Chương 27.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Chấn Dân tuy bị đút một miệng cẩu lương, nhưng trong lòng rất hâm mộ.

Ba mẹ anh là cùng nhau đồng cam cộng khổ, hỗ trợ lẫn nhau trong lúc gặp hoạn nạn.

Anh quanh năm làm việc bên ngoài, coi như là nhìn thấu được con người ngoài xã hội, nhưng những năm gần đây, anh liền chưa từng thấy qua tình cảm cặp vợ chồng nào tốt như cha mẹ mình.

Kiều Chấn Dân khoát một thân lạnh lẽo đi vào trong nhà, vốn tưởng rằng nghênh đón anh sẽ một căn phòng vắng lặng, không nghĩ tới ngọn đèn trong phòng vẫn sáng.

Khóe miệng của anh giương lên, sải bước đi vào.

Một ngày này, nhà họ Kiều đã qua một đêm 30 rối loạn.

Ngày kế tiếp là đầu năm mùng một, bên ngoài người đến người đi, hết sức náo nhiệt.

Một số phụ nữ ưa thích nhiều chuyện, mượn cơ hội thăm hỏi tới nghe ngóng tin tức Vạn Xuân Cúc.

Kiều Tú Chi thật sự phiền chán loại hành vi này của mấy người, chỉ là bà nếu không nói, lời đồn đãi chỉ sợ sẽ truyền đi càng thêm khó nghe.

Cho nên bà gọn gàng dứt khoát nói cho mấy người này: "Vợ thẳng Cả không có việc gì, đứa trẻ cũng bảo đảm, hôm nay có thể trở về."

Thôn dân nghe vậy, nguyên một đám trên mặt tuy không nói gì thêm, nhưng phần lớn trong lòng không tin.

Dù sao trời xế chiều hôm qua, Vạn xuân Cúc kêu so với âm thanh mổ heo còn lớn hơn, sắc mặt cũng rất khó coi, đều ngã thành như vậy, đứa trẻ làm sao có thể không bị gì được?

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nháy mắt ra hiệu, đều cảm thấy Kiều Tú Chi là quá sĩ diện, cho nên mới nói dối lừa gạt mấy người đây.

Kiều Tú Chi thấy bộ dạng mấy người này, càng tỏ ra chán ghét, đứng lên trực tiếp đuổi người: "Chúng ta muốn đi bệnh viện đón người rồi, không có thời gian lại chiêu đãi các ngươi!"


Mọi người: "..."

Mọi người cảm thấy bị mất thể diện, có chút mất hứng, bất quá đối với Kiều Tú Chi lấy một quyền có thể đánh chết lợn rừng hơn hai trăm cân, mấy người có giận cũng không dám nói gì.

Kiều Tú Chi mặc kệ mấy người đó có cao hứng hay không, kêu thằng Năm xong liền đi ra cửa.

Đi vào bệnh viện thị trấn, hai vợ chồng Kiều Chấn Quốc và Vạn Xuân Cúc đang ăn sáng.

Vạn Xuân Cúc một tay cầm chén mì hoành thánh, tay kia cầm một cái bánh bao chay, khò khè khò khè ăn như hổ đói đấy, ăn vô cùng vui vẻ.

Kiều Chấn Quốc chứng kiến mẹ đã tới, lập tức đứng lên: "Mẹ, mọi người đã tới!"

Kiều Tú Chi quan sát vợ con trai cả, hỏi: "Vợ của con thế nào rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"

Kiều Chấn Quốc còn không kịp trả lời, Vạn Xuân Cúc liền đoạt lời nói nói: "Mẹ, con cảm giác bụng còn có chút không thoải mái, mẹ xem hay là ở bệnh viện thêm hai ngày nữa?"

Khi Vạn Xuân Cúc nói lời này, sức lực rõ ràng không đủ.

Ở bệnh viện thật sự rất thư thái, không cần làm việc nhà, lại có thể ăn nhiều đồ ngon như vậy, cô muốn sống ở đây thêm hai ngày.

Nhưng Kiều Tú Chi còn chưa mở miệng, Kiều Chấn Quốc liền lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được. Viện phí nằm một ngày tới năm đồng tiền, em ăn một bữa hai đồng tiền, không thể mất thêm tiền ở đây. Ở đây thêm nữa, trong nhà đều bị ăn tươi nuốt sống. Với lại khẩu vị ăn uống của em, so với nuôi heo đội sản xuất còn tham ăn hơn."

Vạn Xuân Cúc: "..."

"Phốc phốc..."

Kiều Chấn Dân nghe nói như thế, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết!

Anh Cả thật sự không sợ hãi ah, nói cái gì cũng dám nói.

Kiều Tú Chi không phải mẹ chồng hà khắc, nhưng cũng không phải mẹ chồng dễ gạt gẫm.

Bà lạnh lùng nhìn vợ con trai Cả nói: "Bụng con đã không thoải mái, vậy để bác sĩ tới kiểm tra một chút, con Cả, con bây giờ liền đi gọi bác sĩ tới đây."

Vạn Xuân Cúc bị mẹ chồng trông giữ, đã run cầm cập cả người, lại nghe lời này, cả người lập tức trên giường bệnh nhảy dựng lên: "Mẹ, con đột nhiên lại không thấy đau nữa, cho nên không cần tìm bác sĩ đến xem nữa, chúng ta bây giờ đi xuất viện. Chấn Quốc, Chấn Quốc, anh có nghe lời em nói không? Anh đừng đi tìm bác sĩ nữa. Anh mau trở lại ah."

Thế nhưng Kiều Chấn Quốc làm ra vẻ không nghe, tiếp tục hướng phía trước đi.

Vạn Xuân Cúc tức giận đến cắn răng.

Mắt thấy thân ảnh của Kiều Chấn Quốc muốn bước ra khỏi phòng bệnh, Kiều Tú Chi mới mở miệng: "Con Cả, không cần đi nữa, trở về ah."

Tiếng nói vừa dứt, bước chân Kiều Chấn Quốc dừng lại, lập tức xoay người quay lại.

Vạn Xuân Cúc tức giận gần chết, cái cẩu nam nhân này.

Nếu trước kết hôn biết hắn nghe lời mẹ như vậy, cô dù cả đời không gả được cũng sẽ không gả cho hắn.

Vạn Xuân Cúc dùng ánh mắt hung hăng trừng chồng mình.

Đáng tiếc Kiều Chấn Quốc không mảy may cảm nhận được hờn giận của vợ, ngược lại đối với vợ giận dữ nói: "Vợ, như thế em đánh rắm nhiều như vậy chứ? Mẹ nói người lười đồ cứt đái nhiều, vợ là quá rãnh rồi."

Vạn Xuân Cúc: "..."

Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn trần nhà.

Bà nói lời này, nhưng bà không có dạy qua hắn dùng lời này để oán giận vợ mình.

Kiều Chấn Dân nhìn chị dâu, trong nội tâm lần nữa tràn đầy đồng tình.

Chị dâu tuy bình thường không biết điều, nhưng anh Cả giống như cũng không có chỗ nào tốt hơn, điều này chẳng lẽ ...là nồi nào úp vung nấy như mẹ hắn nói.

Bị chính chồng mình chọc giận gần chết, mặt Vạn Xuân Cúc đen lên, dọc đường không buông tha nửa cái rắm!

Trở lại thôn Thất Lý, mấy phụ nữ lắm mồm thấy một người nhà họ Kiều trở về, lập tức xông tới.

Mấy người thấy vẻ mặt Vạn Xuân Cúc mất hứng, cho rằng cô mất đứa trẻ, vì vậy nửa thật lòng an ủi: "Vợ Chấn Quốc à, đứa trẻ không giữ được cũng không sao, chỉ cần điều dưỡng thân thể này tốt lên là được."

"Lời này có lý ah, cháu còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thân thể tốt, về sau vẫn có thể sinh."

"Ta thấy điều trọng yếu nhất không phải điều dưỡng thân thể, mà là có lẽ đem ai đó xui xẻo đuổi di mới đúng, bằng không ai biết về sau còn có thể gặp xui xẻo gì nữa ah?"

Sau khi nghe được lời này, Vạn Xuân Cúc nhảy từ trên xe la xuống, phun nước miếng lên mặt ba phụ nữ kia: "Đám tâm can đen tối kia, con các người mới không giữ được, mấy đứa trẻ nhà các ngươi đều không giữ được."

"Còn có vợ thằng Ba nhà họ Thái, người còn dám nói một câu ta không may, xem ta có dám hay không dùng cứt gà chét mặt ngươi."


Vạn Xuân Cúc bị chồng chọc tức đến ngực đau, lúc này mấy phụ nữ này chọ vào, cô có thể không nhổ mấy người này sau?

Ba phụ nữ bị phun mặt đầy nước bọt, mặt lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ tức giận.

Kiều Tú Chi nghĩ không thể buông mấy người này như vậy được: "Các ngươi ở sau lưng nói cái gì ta không xen vào, nhưng tốt nhất không để cho ta nghe được, nếu không..."

Bằng không cái gì, bà cũng không nói bất cứ cái gì, mà hướng ba người làm điệu bộ nắm đấm.

Mặt ba người "vù" trắng bệch, hai chân run rẩy, âm thanh run rẩy: "Ta, ta... Ta còn có việc, đi trước thôi!"


"Ta ... cũng có chuyện, ta cũng phải đi!"

"Hai người đợi ta với"

Không đến nửa phút, ba người chạy không còn thấy tăm hơi bóng dáng, phảng phất sau lưng có quỷ truy đuổi các cô.

Kiều Chấn Quốc vẻ mặt sùng bái mà nhìn mẹ, quay đầu nói với vợ mình: "Vợ, sau này trở về, em cũng không nên bày trò nữa, nếu không nắm đấm của mẹ sẽ rơi vào trên người của em đấy."

Vạn Xuân Cúc: "..."

Chuyện tốt này, tại sao lại kéo đến trên người cô đến?

Trở lại nhà cũ họ Kiều, An Bình là người đầu tiên lao tới: "Mẹ, mẹ rốt cục đã trở về. Em gái trong bụng có khỏe không?"

"Con trai ah, trong bụng chính là em trai, không phải em gái, về sau con cũng không nên lại nói sai."

Sau khi Vạn Xuân Cúc bị chồng mình đâm một đao, lại bị con trai bổ sung thêm một đao.

Lời này nếu nếu đổi lại là hai chị em Kiều Đông Hà cùng Kiều Đông Anh nói, Vạn Xuân Cúc khẳng định đi qua cho một cái tát, nhưng hiện tại người nói chính là bảo bối trứng vàng của cô, cô đành phải thừa nhận.

An Bình lại không hiểu sự được sự cấp bách trong lòng mẹ muốn sinh thêm quả trứng vàng, thầm thì nói: "Nhưng con cảm giác trong bụng là em gái."

Không đợi Vạn Xuân Cúc mở miệng thuyết phục con trại, đất đá trôi Kiều Chấn Quốc đã dựng xong xe la, đi tới nghe nói như thế, vì vậy mở miệng nói: "Vợ, anh cảm thấy An Bình có thể nói đúng, mẹ vợ sinh ra năm đứa con gái, em có ba chị cũng đều sinh ra bốn đứa con gái, cho nên bụng này của em hẳn là con gái."

Vạn Xuân Cúc: "..."

Kiều Chấn Quốc tiếp tục nói: "Vợ, em lần trước nói nhà mẹ đẻ của em là tổ truyền mông lớn mắn đẻ, anh cảm thấy được lời này nói không được đúng lắm, nhà mẹ để em hẳn là tổ truyền chỉ biết sinh con gái"

Vạn Xuân Cúc: "..."

Lời này nếu truyền đi, về sau còn có ai dám lấy con gái nhà họ Vạn nữa?

Vạn Xuân Cúc vốn không có cảm thấy đau bụng, nghe được lời nói chồng mình ..., đột nhiên cảm thấy bụng lại bắt đầu đau.

...

Tin tức Vạn Xuân Cúc không có sanh non rất nhanh truyền khắp toàn bộ thôn Thất Lý, mọi người sau khi biết đều rất khiếp sợ.

Bất quá cứ như vậy, lời đồn đãi liên quan Đại Kiều không may ngược lại vì vậy mà bị giảm bớt không ít.

Phương Tiểu Quyên sau khi biết rất không cam lòng: "Ông trời thật sự có mắt như mù, cư nhiên không để nhà họ Kiều gặp xui xẻo."

Tiểu Kiều ngồi ở một bên, vẻ mặt ngưng trọng.

Tiểu Kiều càng khẳng định Đại Kiều đã cướp lấy hệ thống số mệnh, bằng không Vạn Xuân Cúc ngã thành như vậy, thế nào còn có thể không có việc gì?

Cô quyết định tìm thời gian đi gặp Đại Kiều.

Chạng vạng tối hôm nay, Kiều Chấn Dân từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút kỳ quái: "Em có biết anh vừa rồi ở bên ngoài thấy ai không?"

Trần Xảo Xảo hỏi lại: "Thấy ai?"

"Anh nhìn thấy Phương Tiểu Quyên!"

Trần Xảo Xảo nhìn chồng nói: "Thấy được thì thấy, cái này có cái gì kỳ quái?"

Dù sao ở cùng một thôn, gặp mặt cũng không có gì hay ngạc nhiên.

Kiều Chấn Dân nói: "Thấy tự nhiên không ngạc nhiên, ly kỳ là anh nhìn thấy cô ấy cùng Tiểu Kiều cùng nhau từ nhà họ Vương đi ra."

Kiều Chấn Dân không nói, lúc ấy Phương Tiểu Quyên vẻ mặt đắc ý, mà người nhà họ Vương sau lưng cô như cha mẹ chết.

Vương Hâm sinh càng có bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải bị anh cả - Vương Thủy Sinh lôi kéo, chỉ sợ hắn muốn đi tới đánh Phương Tiểu Quyên.

Kiều Chấn Dân rất ngạc nhiên, đến cùng Phương Tiểu Quyên kia làm cái gì, lại dám đi trêu chọc đồ cặn bã Vương Hâm Sinh, còn có vì cái gì một đoàn người nhà họ Vương giận mà không dám nói gì?

Trần Xảo Xảo không thích Phương Tiểu Quyên, vì vậy liền không có hứng thú, bất quá ngược lại cô rất chú ý Tiểu Kiều: "Chấn Dân, anh nói coi, mẹ về sau thật sự không cho Tiểu Kiều trở về sao?"

Cô rất ưa thích đứa bé Tiểu Kiều kia.

Lần này trở về, cô còn len lén đem theo quà cho Tiểu Kiều, chỉ tiếc mãi vẫn không có cơ hội nhìn thấy Tiểu Kiều.

Kiều Chấn Dân ngẩng đầu nhìn vợ mình, tỉnh táo nói: "Mẹ đã đem lời nói ra, nói rõ vấn đề này không thể xoay chuyển được, em tốt nhất để trong lòng, biết chưa?"

Trần Xảo Xảo tuy rất cao ngạo, nhưng cô rất nghe lời chồng nói.

Bởi vậy trong nội tâm mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cô vẫn đáp ứng chồng mình: "Anh yên tâm, em sẽ không nhúng tay vào chuyện này."

So sánh cùng với chị dâu, Kiều Chấn Dân tự nhận vợ mình vấn đáng tin cậy hơn, cô ấy đã cam đoan, cô liền sẽ bằng mặt không bằng lòng.

...

Lúc này cửa chính của nhà họ Vương chặt chẽ đóng lại, bọn nhỏ đều bị đuổi ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề.

Ông Vương đem tẩu thuốc lá trong tay gõ mạnh vào trên bàn gỗ, âm thanh tức giận nói: "Thằng đê tiện, mày quỳ xuống cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro