Chương 34-35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

34.

"Công tử, hai đại a phúc này cũng không tồi, ngài nhất định phải mua đi, sau này tiểu thiếu gia lớn thêm một chút là có thể chơi."

Ngôn Phi Ly vì nhiệt tình của tiểu lão bản, cuối cùng mua một đôi bàn a phúc và một bát lộng cổ kia.

Lão bản đem a phúc vào một chiếc hộp, Lăng Thanh đi tới tiếp nhận. Chiếc tiểu cổ kia vẫn ở trong tay Ngôn Phi Ly, có chút thích thú, liền cất vào trong ngực.

Từ cửa hàng đi ra, tâm tình Ngôn Phi Ly đã khá lên nhièu. Chỉ cần nghĩ đến biểu tình của Ly nhi khi thấy những món đồ chơi, mọi chuyện khác với y đều không còn trọng yếu.

Hai người thuận theo đường cũ trở về.

Nơi đây cách Hoa Thành phân đà cũng không phải là xa lắm, qua vài góc đường là tới. Đi qua một tiệm điểm tâm ở cuối đường đông, Ngôn Phi Ly bỗng dừng bước.

"Đào hoa tô của nhà này rất có tiếng, chúng ta mua một chút mang về cho Thu đại phu đi."

"Hảo a!" Đã sống chung hai tháng, Lăng Thanh và Ngôn Phi Ly đều biết Thu Diệp Nguyên rất thích ăn đồ ngọt. Tuy vẫn là một đại nam nhân như đại đa số nam nhân, nhưng xin miễn cho (1), Thu đại phu chỉ duy yêu thích có đồ ngọt.

(1) Nguyên bản có dùng cụm từ "kính tạ bất mẫn", nghĩa dịch là trên kia, nhưng cả đoạn này, cảm thấy cứ kì kì, đành dịch theo ý mình. Mọi người xem QT lại hộ, hiểu đúng nghĩa hơn thì báo tớ nhé. Cảm ơn.

Lăng Thanh nhìn thấy một hàng dài đang xếp theo thứ tự, điểm tâm hình như còn chưa ra lò.

Dù năm nay gặp phải thiên tai lũ lụt, nhưng phú thứ nhân gia (phú thứ: giàu có và đông đúc) lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn ăn chơi nhảy múa như cũ. Hàng dài trước cửa quán điểm tâm, vừa nhìn đã biết là nha hoàn tôi tớ của những đại hộ nhân gia, không giống như người dân đang ứng phó với vật giá bất dung dịch trong những năm qua, sao có thể mua được loại điểm tâm xa xỉ này.

"Công tử, ngài ở đây, ta đi mua."

Lăng Thanh cẩn thận đưa Ngôn Phi Ly chờ dưới táng cây đại hòe ở phố, sợ hắn bị phơi nắng, xong xuôi mới vội vàng đi xếp hàng.

Ngôn Phi Ly dựa vào thân cây, cơn gió mùa hạ khẽ thổi qua, mang theo hơi lộc non, vừa có chút nóng, mà lại vừa trong lành.

Tâm trạng của y dần tĩnh lại.

Một bóng người nhỏ gầy thình lình lao tới, đâm thẳng vào lòng y. Ngôn Phi Ly còn chưa kịp đỡ nó dậy, nó đã giãy giụa muốn chạy. Nhưng cảm thấy cổ tay bị siết lại, bị người ta cầm. Quay đầu, Ngôn Phi Ly tự tiếu phi tiêu mà nhìn nó, tay kia nắm lấy chiếc túi vừa bị nó cầm.

Cái dáng nhỏ ấy thất kinh, liều mạng muốn thoát khỏi sự giam giữ này, cớ sao thế nào cũng không thoát được.

Ngôn Phi Ly dịu dàng nhìn nó: "Đừng sợ, ta sẽ không làm gì nhóc."

Trước mắt là một tiểu nam hài loắt choắt bẩn thỉu, khoảng mười một mười hai tuổi, đôi mắt to lanh lợi giờ đây phát ra hoài nghi, quật cường, cảnh giác và có chút hoang mang. Nó khiến Ngôn Phi Ly nhớ tới cuộc sông của bản thân lúc nhỏ, cùng Lưu Thất làm hành khất. Hai dáng nhược tiểu nam hài không nơi nương tựa, lưu lạc khắp nơi, còn thường xuyên bị những tên khất cái lớn tuổi khác ăn hiếp. Bụng lúc nào cũng đói một cách khẩn cấp, cũng từng ăn cắp ăn trộm thế này.

Lòng Ngôn Phi Ly chợt thấy thương hại: "Nhóc có đói bụng không?"

Thấy nam hài kia vẫn không đáp, chỉ cắn môi nhìn y.

Ngôn Phi Ly lấy ra một thỏi bạc vụn từ chiếc túi vừa bị nó chạm vào.

"Cho nhóc, cầm lấy mua chút gì ăn đi. Lần sau ăn nó đã rồi hẵng làm việc này, không thì không chạy được đâu."

Nam hài trợn tròn mắt, giật mình mà trừng y.

Ngôn Phi Ly cười cười.

Y chỉ có thể giúp hài tử này được một lần nhưng không thể giúp nó cả đời. Lần tới nếu đói bụng, nó có tìm đến biện pháp thế này nữa, cũng là chuyện không cách nào. Chỉ hy vọng nó đừng nhằm vào những bách tính bình thường, lần sau nên trốn nhanh một chút, không nên để người ta bắt được. Số phận sau này ra sao, tạo hóa sẽ trông chừng.

Hài tử kia còn có chút do dự, nhưng thấy nụ cười ấm áp của y, cuối cùng cũng vươn tay nhận lấy.

Ngôn Phi Ly buông tay, nhẹ vỗ đầu nó: "Đi đi."

Nam hài hạ mắt, ánh mắt ánh lên quang mang kì lạ, đáng tiếc Ngôn Phi Ly không phát hiện.

Lăng Thanh thỉnh thoảng lại quay về phía Ngôn Phi Ly, trông thấy y bắt được tiểu hài nàm ăn cắp, biết chuyện này không thể làm khó được đại tướng quân, trong lòng nghĩ hành vi lỗ mãng của nam hài kia sao mà buồn cười.

"Khách quan, đào hoa tô của ngài, tam tiễn ngân tử."

Nửa cân tô vậy mà bán những tam tiễn ngân tử, chung quy chỉ có cửa hiệu lâu năm của nhà này mới bán thế được.

Lăng Thanh một bên thầm mắng họn họ như ăn cướp, một bên trả tiền. Đợi khi cầm hết các thứ mới xoay người, thân ảnh của Ngôn Phi Ly dưới bóng đại thụ đối diện đã không thấy đâu...

...

"Ngươi sao đã về?" Bắc Đường Ngạo cau mày, nhìn một Tây Môn Việt tuy phong trần mà vẫn không mất đi vẻ quyết đoán, đứng trước mặt mình.

Vẻ phiền muộn vẫn đọng trên khuôn mặt Tây Môn. Nếu không phải vì nhân tình với Ngôn Phi Ly ở chiến trường, lại còn bị Bắc Đường mang Thu Diệp Nguyên đi, việc gì phải bỏ lại chiến sự tiền phương chạy về đây?

Đương nhiên lý do thứ nhất thì có thể nói, chứ cái thứ hai kia đánh chết y cũng không khai.

"Không phải là vì đại tướng thủ hạ của ngươi, Ngôn tướng quân sao?"

"Phi Ly xảy ra chuyện gì?"

"Ta đến thông báo, Ngột Kiệt mang theo cao thủ tối hảo võ công của Điền tộc tiềm nhập Hoa Thành, ý đồ bất lợi với Ngôn tướng quân." Nếu không phải Ngột Kiệt thình lình bỏ lại đại quân tiền phương, chạy đến Hoa Thành, y sao đơn giản mà đại phá Điền quân, một phát thu hồi ba tòa thành. Đợi y nhận được tin, liền khoái mã gia tiên (2) truy đuổi theo bước Ngột Kiệt, vậy mà cũng chậm mất hai ngày.

(2) khoái mã gia tiên: ra roi thúc ngựa.

Bắc Đường Ngạo nghe xong, tâm nhói lên, nhớ tới lúc nãy quản sự báo lại, nói lúc chiều Phi Ly cùng Lăng Thanh đã ra ngoài.

"Còn nữa." Tây Môn Việt nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nghe bảo mục đích lần này của hắn còn là muốn gặp Bắc Môn môn chủ ngươi, báo thù Hà sơn chi cừu!"

"Nga? Vậy bản tọa rất mong chờ." Bắc Đường Ngạo lạnh lùng cười, mang theo chút hứng thú.

Đưa tay gọi hạ nhân tới: "Phái người ra ngoài tìm Ngôn tướng quân, nói có chuyện gấp, bảo hắn nhanh chóng trở về."

Người nọ ứng khẩu rồi lui xuống.

Tây Môn Việt nhướng mày: "Ngôn tuớng quân ra ngoài sao?"

"Đừng lo, có người đi theo." Bắc Đường Ngạo nói xong thì im lặng, nhưng không biết làm sao, tâm trạng không khỏi thấy hồi hộp. Vừa nghe Tây Môn nói có người sẽ gây bất lợi với Ngôn Phi Ly, phản ứng đầu tiên của hắn tự nhiên muốn đem người kia siết chặt vào lồng ngực, tuyệt đối không để bất kì ai mảy may thương tổn y.

Tây Môn thấy hắn nhẹ nhàng nói vậy, còn bảo có người theo, nhưng chính vẫn lập tức phái người đi tìm. Hành động này, dường như mất đi một chút lãnh tĩnh ngày xưa.

Bắc Đường Ngạo nâng chén trà, thấy Ngôn Phi Ly mãi vẫn chưa về, có chút mất kiên nhẫn. Kì thật có Lăng Thanh đi theo, hắn nên thấy không có trở ngại gì mới phải. Trong đầu dù hắn giữ ý nghĩ thế, nhưng lại bất ổn không yên.

"Khiêm Chi, ta lúc trước có phái người theo quân Ngột Kiệt, nhưng vào thành thì không có tin tức nữa. Nghe nói ngươi ngày mai sẽ mang theo Ngôn tướng quân quay về Tổng đà, trên đường nhất định phải cẩn thận."

"Ân." Bắc Đường Ngạo tư tưởng không tập trung, đáp. Lòng chỉ tự hỏi, kẻ đi tìm kia sao chậm chạp vậy, còn không nghĩ hắn vừa ra lệnh, công phu chưa đến một chén trà mà thôi.

Chính vào lúc này, có người hoảng sợ chạy vào.

"Báo cáo môn chủ, thiếp thân hạ nhân của Ngôn tướng quân bị thương nặng, ngã ở ngoài đại môn phân đà!"

"Cái gì?" Tây Môn Việt đại kinh.

Chỉ nghe "Rắc!" một tiếng, tất cả đều theo tiếng động mà nhìn, chén trà trong tay Bắc Đường Ngạo đã bị nghiền vỡ nát.

35.

Mọi người đều cảm thấy hoa mắt, thân ảnh của Bắc Đường môn chủ đã không thấy đâu nữa. Trên mặt đất một vũng nước trà, bột phấn của chén trà phiêu tán, hơi ấm vẫn còn lưu lại.

Chưa kịp phản ứng gì thêm, lại một trận gió thổi qua, Tây Môn môn chủ cũng không còn chút tung tích.

Trong phòng có rất nhiều người, bao gồm cả Đỗ Sinh vừa nghe Tây Môn môn chủ trở về mà đến, tất cả đều giữa ngày tháng tám, không rét mà run.

...

"Người đâu?" Thanh âm Bắc Đường Ngạo lãnh liệt hàn triệt.

Lăng Thanh trúng kịch độc, lại bị một chưởng đánh thẳng phế phủ, Thu Diệp Nguyên đang suy nghĩ biện pháp giúp hắn giải độc trị thương.

Thương thể của hắn rất nặng, nhưng đã tỉnh lại. Dưới tình thế cấp bách cũng không quan tâm đến chuyện lễ nghi, vội vàng một cách ngắt quãng kể lại sự tình.

Nguyên lai hắn đã mua xong đào hoa tô, xoay người lại thì không thấy thân ảnh Ngôn Phi Ly đầu nữa, vội vàng vận dụng kỹ thuật linh mẫn (nhanh nhẹn) võ giác tìm dấu vết, đuổi đến một cái ngõ nhỏ.

Hắn vừa vào đến cửa ngõ thì một làn khói xanh tỏa ra, Lăng Thanh lập tức bế khí. Nhưng khói độc thật lợi hại, trong khoảnh khắc đã thâm nhập toàn thân. Một hắc y nhân không biết từ nơi nào xông ra, giao triển cùng hắn Vốn kẻ đó không phải là đối thủ, chỉ hận là hắn đã bị trúng ám khuy, dần dần không chịu nổi. Thình lình trông thấy thanh sam của Ngôn Phi Ly lướt qua, biến mất ở chỗ quẹo. Lăng Thanh khẩn trương, hợp lực một chưởng, đẩy lùi hắc y nhân, nhưng căn bản đã mất dấu Ngôn Phi Ly, mới biết đúng là bị lừa.

Hắn vốn định tiếp tục truy đuổi, nhưng độc tính đã lan ra khắp người. Bằng năng lực bản thân khó có thể đi tìm Ngôn Phi Ly về, lại cố gắng chống đỡ để tình thế không bất lợi thêm, sau đó chịu đựng, chạy về phân đà báo tin, vừa đến đại môn thì miệng hộc máu ngã xuống.

"Là độc gì?" Bắc Đường Ngạo hỏi Thu Diệp Nguyên.

"Là Lân Yên của Điền nhân." Người trả lời là Tây Môn Việt. Y giao thủ với Điền nhân đã lâu đương nhiên rành từ nhà ra ngõ. Lại thấy sắc mặt Lăng Thanh đen đi, thở gấp, trên da xuất hiện vài đốm xanh, lập tức biết.

"Loại độc này tuy độc tính kịch liệt, phát tác nhanh, nhưng không khó giải. Chỉ cần lấy..."

"Việc này ta biết!" Tây Môn Việt đang nói thì bị Thu Diệp Nguyên đột ngột cắt ngang. Sắc mặt hắn không biết tại sao, hình như so với Lăng Thanh còn khó coi hơn, nghiến răng nghiến lợi. Tay quả nhiên đã bưng lên giải dược, đỡ Lăng Thanh uống.

"Thực sự là trò quỷ của chúng!" Khí sắc Bắc Đường Ngạo âm trầm, đi tới bắt mạch cho Lăng Thanh, truyền một luồng nội lực vào cơ thể hắn. Chỉ chốc lát sau, Lăng Thanh bất ngờ nôn ra một ngụm máu đen, mệt mỏi ngã xuống giường.

"Đa, đa tạ môn chủ giúp thuộc hạ bức, bức tụ máu. Thuộc hạ làm việc bất lợi, thỉnh môn chủ..."

"Không cần nói nhiều. Việc này không trách ngươi, trước tiên hảo hảo dưỡng thương đi." Bắc Đường Ngạo đứng dậy ly khai. Tây Môn Việt theo hắn ra ngoài, trước khi đi nhìn Thu Diệp Nguyên một cái.

"Quân Ngột Kiệt lai giả bất thiện (3), chỉ sợ tình hình của Ngôn tướng quân nguy cấp.

(3) lai giả bất thiện: câu thành ngữ đầy đủ là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai" – Người tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì.

Lời này không cần Tây Môn nói, Bắc Đường Ngạo cũng đã hiểu. Lòng hắn lúc này như lửa đốt, lại biết mình tuyệt đối không thể mất đi lãnh tính, hàn quang khắp người nặng hơn nhiều so với ngày trước.

Dám đụng đến người của ta! Phi Ly nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất định dùng toàn tộc của ngươi bồi táng!

Tâm Tây Môn Việt thất kinh!

Bắc Đường Ngạo từ năm 16, sau khi thần công đại thành thì quăng kiếm dùng roi, một thân sát khí thu liễm, nhiều năm qua chưa từng hung bạo thế này. Nhưng giờ, khắp người hắn tỏa ra sát khí dày đặc, đừng nói Tây Môn Việt, ngày cả hạ nhân cũng ngửi được mùi.

...

Ngôn Phi Ly tỉnh lại, người bủn rủn vô lực, đầu đau như muốn nứt.

Ngồi dậy, phát hiện đây là một nhà lao. Không khí ẩm ướt hôi thối, vô cùng khó ngửi. Xung quanh không có cửa sổ, không thấy được mặt trời, chỉ có một ô nhỏ trên cửa sắt. Ngọn đèn mờ tối phát ra chút sáng, khiến người ta không phân biệt được là ngày hay đêm, bốn phía tĩnh mịch, cứ như là nhà mồ.

Ngôn Phi Ly kiểm tra lại bản thân, cũng không bị thương, thử vận nội tức, nhưng khí huyết bất thuận, không đãng vô lực, nội công chỉnh thân không biết đi đâu rồi. Trán đau vô cùng, y bắt đầu nhớ lại chuyện đã xảy ra. Chỉ lờ mờ nhớ khoảnh khắc cuối cùng, tiểu khất cái ấy thừa lúc y không chú ý đã chụp thuốc mê, sau đó thì đầu óc vô tri vô giác, bất luận muốn nhớ cái gì, cũng không thể rõ mình đến đây bằng cách nào.

Ngoài cửa thình lình truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng kéo cửa. Lang một tiếng, hai người bước vào.

Ngôn Phi Ly nhìn lại, dáng người trước mặt khôi ngô, hình thể hùng tráng, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt hổ phách vừa nhìn đã biết không phải người Trung Nguyên. Khí thế của gã uy mãnh, lan tỏa khắp không gian địa lao đơn sơ này, làm không gian như hóa nhỏ đi nhiều. Người phía sau một thân hắc y, khuôn mặt nõn nà, đôi mắt hẹp dài mang theo quang mang nhìn thấu mọi sự, vừa nhìn đã thấy phản cảm.

"Ngôn tướng quân, ngươi biết mình rơi vào tay ai chưa?" Gã đứng đầu lạnh giọng hỏi. Ánh mắt sắc như dao, chiếu thẳng về phía Ngôn Phi Ly.

Ngôn Phi Ly im lặng nhìn gã hồi lâu, từng từ thốt ra bốn chữ: "Điền tướng Ngột Kiệt."

36.

"Ngươi xem như có mắt." Ngột Kiệt cười gằn.

Ngôn Phi Ly cau mày, thản nhiên: "Nghe nói tướng quân là đệ nhất đại tướng Điền tộc, vận binh như thần, khí thế bất phàm. Ngôn mỗ vốn tưởng cũng xứng danh hán tử, hôm nay mới gặp, ra thường thôi. Quả là trăm nghe không bằng một thấy."

Ngột Kiệt biến sắc: "Ngươi dám cười nhạo bản tướng quân dùng thủ đoạn đem ngươi tới đây."

"Không dám. Chỉ là người chinh chiến sa trường, có ân có oán nên ở chiến trường giải quyết, sử dụng thủ đoạn bất nhập lưu thực khiến Ngôn mỗ thất vọng vô cùng."

"Hanh! Bất nhập lưu thì bất nhập lưu, Điền nhân chúng ta không thích ra vẻ giống người Trung Nguyên các người." Giọng nói nhỏ mang theo hơi lạnh tinh tế từ phía sau Ngột Kiệt phát ra.

Ngột Kiệt cũng lạnh nhạt nói: "Thù sát đệ, sao có thể không báo! Nếu không phải Ngôn tướng quân chuồn khỏi chiến trường trước, bản tướng cũng không phải truy đến nơi này."

"Chuốn mất?" Ngôn Phi Ly cười: "Ngôn mỗ tung hoanh sa trường nhiều năm, thủ hạ sớm đã vong hồn vô số, sao lại vì mục đích cá nhân mà bỏ chạy? Hơn nữa, Ngôn mỗ cũng không biết vị đệ ấy là ai. Cho dù có thật ta giết hắn, ngươi là kẻ địch của ta, trên chiến trường ngươi không chết thì là ta, lệnh đệ nếu là một tướng sĩ, vậy cái chết hẳn có ý nghĩa!"

"Sớm nghe Ngôn tướng quân đúng là đệ nhất võ tướng của Bắc Môn môn chủ, không ngờ cũng có mồm có mép. Bản tướng quân không đấu khẩu với ngươi nữa. Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, mạng ngươi đã được định rồi." Quay đầu nói với tâm phúc: "Thay bản tọa hảo hảo chiêu đãi Ngôn tướng quân, chớ phụ nỗi khổ cực của những người mời hắn tới."

Dứt lời, lạnh lùng cười rồi ly khai.

Ngôn Phi Ly cảnh giác nhìn hắc y nhân. Kẻ đó cũng cười ngoan độc, chậm rãi đến gần.

"Ngôn tướng quân, ngài không cần khẩn trương, ta sẽ không để ngài chịu khổ đâu, trái lại con dùng thứ dược trân quý nhất để thiết đãi ngài." Nói xong bóp lấy yết hầu Ngôn Phi Ly, nhét từng viên thuốc xuồng.

Công lực của Ngôn Phi Ly mất hết, căn bản vô pháp phản kháng. Thứ thuốc kia theo yết hầu đi xuống, vào miệng liền tan, chưa tới dã dày đã tan hết.

"Ngôn tướng quân, đây là Mê Đà Tiên nổi danh của Điền tộc. Thứ thuốc này không phải là độc, nhưng có thể làm người ta sống không bằng chết. Hơn nữa, kì diệu nhất chính là, không có thuốc giải." Hai tròng mắt hẹp dài âm trắc, người đó hắc hắc cười hai tiếng: "Bất quá chờ ngài sau khi nghiện nó, chỉ sợ không cầu giải dược mà là xin thêm vài viên ấy! Mỗi ngày đều uống, sau ba ngày ngài sẽ 'thoát thai hoàn cốt'."

Tâm Ngôn Phi Ly nguội lạnh.

Y sớm có nghe đến loại mê dược này của Điền nhân, rất lợi hại. Có thể từ từ ăn mòn thần chí người ta, khiến tính tình đại biến, dần dần phát nghiện. Tựa như tửu quỉ thì vì rượu, ma bài bạc thì vì bài, nhưng so với thức này cơn nghiện còn ác liệt hơn. Có thể nói như có tâm bệnh, không thể kiềm chế. Mê Đà Tiên kiểm soát thần kinh con người ta, đợi khi đã nghiện, một ngày không quen, chính là sống không bằng chết.

Sau khi hắc y nhân kia rời đi, Ngôn Phi Ly nhào tới góc tường, liều mạng muốn nôn thứ thuốc kia ra, nhưng đến nước cũng không ra được.

Lúc này, công lực của y đã hoàn toàn biến mất, vô pháp vận công bức độc, đành phó mặc dược tính đó lan khắp người. Trong chốc lát, thần chí quả nhiên dần tê liệt, toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, tựa như muốn bay, khoan khoái không nói nên lời.

Tớ nghĩ, anh Ly của chúng mình bị cho ăn ma tuy ùi ;___;

...

Bắc Đường Ngạo phân tích tin tức thu được, xác định quân Ngột Kiệt vẫn chưa mang Ngôn Phi Ly ra khỏi Hoa Thành, vẫn đang ẩn náu ở đâu đó. Ngột Kiệt kia là người Điền, dáng vẻ khác xa người Trung Nguyên, vô luận che giấu, chỉ cần xuất hiện trong thành, nhất định sẽ bị người Thiên Môn tìm được.

Bắc Đường Ngạo cảm thấy có chút kì quái. Nếu mục đích của bọn chúng là báo thủ, tại sao sau khi bắt được Ngôn Phi Ly lại không lập tức ly khai, còn ở lại địa bàn Thiên Môn. Nếu bọn chúng làm thế này, nhất định còn mục đích khác. Hắn nghi ngờ khả năng lớn mật của chúng để suy đoán, Phi Ly giờ hẳn vẫn còn sống.

Nhưng nỗi bất an trong lòng Bắc Đường Ngạo vẫn chưa biến mất. Hắn vẫn trông chờ từng khoảnh khắc, thầm mong mau chóng tìm được Ngôn Phi Ly.

Chợt có một làn hơi lướt qua, Bắc Đường Ngạo rời đại sảnh, đi tới góc khuất ở hậu viện, một thân ảnh đã chờ sẵn.

"Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ có tin về Ngôn tướng quân."

"Cái gì?" Bắc Đường Ngạo lập tức quát nhỏ: "Nói!"

"Thuộc hạ phụng lệnh môn chủ, theo hành tung của Lăng Thanh, trông thấy hắn truy tung tung tích của Ngôn tướng quân tới cửa ngõ phía tây thành, cùng một hắc y nhân động thủ. Sau đó công lực của Lăng Thanh không đủ để chống đỡ nữa, liền quay về phân đà báo tin. Thuộc hạ vốn định tiếp ứng hắn trở về, nhưng nghĩ Ngôn tướng quân nguy cấp hơn, liền tự quyết đinh, đi theo hắc y nhân."

Bắc Đường Ngạo không ngờ vô tâm sắp đặt vậy mà thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.

"Vậy hắc y nhân dừng lại ở đâu?"

"Ở trong một trang viên phía tây thành, tên là Lưu Ấm."

"... Hảo! Lăng Chu, đêm nay ngươi cùng bản tọa đi một chuyền."

...

"Tiểu Nguyên."

"Không được gọi ta như thế!" Thu Diệp Nguyên quát lớn. Gương mặt búp bê vốn thanh tú giờ có phần méo mó.

"Đừng như vậy, không phải là lỗi của ngươi." Tây Môn Việt phớt lờ phản kháng của người nọ, đi đến ôm chặt lấy hắn.

"Ngươi thì biết cái gì?! Biết cái gì?! Nếu không phải ta để Lăng Thanh dẫn hắn ra ngoài giải sầu, nếu không phải mua đào hoa tô cho ta, Ngôn tướng quân ngày mai sẽ cùng Bắc Đường môn chủ ly khai. Phát sinh chuyện hôm nay thế nào được."

Quả nhiên, tiểu sỏa này đang giữ ý niệm tuyệt vọng đó trong đầu.

"Cho dù hắn hôm nay không ra khỏi cửa, dù hắn không mua đào hoa tô cho ngươi, Ngột Kiệt kia cũng đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu rồi, nhất định sẽ dùng phương pháp khác đối phó Ngôn Phi Ly."

"Không! Ngươi không hiểu! Là ta cho chúng cơ hội, đều là do ta..." Thu Diệp Nguyên không nói nữa. Thanh âm của hắn nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Khi hắn thấy một thân Lăng Thanh đầy máu trở về, khi hắn biết Ngôn Phi Ly không rõ tung tích rơi vào tay địch, khi hắn trông thấy những mảnh nát vụn của đào hoa tô, Thu Diệp Nguyên hận không thể đâm ngay vào đâu mà chết!

"Đừng như vậy! Chúng ta sẽ tìm được Ngôn tướng quân. Hắn sẽ không có việc gì!" Tây Môn Việt vốn không giỏi an ủi người khác, lúc này cũng không biết nên nói gì cho tốt. Y chỉ biết cần nhanh chóng tìm được Ngôn Phi Ly, nếu không tiểu sỏa này nhất định sẽ hối hận cả đời, không thể tự tha thứ.

Trong lòng Thu Diệp Nguyên tràn ngập bất an và ăn năn, cũng bất chấp mình đang dựa vào lòng ai, òa lên khóc, trút hết buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro