21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Lăng Thanh thấy ánh nến còn sáng, bước vào trướng, trông thấy Ngôn Phi Ly nôn khan không ngừng trong góc. Hắn hoảng sợ, vội vàng tiến đến, "Tướng quân, ngài làm sao vậy?"

Ngôn Phi Ly cố ổn định nhịp thở, "Ta không sao."

Quay lại bàn, nhìn những món ăn kia, nửa phần cũng không muốn đưa vào miệng.

"Tướng quân, sắc mặt ngài không tốt lắm, thực sự ổn chứ?" Lăng Thanh quan tâm hỏi.

"Không có gì. Chỉ là mấy món ăn này ngấy quá, ăn không được. Ngươi mang những thứ này xuống đi."

"Hay để nô tài chuẩn bị thêm mấy món nóng nóng cho ngài."

Ngôn Phi Ly phẩy tay, tỏ ý không cần.

"Nửa đêm rồi, không cần đâu, ngươi cũng sớm lui xuống nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Lăng Thanh đem mấy món ăn lui ra.

Ngôn Phi Ly cũng không quan tâm lắm đến chuyện này. Nghĩ rằng gần đây, chắc là do bản thân đã quá sức thôi.

Trở lại giường, cởi áo ngoài, lấy ra một hồng chỉ (thiệp hồng á). Ngôn Phi Ly lẳng lẽ nhìn hồi lâu, rồi mới đặt lưng xuống.

Đó chính là hỉ thiệp của Tứ Thiên Môn, bên trên còn viết mấy chứ rất lớn: Bắc Môn môn chủ tân hôn đại hỉ, Thiên Môn đệ chúng đồng nhạc! (*)

(*) Nôm na là mời mọi đệ tử Thiên Môn về chung vui.

Thiệp hỉ này từ tháng tư Tổng đà Phù Du cư đã cho truyền đi, hơn nửa tháng, hôm nay mới tới.

Ngôn Phi Ly nhìn những đại tự kia, chỉ cảm thấy một sắc đỏ đến đau lòng.

Dù đã sớm biết ngày thành thân của hắn sắp được tổ chức, nhưng người phương xa, nhìn không thấy nghe không được, cứ tự lừa dối mình mà sống qua ngày. Giờ thì hiện tại, tin tức đã công bố rồi, buộc y phải đối diện với thực tế.

Nhớ đến đại hôn của Bắc Đường, Ngôn Phi Ly tất nhiên thấy khó chịu, chỉ là nghĩ đến bọn họ sẽ rất nhanh có con, lúc đó, Ly nhi của y phải làm sao? Môn chủ nói đã mang đứa bé đi, đi đâu? Khi còn chung giường, Bắc Đường cũng từng bảo, Ly nhi thế nào chăng nữa cũng sẽ là trưởng tử của hắn, vô luận ra sao cũng sẽ không làm những điều bất lợi cho nó. Nhưng hắn sẽ cùng Lâm Yên Yên có những đứa con khác, mau thôi, khi đó vẫn sẽ để Ly nhi ở trong lòng chứ?

Ngôn Phi Ly cứ trằn trọc một đêm như thế, không thể nào ngủ lại nữa.

...

Từ hôm đó, Ngôn Phi Ly liên tục cùng Tây Môn môn chủ và mấy vị tướng quân thượng nghị việc tiến công. Qua gần một tháng theo dõi và thăm dò, bọn họ đã cơ bản nắm được thực lực và ưu nhược điểm của đối phương. Cuộc đại chiến hết sức cam go đã gần ngay trước mắt rồi.

Ngôn Phi Ly cả ngày bận rộn, ngay cả thời gian buồn cũng không có. Trong người thỉnh thoảng không khỏe, nhưng y thực không để tâm lắm.

Một ngày, y đến trướng của Tây Môn môn chủ thương thảo một chuyện quan trọng. Còn chưa đi vào, đã thấy một người vọt ra, thiếu chút nữa thì đụng.

Ngôn Phi Ly nhìn lên, đúng là Thu Diệp Nguyên. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trông rất tức giận. Thoáng thấy là Ngôn Phi Ly, đột nhiên có chút ngượng ngùng, ngay cả mở mồm chào cũng không nổi, chớp mắt chạy đi.

Ngôn Phi Ly thấy hơi khó hiểu. Nhưng biết hắn và Tây Môn môn chủ luôn bất hòa, khả năng là lại vừa tranh cãi gì đây. Kì thật y thấy Tây Môn môn chủ không có ác ý gì. Người đó tuy có phần cuồng vọng, nhưng phần lớn dường như đều là vì Thu đại phu.

...

Buổi tối, Ngôn Phi Ly trở lại trướng của mình. Bọn họ đã nhận được tin, đại tướng Điền quốc Ngột Kiệt hai ngày tới có thể sẽ áp dụng chiến thuật tập kích bất ngờ, cho nên quyết định sẽ tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông. Ngôn Phi Ly mở địa đồ ra, dự đính sẽ tỉ mỉ kiểm tra kế hoạch một lần nữa.

Có người vén mành tiến vào, Ngôn Phi Ly nghĩ là Lăng Thanh, liền nói:

"Bữa tối cứ để đấy, chút nữa ta sẽ ăn."

"Ngôn tướng quân, đã quấy rầy rồi."

Ngôn Phi Ly ngẩng đầu lên, là Thu Diệp Nguyên.

"Thu đại phu, ngài sao vậy." Ngôn Phi Ly vội vàng thu dọn, kéo Thu Diệp Nguyên ngồi xuống.

"Cũng không có chuyện gì, đến đây lâu như vậy, mà không có cơ hội cùng ngươi tâm sự. Cho nên mới tới."

Ngôn Phi Ly cười, "Phải là ta đi gặp ngươi mới phải."

"Hành sự trong quân đội khổ cực, không biết Thu đại phu đã quen chưa?" Ngôn Phi Ly thấy thần sắc của Thu Diệp Nguyên có vẻ ngại ngùng, dường như có chuyện muốn nói, liền thân thiện hỏi.

Thu Diệp Nguyên lắc đầu, "Khổ cực gì. Sao bằng Ngôn tướng quân đánh trận, liên miên không dứt."

Hai người tán gẫu vài câu. Trong quân đội không thể uống rượu, chỉ có trà nước đơn giản. Ngôn Phi Ly pha trà, cùng nói chuyện. Quan hệ của bọn họ thân hơn so với những người khác, trò chuyện cũng tự nhiên, hợp ý.

Ngôn Phi Ly thấy hắn muốn nói gì đó lại thôi, mới quan tâm nói:

"Thu đại phu, mối quan hệ của chúng ta không phải thường nhân, ngươi có chuyện gì, cứ nói. Chỉ cần Ngôn mỗ có khả năng, nhất định không từ chối."

Thu Diệp Nguyên do dự hồi lâu, "Nghe nói lũ lụt vùng biên thùy Giản cảnh có chút nghiêm trọng, rất nhiều người mắc bệnh truyền nhiễm. Nếu có thể, ta muốn đến giúp, làm hết chức trách của một y giả tế thế cứu nhân."

Ngôn Phi Ly ngạc nhiên nói, "Chuyện này ngươi bàn với Tây Môn môn chủ? Trong quân đôi giờ không thể thiếu quân y, môn chủ sẽ không cho phép đâu."

Nhắc đến Tây Môn, Thu Diệp Nguyên có chút căm tức, buột miệng:

"Hôm nay ta nói với hắn, hắn chẳng những không cho phép còn, còn..."

"Còn sao?"

Mặt Thu Diệp Nguyên chợt đỏ bừng lên, thần sắc mập mờ, hồi lâu mới lúng túng nói tiếp:

"Ta muốn thỉnh Ngôn tướng quân giúp ta một tay. Không biết Ngôn tướng quân có thể giúp ta thỉnh điều lệnh được không?"

Việc này kỳ thật có chút khó xử với Ngôn Phi Ly. Người có quyền quyết định tất cả chung quy chính là Tây Môn Việt. Nếu y không cho phép, Ngôn Phi Ly cũng không có quyền. Hơn nữa Ngôn Phi Ly là do Bắc Đường điều tới, quả thật không tiện ra mặt. Nhưng Thu Diệp Nguyên là ân nhân, thế thôi cũng đã đủ để Ngôn Phi Ly phải giúp rồi. Đành nói:

"Thu đại phu, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giúp ngươi nói với Tây Môn môn chủ, để hắn cho phép ngươi."

"Thật tốt quá. Cảm tạ." Thu Diệp Nguyên vui mừng.

Hai người vẫn đang nói chuyện, Lăng Thanh bưng bữa tối tiến vào. Hắn đã sớm biết Thu đại phu ở đây, liền linh hoạt mang thêm một bộ bát đũa.

"Thu đại phu dùng bữa cùng ta đi."

"Hảo." Thu Diệp Nguyên không khách khí, liền nhanh cầm lấy bát, cùng Ngôn Phi Ly ăn tối.

Bọn họ cũng ăn như lính, bởi chiến sự sắp diễn ra nên cơm nước được cải thiện hơn một chút, hôm nay có món cá.

"Ngươi sao không ăn?"

Ngôn Phi Ly cười cười, một tay vuốt ngực, khẽ nói: "Không muốn ăn, lại vừa muốn ăn."

Lăng Thanh vẫn ở bên, lúc này mới nói:

"Tướng quân nhà nô tài gần đây cái gì cũng không muốn ăn, chẳng biết vì sao. Thu đại phu xem giúp a."

"Nhiều chuyện. Lui ra." Ngôn Phi Ly nhẹ quát Lăng Thanh.

Lăng Thanh đã theo y nhiều ngày, sớm biết tính tình y, biết y là người tốt, cư xử ôn hòa, chẳng sợ y mấy, chỉ là hậm hực lui xuống thôi.

"Nga? Thế a. Ta bắt mạch cho ngươi." Nghe Lăng Thanh nói, Thu Diệp Nguyên mới nhìn kĩ. Qua ánh nến thấy khí sắc của Ngôn Phi Ly khó coi, dường như gầy đi.

Ngôn Phi Ly vốn không muốn chuyện bé xé ra to, nhưng thấy Thu Diệp Nguyên kiên quyết, liền đưa tay trái ra.

Thu Diệp Nguyên bắt mạch được một lúc, lông mày theo nhịp mạch càng lúc càng nhăn lại, hỏi Ngôn Phi Ly gần đây không khỏe thế nào. Ngôn Phi Ly nhất nhất đáp, sắc mặt Thu Diệp Nguyên càng lúc càng sầm đi.

Ngôn Phi Ly nhìn vẻ mặt hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ mình mắc bệnh nặng.

"Thu đại phu, ta có bệnh gì sao?"

Thu Diệp Nguyên há miệng, "Ngôn tướng quân, ngươi..."

Thình lình, một hồi trống báo hiệu nổi dậy, cắt ngang lời Thu Diệp Nguyên.

Ngôn Phi Ly vội đứng lên, chộp lấy văn án trên kiếm.

Lăng Thanh hoảng hốt chạy vào hét lớn: "Tướng quân, Điền nhân dạ tập!"

Ngôn Phi Ly mặc giáp trụ, "Thu đại phu, ngươi ở đây, đừng ra ngoài."

Nói rồi xoay người chạy ra khỏi trướng.

22.

Bóng người bên ngoài chớp động, quân sĩ vội vàng tập hợp, tiếng bước chân dồn dập, không có tiếng người xôn xao, chỉ có âm hí của ngựa và tiếng hô sát phát ra xa vọng truyền đến.

Tuy bọn họ sớm đã nhận được tin, biết Điền nhân sẽ đánh úp bất ngờ, nhưng không nghĩ rằng lại mau thế. Lúc này, phần lớn binh sĩ đang dùng bữa tối. Hoàn hảo cả nhân sĩ gần đây được Thiên Môn huấn luyện, phản ứng nhanh chóng, đại gia đã tập họp trật tự, chuẩn bị xuất phát rồi.

Theo kế hoạch, Ngôn Phi Ly và các tướng lĩnh của mình sẽ tiên phòng chính diện xuất kích, Tây Môn Việt mang theo bộ quân chủ lực đánh dọc hai bên, từ hậu diện Điền nhân tập kích. Chính vì vậy mà gọi là đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu (1).

(1) Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: chỉ việc không biết đến những nguy hiểm sắp xảy ra - theo blog Dạ Tinh Trang.

Họ cố tính hạ trại trong sơn cốc này là vì thế.

Ngôn Phi Ly với địa hình lân cận Giản cảnh rõ như lòng bàn tay, biết hai sườn núi có một khu rừng, thích hợp vây truy chặn đường. Ban ngày, khi cùng Tây Môn bàn bạc kế sách dẫn lang nhập thất(2), từng qua đây. Nhưng sự tình đột ngột chuyển thành như vậy, Ngôn Phi Ly không biết Tây Môn có thể mang nhân mã băng qua sơn đạo khúc khuỷu đến nơi kịp lúc hay không.

(2) dẫn lang nhập thất: dẫn sói vào nhà.

Không có thời gian để suy nghĩ thêm. Lần dạ tập này của Điền, quân binh lực phải có đến ba vạn quân trở lên, còn Ngôn Phi Ly chỉ mang theo tám nghìn binh mã. Bọn chúng nhất định đang nghênh chiến ở bình nguyên trước mặt, phải chống đỡ được khoảng một canh giờ, mới có thể đợi nổi hai vạn đại bộ đội của Tây Môn đến giải vây.

Người Điền rất dũng mãnh, thân hình cao lớn. Tập kích bất ngờ thế này càng như mãnh hổ thêm cánh.

Ngôn Phi Ly nói với Lăng Thanh: "Ngươi trở về chiếu cố Thu đại phu." Sau đó mang theo binh sĩ lao vào sát tràng (trận).

Bóng đêm hắc ám, khắp sơn cốc vang lên những tiếng đau đớn, la hét, thanh âm đao kiếm tương giao bao quanh.

...

Thu Diệp Nguyên đợi ở trướng của Ngôn Phi Ly, gấp đến độ giậm chân thình thịch.

Nếu ban nãy không chẩn sai, Ngôn Phi Ly hẳn phải có thai hai tháng rồi. Nhưng xem ra chính y còn chưa biết. Mà điều gay go nhất, chính là y sản hậu lại quỳ lâu dưới đại tuyết, bệnh cũ đã khó trị tận gốc, mà loại bệnh này không thích hợp để mang thai, huống chi gần đây y làm việc quá độ, thai nhi bất ổn, càng nguy hiểm. Hắn còn chưa kịp cảnh báo cho y, lại có tập kích bất ngờ. Thân thể y như thế, sao có thể ở trên chiến trường.

Thu Diệp Nguyên đang muốn chạy về trướng của mình chuẩn bị hòm thuốc, thình lình có người vọt tiến vào, là Lăng Thanh.

"Lăng Thanh!" Thu Diệp Nguyên cả kinh, "Ngươi sao ở đây? Ngôn tướng quân xảy ra chuyện gì?"

Lăng Thanh trông thấy hắn thì thở hắt.

"Ngôn tướng quân mệnh nô tài quay lại bảo hộ ngài."

Thu Diệp Nguyên lập tức đẩy hắn, "Ta ở đây không sao, ngươi mau trở lại bảo hộ Ngôn tướng quân!"

"Không được! Tướng quân bảo nô tài tới bảo hộ ngài, nô tài sao có thể kháng mệnh chứ."

"Ta ở đây không sao, người cần bảo vệ là Ngôn tướng quân kia!" Thu Diệp Nguyên khẩn trương. Hắn mặc dù không biết Lăng Thanh bản lĩnh ra sao, nhưng dù Lăng Thanh có là một tiểu binh, có thêm nhiều người bên cạnh giúp Ngôn tướng quân là tốt rồi.

Lăng Thanh vừa nghe thế, kì lạ hỏi:

"Tướng quân làm sao? Hắn mang theo rất nhiều binh sĩ, không sao đâu."

Thu Diệp Nguyên không thể nào trả lời hắn được, chỉ gấp đến độ đi vòng vòng.

Lăng Thanh là người thông minh, thấy dáng vẻ lo lắng của Thu đại phu, suy nghĩ lại, "Có phải tướng quân mắc bệnh nặng không?"

"So với bệnh nặng còn nghiêm trọng hơn a!" Thu Diệp Nguyên thốt lên.

"Cái gì?!"

Thu Diệp Nguyên tự bực mình lắm mồm. buộc lòng liều mạng đẩy Lăng Thanh, "Ngươi mau quay lại đi, nhanh bảo hộ Ngôn tướng quân. Đừng để hắn cậy khỏe mà tổn hại bản thân."

Nhưng cổ tay lại nhanh chóng bị bẻ ngoặt ra sau lưng, Lăng Thanh lạnh lùng: "Hắn bị bệnh gì?"

Thu Diệp Nguyên sững sờ. Lăng Thanh khí thế bức nhân, dáng vẻ hạ nhân ở chỗ nào chứ. Thu Diệp Nguyên bị nhãn thần sắc bén của hắn trừng trừng, không tự chủ được mà nói: "Không phải bệnh. Là, là..."

Lăng Thanh thấy hắn ấp úng, linh quang đột nhiên lóe lên, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt thay đổi nhanh chóng. Buông Thu Diệp Nguyên ra, chớp mắt xông ra ngoài.

Thu Diệp Nguyên ngơ ngẩn đứng trong lều, cúi đầu nhìn vết bầm ở cổ tay dần dần hiện lên, trong lòng nghĩ: Lăng Thanh này, rốt cuộc là ai?

...

Ngoài doanh trướng, bóng đêm mịt mù, trận chiến còn đang tiếp diễn hừng hực khí thế.

Ngôn Phi Ly dẫn tám nghìn quân đang ở bên ngoài cốc của địch. Trên người y, máu đã dính đầy, không biết là của quân địch hay là do vết thương của bản thân.

Từ năm mười hai tuổi bắt đầu xuất trận, y đã minh bạch, ở đây chỉ có thể không ngừng chém giết, đánh bại đối phương mới có thể sống sót.

Những lưỡi kiếm sắc bén vung lên, huyết nhục tung tóe. Ngôn Phi Ly đối đầu không chút lưu tình, cơn đau âm ỉ trong bụng căn bản không rảnh để tâm.

Đã qua hơn nửa canh giờ, quân của Tây Môn vẫn chưa xuất hiện, tâm tình Ngôn Phi Ly lo lắng. Mãi cho đến lúc này, y vẫn không biết Tây Môn có thể suôn sẻ mang đại quân đến đúng nơi dự định được không.

Hai tay bắt đầu vô lực, mỗi lần vung kiếm lên chỉ huy lại cảm thấy một trận tê dại.

Ngôn Phi Ly thầm nghĩ bất hảo, nội lực thôi thúc, cơn đau ở bụng lan truyền.

Chung quanh thi thể chất đống, máu chảy thành sông, nhưng đại bộ phận đều là của địch nhân. Quân lực của Thiên Môn tuy không nhiều bằng quân địch, nhưng rất dũng mạnh, một người bằng mười kẻ địch. Bọn họ sớm đã thăm dò những địa hình có lợi ở sơn cốc này trước, sau đó liên tiếp bức lui kẻ thù.

Sắc mặt Ngôn Phi Ly dần dần tái nhợt đi, từng giọt mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Y cắn chặt răng, vẫn mang binh sĩ xông lên phía trước.

Thình lình, một tên có vẻ là tướng lĩnh của địch lao về phía y. Ngực Ngôn Phi Ly chấn động, giơ kiếm lên.

"Keng!"

Hai thanh kiếm tương giao, sức lực của Ngôn Phi Ly không ổn, rốt cuộc bị đối phương chiếm thế, tâm cả kinh!

Man tộc này, vốn không có võ công gì, chỉ là cậy mạnh mà thôi, lẽ ra hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Ly. Nhưng thân thể y lúc này không bình thường, thế nên không chống đỡ được.

Tên nọ được nước lấn tới, hai bên giao đấu. Ngôn Phi Ly biết đối phương đúng là tướng lĩnh chủ lực của Điền tộc, rất muốn bắt hắn. Nhưng cơn đau ở dưới bụng mỗi lúc càng tăng, dần khiến y không thể bỏ qua.

Chân Ngôn Phi Ly loạng choạng, tên nọ thấy lợi thế, một kiếm đâm tới, nhưng không ngờ đó là dụ địch hư chiêu, Ngôn Phi Ly xoay ngươi, phóng ra một luồng chân khí đánh ngã gã. Vốn định xuất thủ bắt giữ, bụng dưới thình lình đau nhói, hai chân Ngôn Phi Ly mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Dùng kiếm đỡ mình, Ngôn Phi Ly đặt tay lên bụng, dần cúi đầu.

Trong bóng đêm đen kịt, y không thể nhìn thấy hạ thể của mình, nhưng có thể cảm nhận một dịch thể đang chảy xuống từ dọc hai chân, khiến y chấn kinh. Mùi máu nồng, khiến y có thể rõ ràng biết đó là từ chính hạ thân mình. Cơn đau vừa quen vừa lạ, cứ thế phát tác, khiến y mơ màng minh bạch đã xảy ra chuyện gì.

Không...

Chuyện này không thể...

Sắc mặt Ngôn Phi Ly càng trắng bệch ra, gắt gao ôm bụng dưới.

Lúc này, gã địch nhân bị chém ngã kia đã chật vật đứng lên được, xoay người thấy y đang quỵ xuống, sửng sốt một chút, nhưng lập tức ánh mắt lộ vẻ hung dữ, dữ tợn đâm kiếm tới lần hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro