiều Tú Chi lão yêu bà này thực sự trời sinh khắc tinh với cô, mỗi lần cô gặp phải cũng không có chuyện gì tốt!

Bất quá cô phản ứng rất nhanh, lộ ra thần sắc áy náy nói: "Xin lỗi mọi người, xin lỗi chị, xin lỗi bà nội, cháu sai rồi, cháu nhìn áo bông được thêu thùa quá đẹp, cho nên mới không nhịn được muốn mượn chị mặc hai ngày tới, cháu đã biết sai rồi, chị, chị có thể tha thứ cho em không?"

Đại Kiều mắt mở thật to, thẳng tắp nhìn em gái, đáy mắt lóe lửa giận.

Em gái nói dối, cô vừa rồi rõ ràng nói là lấy, không phải mượn!

Cũng không đợi cô mở miệng, bà Phương liền hùng hùng hổ hổ lao đến.

Bà Phương mặc dù sợ, nhưng Kiều Tú Chi bây giờ xách trên tay là trứng vàng bảo bối của Phương gia: "Kiều Tú Chi, bà thả cháu trai tôi ra! Bằng không là không xong với tôi đâu!"

Không xong?

Kiều Tú Chi vốn là còn không có muốn làm lớn chuyện, hiện tại xem ra hôm nay không dạy dỗ bọn họ một phen, bọn họ sẽ không biết sợ.

Bà quay đầu nhìn con dâu cả đang ở một bên xem trò vui nói: "Con dâu, đem chút cứt gà tới đây!"

Vạn Xuân Cúc ngơ ngác một chút, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thần sắc giống như điên cuồng, âm thanh kêu vang động trời: "Tuân mệnh! Mẹ, đợi con, con rất nhanh liền quay lại!"

Đám người: "......"

Vạn Xuân Cúc quay người hóa thân chạy nhanh, vắt chân lên cổ chạy như điên, gần như chạy mất hút.

Đám người: "......"

Vạn Xuân Cúc trong lòng vạn phần kích động!

Cô cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất để cô thể hiện lòng trung thành với mẹ chồng, cô nhất định không thể để cho mẹ chồng thất vọng!

Mẹ, chờ con, con rất nhanh sẽ trở lại!

Kiều Chấn Quốc tan tầm về nhà, đi đến nửa đường đột nhiên nhìn thấy một người như gió từ bên cạnh hắn chạy tới, thẳng đến đối phương đi thật xa, hắn mới phản ứng được, vừa rồi người kia giống như có chút giống vợ hắn.

Bất quá rất nhanh hắn lại lắc đầu, không thể nào là vợ hắn, vợ hắn đang mang thai ah, chạy như thế, đã sớm sảy thai!

Vạn Xuân Cúc hoàn toàn không nhớ rõ chính mình đang "mang thai", chạy hết tốc lực, chạy như "điên".

Cô trước quay về trong nhà cầm bồn gà, tiếp đó lượm thêm cứt gà bỏ vào bồn, chút cứt gà ấy chắc chắn không đủ, thế là cô lại chạy tới nhà người quen biết lấy cứt gà, phát huy hoàn toàn tinh thần cách mạng không sợ mệt không sợ bẩn.

Bà Phương thấy Kiều Tú Chi làm thật, lập tức liền hoảng: "Tú Chi, tốt xấu mọi người cũng từng là sui gia, hôm nay việc này mặc kệ ai đúng ai sai, cứ quyết định như vậy đi?"

"Không được!" Kiều Tú Chi liền một tiếng cự tuyệt, "Hôm nay cần phải cho các người Phương gia ngươi một bài học!"

Bà Phương nghe lời này một cái, lập tức cũng tức giận.

Kiều gia quả thực khinh người quá đáng, đem con gái của bà về nhà, một phân tiền không cho thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn đánh cháu trai bảo bối của bà, khẩu khí này không có cách nào nuốt xuống !

Bà Phương hướng về trên mặt đất phun một bãi nước miếng, tiếp đó xông lên nghĩ giật tóc Kiều Tú Chi.

Kiều Tú Chi ánh mắt lạnh lẽo, một phát nắm được tóc của bà Phương, dùng một tay trái quật ngã trên mặt đất, tiếp đó một cước giẫm ở trên mặt, hung hăng nghiền một cái!

KO!

Trận chiến này còn chưa có bắt đầu liền kết thúc!

Bà Phương khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận nói: "Kiều Tú Chi, bà không nên lấn hiếp người quá đáng, đánh người không đánh mặt, bà đem chân của bà dời đi, bằng không tôi với bà không xong!"

Kiều Tú Chi ở trên cao nhìn xuống: "Bà nghĩ như thế nào không xong?"

Nói xong dưới chân lần nữa dùng sức, bà Phương lập tức kêu lên như heo chọc tiết.

Có người nhìn Tiểu Kiều đứng một bên xem kịch như không liên quan đến mình, liền có chút nhìn không nỗi: " Tiểu Kiều, việc này thế nhưng là bởi vì cháu mà xảy ra, cháu cứ trơ mắt như vậy nhìn anh họ cùng bà ngoại bị đánh ah?"

Tiểu Kiều nghe vậy, trong lòng đem tổ tông mười tám đời người này thăm hỏi một lần, tiếp đó bất đắc dĩ tiến lên giúp bà Phương cầu xin tha thứ.

Ai ngờ bà Phương đột nhiên phát điên lên, hai chân đá lung tung, vừa vặn đá phải Tiểu Kiều đang đi tới.

Dưới chân Tiểu Kiều mất thăng bằng, "phù phù" một tiếng ngã xuống đất, khuôn mặt va chạm trước!

Tiểu Kiều cảm giác cái mũi với miệng một hồi đau rát, cô ngẩng đầu lên, miệng ăn đầy bùn đất, dưới hai ống mũi còn chảy máu.

Cô"phi" một tiếng phun ra một ngụm nước bọt dính máu, theo nước bọt đi ra ngoài, còn có hai cái răng.

Nhìn thấy cái răng dính máu, Tiểu Kiều cuối cùng nhịn không được, "oa" một tiếng khóc lên.

Mẹ nhà hắn, đây rốt cuộc là cái ngày đen đủi gì ah!

Đời trước xuyên sách làm mười mấy năm đồ đần, đời này xuyên sách lại sinh ra, làm sao vẫn xui xẻo như vậy?

Xuyên sách sống lại, chẳng lẽ không phải là nữ chính tiêu chuẩn thấp nhất sao?

Nếu là nữ chính, tại sao còn muốn để cho cô trải qua những chuyện xấu này?

Tiểu Kiều trong lòng quá ủy khuất, cô cảm thấy mình là nữ chính xuyên sách thảm nhất, không có cái thứ hai!

Đại Kiều luôn rất thương yêu cô em gái Tiểu Kiều này, không nỡ để em gái chịu một chút tổn thương nhỏ.

Nhưng lúc này đây thấy được em gái ngã mặt đầy máu, cô lại không có tiến lên.

Đứng ở một bên nhìn xa xa em gái.

Ngay lúc này, âm thanh Vạn Xuân Cúc hưng phấn từ xa đến gần: "Mẹ, ngượng ngùng để cho mẹ chờ lâu, cứt gà tới!"

Đám người: "......"

Cuối cùng, trận đánh này kết thúc với việc Kiều Tú Chi bôi cứt gà lên mặt mỗi người Phương gia, trong đó bà Phương miệng bị lấp đầy cứt gà.

Bởi vì Kiều Tú Chi cho rằng "thượng bất chính hạ tắc loạn" ( Hành vi của cấp trên không đàng hoàng thì cấp dưới cũng học theo làm việc xấu), người Phương gia trưởng thành như thế này, bà Phương có trách nhiệm rất lớn, cho nên bà Phương nhất thiết phải ăn một lần cứt gà xem như giáo huấn!

Kiều gia lần này đánh nhau hoàn toàn thắng lợi, trên đường trở về, Vạn Xuân Cúc một mực rất hưng phấn: "Mẹ, con ban nãy biểu hiện rất không tệ chứ?"

Kiều Tú Chi nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Ân, không tệ."

Vạn Xuân Cúc lập tức mặt mày hớn hở, cô gả tới gia đình họ Kiều mười mấy năm, còn là lần đầu tiên được mẹ chồng khen ngợi, lần tiếp theo cô nhất định phải càng nhanh thu thập được cứt gà!

Nắm đấm!

Ai ngờ sau một khắc liền nghe được mẹ chồng hỏi cô: "Mẹ nhìn con vừa rồi chạy nhanh như vậy, đứa bé trong bụng không có vấn đề gì sao?"

Vạn Xuân Cúc lập tức như bị sét đánh, cả người từ từ rạn nứt: "......"

Cô quên chuyện "mang thai" này !

Cô thực sự là quá sơ suất!

Cô cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ha ha, mẹ không cần lo lắng, đứa bé rất cường tráng, một chút chuyện cũng không có!"

Kiều Tú Chi nghi ngờ hướng bụng Vạn Xuân Cúc liếc mắt nhìn, thấy Vạn Xuân Cúc hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngồi sập xuống đất.

Vạn Xuân Cúc đột nhiên cảm thấy mình làm bộ mang thai là một cái chiêu dở, chỉ là bây giờ hối hận giống như không còn kịp rồi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro