Đoản 24 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một tuần mới rồi mn ơi❤️

Au gửi tặng mn đống cẩu lương này cho cả tuần no đủ đây🤣

++++++++++++++++

Năm năm sau đó, sự nghiệp của Lăng Dư Khả đạt đến đỉnh cao, Khả Vi cũng đã tốt nghiệp đại học, bây giờ cũng sắp học xong tiến sĩ, chỉ còn bước bảo vệ luận văn nữa thôi.

Cái hợp đồng giúp việc cho ca sĩ hạng A Lăng Dư Khả kia đã kết thúc từ rất lâu rồi. Khoảng thời gian đó, Khả Vi đã ôm bạn thân mình khóc một trận đã đời.

Sau cái ngày kết thúc hợp đồng, tâm trạng Khả Vi vốn đang nặng nề thì trên mạng lại rộ thêm tin đồn Lăng Dư Khả đang hẹn hò với một nữ diễn viên hạng A xinh đẹp kiều mị. Thế thì có khó chịu không chứ? Cô không thể chạy đến bắt bẻ anh, mà cũng chẳng có tư cách gì để hỏi anh. Anh muốn hẹn hò với ai thì liên quan quái gì đến cô kia chứ?!

Ai bảo mối tình đầu là mối tình đẹp nhất? Mối tình đầu của cô thì chết non từ trong trứng rồi kia kìa!

Tình yêu giữa idol và fan không thể nào trở thành sự thật được! Lúc bấy giờ cô mới nghiệm ra bạn thân mình nói quá đúng!!!

Tại thời điểm hiện tại cũng chính là năm năm sau khi cái hợp đồng đó kết thúc, hôm ấy, phải nói là trùng hợp khi mà người cùng studio của cô rủ cô đi xem buổi biểu diễn tối nay của anh.

Một ngôi sao lớn như Phương Dư Khả lại quyết định tổ chức buổi biểu diễn ở một tỉnh nhỏ này đúng là chuyện lạ hiếm thấy. Vé bán ra đã sạch sành sanh, một người đồng nghiệp có việc bận phải sang nước ngoài nên tặng Khả Vi một vé.

Đang lúc đắn đo không biết có nên đi hay không thì Amy đã quả quyết:

"Let's go to his show. I guarantee you will be surprised by how handsome and talented he is!"

(Cùng đi đến buổi biểu diễn của anh ấy đi. Tớ đảm bảo cậu sẽ ngạc nhiên bởi vẻ đẹp trai và tài năng của anh ấy đấy!)

Khả Vi chép miệng:

"Handsome guys are not as good as delicious food. Go alone, I'm busy this afternoon."

(Trai đẹp cũng không bằng đồ ăn ngon. Đi một mình đi, chiều nay tớ bận rồi.)

Amy nào chịu tha cho cô chứ:

"Come on... Perhaps you will be inspired to write your graduation thesis!!!"

(Thôi nào... Không chừng cậu sẽ có cảm hứng để viết luận văn tốt nghiệp đó!!!)

.
.
.

Khả Vi ngồi giữa đám fan hâm mộ không ngừng phỉ nhổ bản thân. Rõ ràng là không muốn đi mà, sao lại lếch đến tận đây rồi? Đúng là không có liêm sỉ gì hết!!!

Suốt thời gian qua, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc, anh thì càng ngày càng nổi tiếng đến nổi có thời gian cô không dám lên mạng vì sợ nhìn thấy tin tức cùng với hình ảnh của anh xuất hiện trên ấy.

Bây giờ thì Khả Vi lại ngồi đây nhìn đám fan hú hét, gào rú tên anh, hát theo lời bài hát... Còn trên sân khấu vẫn là hình ảnh của chàng trai kia, thời gian đã khiến anh trưởng thành hơn trước, anh còn nhuộm tóc thành màu nâu hạt dẻ nữa...

Giữa đám người điên cuồng theo Lăng Dư Khả thế này thì chỉ có mình cô là ngồi thở dài thườn thượt như sắp chết đến nơi.

Buổi biểu diễn có tổng cộng 5 bài hát trong album mới phát hành của anh, cộng thêm thời gian giao lưu cùng fan thì kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Đúng lúc mọi người đều nghĩ rằng Lăng Dư Khả sẽ chào tạm biệt fan hâm mộ rồi xuống sân khấu thì anh vẫn ngồi im như tượng ở đó, đôi mắt đong đầy ý cười nhìn lướt qua sân khấu với sức chứa 10.000 người này.

Lăng Dư Khả tằng hắng giọng:

"Cảm ơn các bạn đã đến xem tôi biểu diễn hôm nay, thật sự rất cảm ơn..."

Trên sân khấu luôn là một Dư Khả ấm áp như thế.

"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt với tôi, vậy nên tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện..."

Cả hội trường im lặng phăng phắc.

"Tôi đã thích một cô gái mười hai năm. Tôi từng nghĩ tại sao mình lại thích cô ấy như thế, có thể là vì cô ấy ngốc nghếch, lại dễ khóc nhè trông rất đáng thương, thế nên tôi mới không đành lòng nhìn cô ấy khóc trước mặt tôi..."

Đám đông ở dưới trố mắt nhìn anh. Người quản lí đứng sau cánh gà há hốc miệng, ngạc nhiên thiếu điều móc hai mắt mình ra chùi chùi rồi nhét vô lại.

Lòi đâu ra một đoạn tỏ tình thế này?

"Cô ấy nhất định không nhớ tôi, bởi lẽ hồi nhỏ tôi rất béo. Lúc tôi gặp lại cô ấy, tôi đã muốn theo đuổi cô ấy, chỉ là thời điểm ấy tôi chẳng có gì để khiến cô ấy an lòng ở bên tôi. Vậy nên... tôi đã đợi thêm năm năm..."

Giọng Lăng Dư Khả ấm áp như có gió xuân thổi qua, dẫu biết đoạn tỏ tình trên của anh chẳng liên quan gì đến mình nhưng hàng nghìn người bên dưới vẫn đỏ mặt thẹn thùng.

Lăng Dư Khả nhìn vào góc sân khấu nơi ánh đèn chói mắt không thể nào chíu đến được, anh đã nói:

"Khả Vi, em từng hứa với anh đến lúc anh 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, em nhất định sẽ thay trời hành đạo, cắn răng thu nạp anh mà. Bây giờ anh 28 rồi, đang đợi em đến bắt về nhà đây!!!"

Bên dưới có người đã phì cười thành tiếng, có người huýt sáo vang dội. Chỉ riêng Khả Vi ngồi ở góc trợn to mắt ngạc nhiên không sao nói thành lời.

Khả Vi không nghĩ người anh nói đến lại là mình. Cô còn nghĩ người kia nhất định kiếp trước đã cứu cả dãy ngân hà nên kiếp này mới "câu" được anh. Nước mắt dâng lên sắp rơi xuống lại bị câu nói này của anh làm cho ngưng đọng...

Vậy mà lại là cô!!!

Mười hai năm... mười hai năm trước cô chỉ mới học tiểu học. Kí ức rất nhạt nhoà nhưng vẫn không sao quên được cậu nhóc thò lò mũi xanh, mỗi buổi chiều chạy đổ mồ hôi hột đến trường đón cô rồi hai đứa lại cuốc bộ về nhà.

Cô không nhớ anh cũng phải vì anh thay đổi quá nhiều, hồi trước hai người quen nhau vì gần nhà nhau, biệt danh của anh là "Bánh Bao" nên cô cứ gọi "anh Bánh Bao... anh Bánh Bao" chứ không biết tên anh. Lăng Dư Khả chỉ sống ở khu nhà cô một tháng, sau đó liền dời đi. Không ngờ anh đã thích cô từ lúc ấy...

Còn cái câu nói "thay trời hành đạo, cắn răng thu nạp anh" kia cô đã quên béng đi từ lúc nào rồi. Không ngờ... không ngờ anh vẫn còn nhớ rất rõ... Bây giờ lại đem ra làm bằng chứng thép để cô không thể từ chối được!!!

"Khả Vi! Anh biết em ở đây! Xin lỗi đã để em đợi lâu như vậy, xin lỗi đã không liên lạc cho em. Anh chỉ có thể cố gắng đạt đến vị trí hiện tại để em có thể sống an nhàn bên anh, không muốn lơ là!!! Bất quá về nhà rồi mặc em sai khiến, mặc em trách móc được không?..."

Lăng Dư Khả chỉ nhìn vào góc trong cùng của sân khấu, mà trùng hợp làm sao, Khả Vi lại ngồi đấy, ánh mắt hai người như giao nhau giữa không gian rộng lớn này.

Amy ngồi cạnh bụm miệng cười thích thú. Khỏi nói cũng biết, đây nhất định là "gián điệp" anh cài bên cạnh cô rồi.

Khả Vi nghĩ, trên thế giới này có hơn 7 tỉ người, xác suất để hai người gặp nhau đã là một phần tỉ, nhưng để hai người có thể gặp lại nhau thế này thì lại càng nhỏ hơn. Thì ra có những chuyện không thể thoát khỏi định mệnh, giống như ông trời đã buộc dây anh và cô lại vào cái ngày đó rồi, dẫu có chạy cũng chẳng thể thoát khỏi nhau...

Một ngày hè mười hai năm trước, cậu nhóc ngây ngô xoè nắm tay béo múp đã tặng cho cô nhóc hai bím một viên kẹo mật ong:

"Nhóc con, đừng khóc nữa..."

Hết.

++++++++++++++++
P/s: Chúc mn tuần mới thật vui, đồng thời cũng giữ gìn sức khoẻ nhé mn, ra đường nhớ trang bị "vũ khí" thật đầy đủ nha😷

#Yêu❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro