Chương 26.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Xuân Cúc ngã một phát, nguyên bản nàng là việc không đáng lo, nhưng bụng đột nhiên đau kịch liệt.

Dưới mông còn truyền đến một cỗ ẩm ướt, Vạn Xuân Cúc thò tay sờ một cái: "Máu! Tôi bị chảy máu! Tôi sắp chết rồi!"

Mọi người lại càng hoảng sợ.

Vừa rồi Vạn Xuân Cúc kêu rên, bọn họ còn tưởng rằng cô là giả bộ, lúc này đã thấy nàng một tay máu, đều đứng lên.

Kiều Chấn Quốc càng hoảng sợ, mặt trắng bệch chạy đến trước mặt vợ mình, ngồi xổm xuống: "Vợ, em phải sống ah!"

Vạn Xuân Cúc vẻ mặt "suy yếu" : "Chấn Quốc ah, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, em cũng không có cầu qua anh chuyện gì..."

Lời cô còn chưa nói hết đã bị Kiều Chấn Quốc cắt đứt: "Ai nói không có! Trước kia không phải em nói anh phải nói tốt khen em sao? Thật sự là khó xử chết người đi được, em nói coi, trên người của em không có ưu điểm gì, để anh thế nào khen em? Nói đi thì nói lại, trí nhớ vợ như thế nào kém như vậy, nhìn rất giống chưa già đã yếu!"

"..."

Vạn Xuân Cúc không thở nỗi, thiếu chút nữa chết trước mặt nam nhân của mình!

Mọi người: "..."

Trần Xảo Xảo biết rõ đúng lúc này không nên cười, nhưng cô thật sự nhịn không được!

Anh cả đúng là nam nhân từ trên núi xuống!

Vạn Xuân Cúc hít sâu một hơi: "Anh đừng nói chuyện nữa, anh để cho em nói hết rồi nói! Tục ngữ có câu này, có mẹ kế thì có cha dượng, nếu em chết rồi, anh có thể đừng tái hôn được không?"

Nói ra yêu cầu như vậy, Vạn Xuân Cúc trong lòng thật ra rất thấp thỏm không yên.

Dù sao Kiều Chấn Quốc mới 32 tuổi, ở độ tuổi cường tráng, nhưng cô lo lắng Kiều Chấn Quốc sẽ một Mẫu Dạ Xoa về, ngược đãi con trai bảo bối của cô, nếu thật như vậy, có chết cô cũng không nhắm mắt!

Không nghĩ tới Kiều Chấn Quốc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý: "Cái này em yên tâm, nếu em chết, anh tuyệt đối sẽ không tái hôn!"

Vạn Xuân Cúc cảm động!

Tuy rằng nam nhân của cô bình thường trêu tức cô, nhưng tóm lại trong lòng là có cô đấy.

Ai ngờ sau một khắc, nghe được nam nhân mình nói bổ sung: "Em nếu chết rồi, trong nhà liền ít đi một đại dạ dày vương, anh cũng không thể tái hôn thêm một người nữa, nếu đông dạng tham ăn như em, vậy không bằng ở một mình sướng hơn."

Vạn Xuân Cúc: "..."

Có khi ông trời hay trò chuyện cái chết như vậy.

Mất đi cảm động, mất đi trong lòng có nàng.

Một chút sức lực kìm nén ở ngực, Vạn Xuân Cúc cảm thấy bụng càng đau: "Anh cút đi, em không muốn nhìn thấy anh! Ôi, bụng của tối ..."

Kiều Tú Chi quả thực chưa từng mặc kệ cặp đôi ngu xuẩn này.

Nếu không phải con cả lớn lên rất giống hai vợ chồng bọn họ, bà thực hoài nghi nó không phải con của bà và Tiết Xuyên.

Bà trấn định mà chỉ huy nói: "Thằng Năm, con đi gặp đội trưởng đội sản xuất viết thư giới thiệu, thuận tiện đem xe la mượn. Con cả, từ giờ trở đi con đừng lên tiếng, đợi lát nữa xe la đến, con liền ôm vợ lên xe, sau đó cùng đi bệnh viện.

Kiều Chấn Quốc ngẩng đầu, vẻ mặt lờ mờ nhìn mẹ.

vì cái gì không cho mình nói chuyện? Mình làm sai cái gì a?

Cũng may Kiều Chấn Quốc rất nghe lời mẹ nói, mẹ đã lên tiếng không cho nói, vậy anh liền không nói ra thì tốt.

Kiều Chấn Dân nhanh chóng liền đem xe mượn được trở về, Kiều Chấn Quốc ôm lấy vợ mình lên xe la.

Kiều Tú chi nói với Tiết Xuyên: "Em đi theo với tụi nó, trong nhà liền giao cho anh."

Tiết Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt tay vợ: "Em yên tâm."

Suốt chặng đường đi, Vạn Xuân Cúc kêu giống như heo bị giết, muốn không làm cho mọi người chú ý cũng không được.

Có người cứ tới đây hỏi thăm: "Vợ Chấn Quốc, cô làm sao thế?" Tại sao kêu giống như sinh con vậy?

Vạn Xuân Cúc ôi ôi gọi không ngừng: "Tôi muốn chết rồi, bụng của tôi đau chết mất."

Kiều Tú Chi hai mắt gần như trợn lên trời, tại chỗ làm kín miệng con dâu cả: "Vợ con cả, con câm miệng cho mẹ."

Trên người Vạn Xuân Cúc đang đắp chăn bông dày, mọi người không có nhìn thấy trên người cô chảy máu, chỉ là sắc mặt cô quá khó nhìn, hơn nữa gọi thành cái dáng vẻ kia, nhìn qua không giống như là giả bộ.


Mọi người trong lòng càng thêm hiếu kỳ.

Đoàn người Kiều Tú Chi vừa đi, bọn họ lập tức chạy tới nhà họ Kiều tìm hiểu thông tin.

Mấy đứa trẻ nhà họ Kiều sớm được Tiết Xuyên dặn dò, cho nên mọi người cái gì cũng không có tìm hiểu được, nhưng họ vẫn biết mọi chuyện từ nhà họ Cố - hàng xóm nhà họ Kiều.

"Vợ Chấn Quốc ngã, xem ra ngã không nhẹ, đều chảy máu rồi, đứa trẻ trong bụng khó bảo đảm." Cụ bà nhà họ Cố vẻ mặt xúc động.

"Cái gì? Vợ Chấn Quốc mang thai? Như thế nào một chút cũng nhìn không ra?"

Dù sao bộ dạng chạy trốn trước kia của Vạn Xuân Cúc, mọi người còn khắc sâu ấn tượng.

Cụ bà Cố cảm thấy kiêu ngạo vì tin tức mình nhanh nhẹn: "Chúng tôi ở bên cạnh nhà họ Kiều, còn có gì mà không biết?"

Có người liền kỳ quái nói: "Đang êm đẹp làm sao lại ngã sấp xuống, ngày đó Vạn Xuân Cúc chạy nhanh như vậy đều không có ngã.

Bà cụ Cố đột nhiên hạ giọng nói: "Theo tôi, nhất định là bị đứa bé vận rủi Đại Kiều kia khắc rồi, ngươi xem, trước kia đứa trẻ không sao cả, nguyên một đám người nhà họ Kiều đều tốt đấy, Đại Kiều vừa thường xuyên tới đây, lập tức liền xảy ra chuyện.

Lời này vừa nói ra, lập tức đã nhận được sự đồng ý của mọi người.

Không thể không nói, đứa bé Đại Kiều kia quá tà môn.

Vừa ra đời thiếu chút nữa khắc chết mẹ với em, lại đem cha khắc bị liệt, hiện tại lại đến phiên bác cả Vạn Xuân Cúc.

Chậc chậc chậc, về sau vẫn là cách xa đứa bé kia một chút.

Chuyện Vạn Xuân Cúc ngã sấp xuống chảy máu nhanh chóng như gió có cánh, trong khắp toàn bộ thôn Thất Lý.

Nhà họ Phương rất nhanh cũng biết chuyện

Phương Tiểu Quyên. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro