Chương 55:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết từ nơi nào đột nhiên phát ra tiếng vang, cũng có thể chỉ là ảo giác của Ngũ Hạ Cửu mà thôi.

Ngũ Hạ Cửu từ phía sau giường đá nhanh chóng mở mắt ra, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi mạch, ấn vào chiếc xẻng quân dụng đặt cạnh bên.

Cậu tìm thấy một đại điện cổ hình tròn cũ kỹ muốn tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Thế là cậu ngồi cuộn tròn phía sau một trong những chiếc giường đá, đặt ngón tay lên mạch để cảm nhận sự chuyển động nhằm ngăn mình chìm vào giấc ngủ sâu.

Hiện tại tỉnh lại, Ngũ Hạ Cửu sờ sờ vảy cá trên cánh tay của mình, đại khái đoán được thời gian bản thân đã chợp mắt ―― cũng không có quá lâu.

Nhưng sau khi nghỉ ngơi được một lúc, xác thực cậu cảm thấy tốt hơn nhiều.

Ngũ Hạ Cửu đứng dậy, trước tiên hoạt động một chút cho giãn gân cốt, sau đó nhìn thi thể trên giường đá, giơ tay dần dần cởi tấm vải trắng quấn quanh thi thể ra.

Những lời cậu nói trước đó mục đích cũng không phải là chỉ để hoàn toàn hạ thấp cảnh giác của Tương Du.

Vảy cá càng ngày càng lan rộng, vì đều bị chọn làm vật hiến tế nên Ngũ Hạ Cửu cũngkhông có manh mối gì, chưa tìm được thánh dược, bị cô lập phân tán khỏi đồng đội, việc xác định phương thức tử vong của những thi thể này là điều thực sự cần thiết, xem như chuẩn bị tinh thần trước một chút.

Lập tức, bật lửa được thắp lên, ngọn lửa bùng lên, tấm vải trắng dính đầy vết máu lớn bị lột ra từng lớp, cuối cùng lộ ra thứ bên trong.

Mặc dù Ngũ Hạ Cửu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy thi thể, cậu vẫn giật mình trong giây lát, không tự chủ được mà mở to hai mắt.

Chỉ vì bộ dáng của thi thể được bọc trong tấm vải trắng này quá mức kinh khủng, trạng thái chết lại kỳ quái bi thảm, từ đầu đến chân, giống như xương cốt đã bị lấy ra khỏi cơ thể khi người đó vẫn còn sống sờ sờ.

Toàn bộ khung xương đã được lấy ra, chỉ còn lại da thịt mềm mụp.

Bởi vì điều này, cơ thể của xác chết bị co lại, các chi bị xoắn và đan xen hoặc chồng lên nhau, còn hai cánh tay của nó hoàn toàn ở phía sau lưng.

Hai chân và bàn chân chồng lên nhau, vướng víu và xoắn vào nhau như những sợi dây thừng.

Ngũ Hạ Cửu nhìn hồi lâu, giống như bị người tùy ý cuộn lại rồi bọc trong một tấm vải trắng, nên nhìn từ bên ngoài có vẻ khô gầy.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi thở ra, đang muốn đưa tay quấn lại tấm vải trắng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ từ một trong các lối đi truyền đến.

Dường như không chỉ có một người.

Ngũ Hạ Cửu nheo mắt lại, "phù" một tiếng thổi tắt ngọn lửa trong bật lửa, lại không kịp quấn vải trắng lại cho thi thể, chỉ có thể vội vàng lui về phía sau.

Sau khi xác định rõ tiếng bước chân phát ra từ lối đi nào, cậu nhanh chóng bước vào một lối đi khác, thả chậm bước chân đi trong im lặng.

Tuy nhiên, không lâu sau, Ngũ Hạ Cửu nghe thấy một giọng nói phát ra từ đại điện cổ hình tròn——

"Giáo sư, ở đây có một thi thể lộ ra bên ngoài."

Đó là giọng nói của Đào Bân.

Bước chân của Ngũ Hạ Cửu bỗng chốc khựng lại.

Cậu lập tức xoay người đi trở lại, khi đến cửa của lối đi, cậu nghiêng người nhìn vào trong thăm dò, sau đó mới hỏi: "Giáo sư Triệu, Đào Bân."

Hai người đang cầm gậy chiếu sáng trong đại điện cổ hình tròn lập tức quay lại, lộ ra gương mặt quen thuộc, cùng vẻ mặt ngạc nhiên không tin được.

Hiển nhiên, cả hai bên đều không ngờ sẽ gặp được nhau ở đây.

Ngũ Hạ Cửu trở lại đại điện cổ hình tròn.

Cậu nhìn giáo sư Triệu và Đào Bân rồi hỏi: "Từ khi vào trong lòng núi đến giờ hai người chưa bao giờ ra ngoài phải không?"

Đào Bân gật đầu: "Đúng vậy, từ lúc chúng ta tách ra cho đến lúc vào trong núi, chúng tôi chưa từng ra ngoài, cũng không tìm được quan tài treo có thể đi ra ngoài."

"Đi vào trong không bao lâu thì A Mao đột nhiên nổi điên bắt đầu tấn công chúng tôi. Sau đó, V tiên sinhđã khống chế và trói anh ta lại, vẫn luôn kéo anh ta đi."

"Nhưng sau một thời gian, tình huống của Lưu Kim Hỉ cũng dần dần trở nên không thích hợp."

"Không lâu sau đó thì chúng tôi gặp người Quán và bị bọn họ truy đuổi..."

Đào Bân nói xong, sắc mặt không khỏi thay đổi, dường như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trên mặt hiện lên vài phần nôn nóng cùng lo lắng.

Cậu ta nói tiếp: "Chúng tôi còn phải kéo theo A Mao nên tốc độ di chuyển có hạn, dần dần bị người Quán bắt kịp. Vì vậy, V tiên sinh kêu chúng tôi chạy trước trong khi anh ấy sẽ bọc hậu ở phía sau."

"Lúc đó nhìn như A Mao đã tỉnh táo lại nên nhờ Lưu Kim Hỉ cởi trói cho anh ta."

"Kết quả dây trói vừa được cởi ra thì A Mao đã lao tới muốn bóp cổ Lưu Kim Hi, cũng may là Lưu Kim Hỉ kịp thời né tránh."

"Sau đó, tình thế trở nên hỗn loạn hơn nữa, tôi và giáo sư Triệu bị tách ra khỏi những người khác, một đường chạy không ngừng, rồi bị lạc đường."

"Không ngờ lại gặp được anh ở đây, Quan Chủ."

Đào Bân nói, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: "Không phải chúng ta đi ngược hướng khi vào núi sao? Chẳng lẽ..."

Ngũ Hạ Cửu nghe xong gật đầu nói: "Đúng như cậu nghĩ, thung lũng xung quanh nơi người Quán sinh sống có lẽ đã bị đào xuyên qua cả ngọn núi rồi, có rất nhiều lối đi thông với nhau."

"Bất kể chúng ta đi vào từ đâu, chỉ cần đi về một hướng, cuối cùng chúng ta cũng sẽ gặp nhau."

Giáo sư Triệu nghe xong không khỏi thở dài: "Đây là khối lượng công việc khổng lồ như thế nào chứ, nhưng người Quán làm việc này với mục đích là gì?"

Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu liếc nhìn tượng đá hình rồng trong đại điện cổ hình tròn nói: "Có lẽ là để giam cầm 'ảo tưởng' và 'tham lam'."

Hả?

Giáo sư Triệu và Đào Bân đều mang vẻ mặt nghi hoặc.

Đào Bân giống như nhớ tới điều gì đó lại hỏi: "Đúng rồi, Quan Chủ, những người khác đâu hết rồi? Chẳng lẽ mọi người cũng..."

Ngũ Hạ Cửu : "Chúng tôi bị tách ra."

Cậu nói ngắn gọn về việc Tương Du ngấm ngầm muốn giết mình.

Giáo sư Triệu và Đào Bân lộ ra vẻ khiếp sợ, như thể họ không ngờ tới.

Giáo sư Triệu thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: "Xem ra sau này gặp phải cậu ta thì phải cẩn thận một chút."

Đào Bân: "Anh ta, Tương Du là bởi vì vảy cá mọc ra quá nhiều hay sao?"

Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói: "Không, lúc đó cậu ta rất tỉnh táo, tôi có thể khẳng định cậu ta vẫn luôn ẩn giấu mục đích thật sự, sau này nếu gặp phải thì cậu cũng đừng dễ dàng tin tưởng cậu ta."

"Được, tôi hiểu rồi." Đào Bân trả lời.

Vẻ mặt của Ngũ Hạ Cửu rất dửng dưng lại nói thêm: "Còn nữa, tôi cũng đã mọc ra vảy cá, không biết khi nào đột nhiên mất đi lý trí, vì sự an toàn của hai người, tốt nhất không nên đi cùng nhau."

Đây là Ngũ Hạ Cửu có lòng tốt báo trước cho bọn họ.

Dù sao thì cậu cũng không xác định được khi nào mình sẽ trở nên giống với A Mao.

Giáo sư Triệu nói: "Không sao đâu, bởi vì trên tay tôi cũng có vảy cá."

Vừa nói, ông vừa xắn tay áo lên, liếc về phía Ngũ Hạ Cửu.

Quả nhiên, có rất nhiều vảy cá.

Trong ba người chỉ có Đào Bân là không có chút phản ứng nào.

Cậu ta nói: "Có lẽ là bởi vì tôi mang trong mình dòng máu của người Quán, hoa Lạc Cấn chuẩn bị cho việc tế lễ không có tác dụng với tôi."

"Giáo sư, Quan Chủ, tôi không sợ sự thay đổi của mọi người, từ khi tiến vào tộc Quán thì tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi không sợ chết."

Giáo sư Triệu vỗ vỗ cậu ta nói: "Cái gì mà chết với sống ở đây, chúng ta nhất định có thể sống sót trở về. Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra thánh dược, có thể trì hoãn lời nguyền trên người chúng ta."

"Sau đó phá hủy lễ hiến tế của người Quán, chúng ta đều sẽ bình an vô sự."

Đào Bân có chút chán nản nói: "Nhưng ngọn núi lớn như vậy, trong núi lại có nhiều ngã rẽ như vậy..."

"Vốn cứ tưởng rằng theo hướng đi mỗi ngày của Tát Ngang thì có thể tìm được mẹ cháu, kết quả lại không tìm được gì. Chúng ta lại bị người Quán truy đuổi, còn bị phân tán với những người khác."

Ngũ Hạ Cửu: "Trừ đại điện cổ hình tròn này ra, hai người có từng gặp qua thạch thất khác chưa?"

Giáo sư Triệu lắc đầu nói: "Không có, nhưng sau khi tôi tách khỏi nhóm V tiên sinh, đồng thời thoát khỏi sự truy bắt của người Quán, tôi đã ghi lại tất cả các ngã rẽ trên đường đi qua vào sổ tay của mình."

"Tiểu Bân và tôi cũng tương đối may mắn, trên suốt dọc đường đi chúng tôi chưa từng gặp qua người Quán nào..."

Giáo sư Triệu vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, mở một trang ra: "Có thể ở ngã rẽ trước đó không chính xác lắm, tôi chỉ vẽ nó dựa theo những gì mình nhớ được."

"Dù sao cũng là đang vội chạy trốn, vốn dĩ không nghĩ tới vẽ ra sổ, ở giữa còn bị gián đoạn, không biết rõ phương hướng."

"Những ngã rẽ ở phía sau này tương đối chính xác hơn."

"Tôi và Tiểu Bân ghi lại từng chỗ mà chúng tôi đi qua, những dòng in đậm là những lối đi mà tôi và Tiểu Bân đã đi vào, còn lại là những lối đi khác của ngã rẽ."

Ngũ Hạ Cửu cầm lấy cuốn sổ nhỏ, dùng ánh sáng từ đèn trong tay Đào Bân cẩn thận xem xét: "Giáo sư, có thể cho tôi mượn cây bút được không?"

"Được." Giáo sư Triệu nghe vậy liền lấy bút ra đưa cho Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu cầm bút, nhắm mắt lại cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó lại bắt đầu vẽ lên một trang giấy trắng khác.

Đây là con đường mà cậu và đám người A Hữu, Tiểu Phương đã đi kể từ khi vào núi.

Không lâu sau đó đã vẽ xong lộ trình, Ngũ Hạ Cửu xé hai tờ giấy trong sổ ra, tiến hành so sánh một chút.

Cậu đang thử xem liệu có thể ghép nó lại với nhau được không.

Giáo sư Triệu và Đào Bân lặng lẽ theo dõi.

Ngũ Hạ Cửu nhìn chằm chằm hai mảnh giấy trong tay mình, không ngừng thay đổi các góc độ khác nhau, hồi lâu động tác đột nhiên dừng lại.

Giống như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn tác phẩm điêu khắc bằng đá hình rồng phía trên đầu, với vẻ mặt khó đoán.

Sau đó, cậu lùi lại hai bước, giơ cả hai mảnh giấy trong tay lên nhắm ngay vào đầu và thân rồng.

Nhìn thân rồng uốn lượn, Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, chậm rãi thay đổi vị trí một chút.

Lập tức, Đào Bân vẫn đi theo phía sau Ngũ Hạ Cửu đột nhiên trợn to hai mắt nói: "Cái này! Cái hình này nhìn có chút giống..."

Cậu ta ngẩng đầu lên, như không thể tin được, muốn xác nhận lại lần nữa, rồi mới nói: "Nó trông giống như một bộ phận cơ thể trên tác phẩm điêu khắc đá hình rồng này!"

Ngũ Hạ Cửu nói: "Mọi phương diện của người Quán chắc chắn đều có liên quan đến rồng."

"Vậy thì việc họ đào xuyên suốt ngọn núi và nối tất cả các lối đi lại thành hình rồng cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Tác phẩm điêu khắc bằng đá hình rồng trên đỉnh của đại điện cổ hình tròn này hóa ra lại là một bản đồ chỉ đường rõ ràng.

Thật sự phải thừa nhận rằng ý tưởng của người Quán rất độc đáo.

Hết chương 55.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro