Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên của tôi là Ngô Tà, hiện tôi đang ở trên một gò đất sát rìa nước trong nông đảo Thái Hồ.

Bây giờ là bảy giờ sáng, ánh sáng mặt trời từ xa xa trồi lên, trên mặt hồ có một tầng sương mù nhàn nhạt, ánh mặt trời chiếu xuống, sương mù dường như lấp lánh ánh huỳnh quang ấm áp. Xa xa trên mặt hồ, phản xạ ra từng đường sóng sánh lăn tăn màu cam chuyển thành màu vàng kim.

Tôi quấn chặt áo, lạnh tới môi tím bầm lại, cả buổi tối tôi ngồi trên gò đất này, nghĩ mình cần phải tìm ra thêm nơi nào đủ an toàn để trốn. Nhưng vẫn không thực hiện được. Thêm nữa tôi có tìm ra thì tới khi đêm xuống, cũng không thể làm được.

Nói tóm lại, tình huống hiện tại và tôi dự tính không quá giống nhau.

Ở đây không có bất kỳ một cây hay bụi cây nào, chỉ có cỏ và cỏ, đối với tôi thì mấy cái đó không hề có giá trị lợi dụng, nhưng chúng lại cao hơn cả bọn cá sấu, nói trắng ra là, lũ cá sấu kia có bò vào trong bụi cỏ, tôi cơ bản cũng không thể phát hiện ra được.

Tôi có chút hoài nghi những bụi cỏ này có phải là do tên Hắc Nhãn Kính kia trồng không.

May mắn nhất, là xa xa chỗ cỏ lau ven hồ, qua cả ngày trời, cá sấu vẫn nhàn nhã phơi nắng ở đó. Lúc con cá sấu bé bỏng ấy phơi nắng, hình dạng nó có chút ngu đần khó tả, nhưng tôi tay không tấc sắt, hoàn toàn không dám tới gần.

Sau khi ông mặt trời xuống núi, cá sấu lại chui xuống nước, nhưng không có gì để chiếu sáng, nếu muốn đốt đuốc, không có ánh mặt giời thì không thể tìm được cái gì khô ráo làm chất dẫn cháy. Đống lửa đêm qua cũng bị dập tắt rồi.

Để chống chịu với cái lạnh nửa đêm, tôi ăn nốt củ khoai cuối cùng của mình. Hiện giờ tôi đang ngồi xổm trên gò đất, nhiệt độ cơ thể đã thoát đi gần hết, mệt mỏi ra rời và cảm giác vô lực không ngừng khiến tôi đấu trang tinh thần mạnh mẽ, tôi đói lắm rồi, hai mắt hoa lên, nghĩ sự tình đang diễn biến theo cục diện mà tôi lo sợ nhất.

Chuyện tôi sợ nhất chính là chết.

Đáng sợ nhất là, khát khao cháy bỏng trong nội tâm tôi đối với việc vượt qua bài thi này hoàn toàn biến thành mong muốn được bóp chết Hắc Nhãn Kính.

Không, phải nói là tôi từ đầu đã không nghĩ thông suốt được cái bài thì này. Chung quy thì tôi vẫn chỉ là bị hắn lừa tới cái đảo hoang mà thôi.

"Cậu phải phán đoán chính xác, cậu có thể sống trong bao lâu, còn có thể duy trì bao nhiêu sức lực.". Thanh âm Hắc Nhãn Kính vang lên bên tai tôi.

Được, trước cứ tạm thời phải dựa vào cách của hắn mà làm.

Tôi cảm giác mình có chút uể oải, như mình bước ra từ quán net sau một đêm, bình thường thì có, khi đó còn trẻ, sáng sớm liền đi ăn điểm tâm, vào dãy ghế sau của phòng học nằm, đánh một giấc. Tôi biết nếu mình có cái gì ăn, thì dẫu không ngủ, tôi cũng có được khoảng 80% sức lực chống được tới buổi tối thư hai.

Không ăn uống gì, lực chú ý của tôi sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

Tôi không còn sự lựa chọn, hiện tại vấn đề lớn nhất của tôi là lương thực, tôi rất khát.

Ông mặt giời lại lên cao, nếu như ngày hôm nay trời mưa, tôi nhất định sẽ khóc lớn một trận, cũng may ông giời kia vẫn còn thương tôi.

Tôi đợi đến lúc trên người bắt đầu ấm dần lên, mới từ từ đứng dậy, bắt đầu khởi động cơ thể, các đốt ngón tay đau nhức, cơ thể gần như tê dại, những điều đó cho thấy cơ thể tôi bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc, đầu tôi hơi choáng váng, chắc là biểu hiện máu dồn lên não ít.

Rất lâu sau, tôi mới rút được một cây lau, hút lấy chút sương sớm bên trên. Hút hơn mười cây, cảm giác khát nước mới giảm bớt. Nhớ tới chuyện hút gió uống sượng. Bỗng lại làm một động tác Lữ Đồng Tân*, xong lại thấy mình cũng thật buồn chán, xem ra tụt huyết áp khiến năng lực kiềm chế của tôi cũng giảm xuống thấp.

Tôi bắt đầu nhổ cỏ, ở chỗ khuất gió trên gò đất, tôi nhổ ra được một đống thành một vùng hình vòng cung, vừa ôm cỏ lau và mớ cây bụi xung quanh đem phơi nắng cho thật khô. Vừa chạy ra ven hồ nhặt đá.

Tôi bỗng cảm giác được cái vui sướng của người nông dân, bốn phía chợt hiện lên như một bức tranh màu sáp khắc họa cảnh điền viên mông lung, tôi không biết đó có phải ảo giác không nữa.

Tìm nửa ngày tôi cũng lấy được kha khá đá, nắng đã sấy cho cái mớ cỏ khô tôi rút được thành khô ron, tiếp theo bước vào trong đất bùn, lúc châm cỏ khô, đốt thành một đống tro lớn, sau đó đắp lên tầng đá nhặt về. Phủ lên trên cùng là lớp cỏ khô và lá cây bụi.

Đến gần một giờ chiều, tôi hoàn thành cái giường của mình. Nhưng tới tối nó sẽ hút ẩm trong không khí mà thành ướt. Tôi cần có thêm một lửa trại đủ lớn nữa.

Ở đây không có củi, cỏ khô đốt không được lâu, tôi cần một thứ gì đó có thể giữ lửa cho lò than. Tôi cần nước và bùn đất.

Khi quay lại rìa nước, con cá sấu bé nhỏ lại xuất hiện. Hơn nữa hình như có gì đấy sai sai, mắt tôi nhìn thấy những ba con lận. Đằng sau xuất hiện ít nhất hai con nữa. Hai con đấy lại còn có phần mập mạp hơn con trước.

"Không ai trông chúng mày sao? Này, đây mà là Thái Hồ! Không phải sông Nile đấy chứ". Tôi thầm gào lên, quanh đây có một mùi âm mưu rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro