Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không muốn đuổi cậu, nếu tôi đuổi cậu, tôi sẽ phải ra một đề thi khó hơn nữa." Hắc Nhãn Kính đang quạt lửa, dưới đất dùng đá dựng lên một cái bếp lò nho nhỏ, lửa dần bùng lên.

Bốn phía là một khu đồng không mông quạnh, đã bỏ hoang được một thời gian, cỏ dại mọc cao quá đầu gối, có cả cỏ héo, khô, lại có cả có xanh tươi tốt. Rõ ràng đây là một hệ sinh thái, trong sự bình yên ấy vẫn diễn ra chút đấu tranh, chút sự sống.

"Đề thi anh đưa ra đối với tôi cũng đủ khó rồi." Tôi nói. Lại tới phụ thổi lửa. Cây cỏ trong đồng hoang còn ướt nên khói bốc lên nghi ngút. Hun cho tôi không mở nổi mắt.

"Tôi kể cậu nghe một chuyện này nhé." Hắn tìm một tảng đá rồi ngồi xếp bằng xuống đó, "Trước đây tôi từng có một người, là thủ hạ thôi. Hắn thường đi cùng tôi học nghệ, phẩm tính hắn lại có chút vấn đề, thích đánh nhau với người khác và thích khoe khoang nữa, nhưng hắn rất cố chấp, nhất định muốn theo học chỗ tôi, tôi không làm thế nào được, đành phải ra cho hắn một vấn đề hóc búa."

"Là gì?"

"Tôi bảo hắn làm cách nào để ở được trong phòng tắm nữ ba mươi ngày mà không bị phát hiện. Không được đi ra, tất cả ăn uống đều phải làm hết ở trong đó." Hắc Nhãn Kính lấy một que kẹo mút, ngậm, miệng phát ra tiếng chép chép. "Chỉ cần hắn làm được, tôi sẽ dạy hắn, đồng thời còn dẫn hắn vào nghề."

Tôi nhìn Hắc Nhãn Kính, nghĩ hắn đang nói đùa: "Rõ ràng là anh đang muốn đùa người khác mà phải không?"

"Đối với một người thì đây là cách kiểm tra cơ bản nhất. Hắn đã có đề bài, hắn phải chứng minh bản thân có khả năng để xử lý được đề bài ấy. Tính cách người này rất hướng ngoại, muốn giao du rộng, không chịu nổi phải ở lỳ một chỗ. Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn thích đánh nhau và hay đi khoe khoang khoác lác. Hắn cần một cách nào đó để phát huy được những thứ trong đầu và trong lòng mình." Hắc Nhãn Kính ném que kẹo mút vào lửa, cây đuốc đường cháy đen lập tức, ngay sau đó có một mùi ngọt ngọt và tiếng thiêu lách tách vang lên. "Hắn phải ở trong nhà tắm nữ, hắn phải ra kế hoạch cực kỳ kỹ lưỡng để thay đổi tính cách của mình, đây là một bản năng, bất cứ lúc nào cậu cũng biết được mình có thể sống trong bao lâu, tới bao lâu thì sẽ đói khát, vậy thể lực có thể duy trì được trong từng ấy thời gian. Chỉ mới nghĩ tới đó cậu sẽ thấy nản đến mức nào rồi. Đương nhiên là vì tôi không muốn dạy hắn, cho nên đề thi này rất chi là vô lý."

Tôi sờ sờ cằm, nghĩ nếu như là tôi thì sẽ thế nào, có hai vấn đề, thứ nhất, có một người đàn ông trốn trong nhà tắm nữ, hoàn toàn không thể hành động được. Trừ khi có một nơi bí ẩn nào đó, nhưng kết cấu nhà tắm phần lớn thì vô cùng đơn giản, nhìn lướt qua là chẳng sót lại cái gì. Thứ hai, cho dù hắn thực sự có thể trốn, tình huống tiếp theo lại hết sức xấu hổ. Hắn không thể mang theo đồ ăn thức uống của cả ba mươi ngày, nói chung, có cả đống trường hợp quẫn bách có thể phát sinh.

"Hắn làm được không?". Tôi hỏi

Hắc Nhãn Kính cười khì khì, bắt đầu thêm củi vào lửa: "Bày ngày, hắn trót lọt được nhiệm vụ, trốn trong một tủ treo quần áo. Buổi tối ra ngoài hoạt động, ban ngày ngủ, nhiệm vụ cho phép hắn mang thức ăn vào. Tới ngày thứ bày, đêm hôm trước hắn ăn phải cái gì đó mà tới ngày hôm sau thì đau bụng không chịu nổi. Phải phá cửa lao ra, lập tức liền bị túm đem lên phường tạm giam."

Tôi gật đầu, Hắc Nhãn Kính bùi ngùi nói: "Người ta muốn sống được ba mươi ngày trong một hoàn cảnh cực đoan, phải chú ý biết bao chi tiết chứ."

Mùi khoai lang nướng và mùi đường cháy kết hợp với nhau bắt đầu tỏa ra, Hắc Nhãn Kính nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nướng được lâu rồi, còn ướt. Nói xong liền đứng dậy, đi tới bên hồ: "Cố gắng lên, không khó như vậy đâu. Tôi đi trước nhé."

Tôi trông hai củ khoai lang trong lò lửa, nhìn hắn lên thuyền, chuẩn bị rời khỏi cái đảo nông nhỏ bé này, ngoài bờ kia là một hồ nước rộng mênh mông.

Dựa vào hai củ khoai lang này, tôi phải sống ba mươi ngày ở đây. Có thể coi như là qua một cửa.

Hồ thổi gió vào, tôi rùng mình một cái, lập tức đứng dậy nhìn hắn gọi: "Tôi có thể đổi sang nhà tắm nữ không?"

Hắn khoát tay, ở xa xa nói vọng lại: "Cậu nghĩ ngon thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro