91-92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

91.

Chát --

"Rõ vô dụng!" Hắc y nhân vung tay tát một người, hung tợn đẩy người đó ngã xuống đất.

"Không cần kích động như vậy, kẻ phản chính sẽ chạy không thoát." Trong góc, một nam nhân ngồi trên ghế, lạnh lùng nói. Hắn một thân khôi ngô, ngồi thôi cũng đã cao lớn hơn thường nhân rồi, nhưng hạ thân lại trống không, vô cùng quỷ dị, nhìn kỹ, đúng là không có hai chân.

"Có lần một sẽ có lần hai. Nếu có thể bị bỏ lại lần đầu, đương nhiên sẽ có lần bị bỏ lại tiếp theo. Công phu đã học hết rồi, mới có theo từ đường cái đã bị phát hiện, sau này còn đòi gì đến Trung Nguyên!"

"Nhưng ngươi Trung Nguyên rất giảo hoát, sao mà dã man bằng chúng ta, bọn họ không chỉ tâm mắt nhiều, ngay cả nhân luân cũng không coi ra gì."

Hắc y nhân quay đầu lại, nhãn thần sắc nhọn như đại bàng, qua diện trá (mặt nạ bảo hộ - QT) cũng làm người ta phải rét lạnh, vô cùng khó chịu. Gã cất giọng the thé: "Ta mặc kệ bọn chúng thiên địa nhân luân thế nào, ta chỉ muốn báo thù cho đệ đệ, ngươi cũng thế! Bất quá ngươi còn hơn ta, ngươi không phải chỉ vì đệ đệ, mà còn là vì mình nữa!" Gã nhìn chòng chọc vào ống quần người kia, đột nhiên cười âm hiểm một tràng, thanh âm rất chối, làm người khác không vui nổi.

Kẻ kia nổi giận, ném cả trà trản về phía gã, bị gã gạt nhẹ qua. Nhưng kẻ kia ra tay rất khéo, trà trản tuy vỡ, nước trà vẫn bắn lên người gã.

Hắc y nhân lập tức biến sắc: "Ngột Kiệt, đừng tưởng ngươi vẫn là là một đại tướng Điền tộc năm ấy. Ta hợp tác với ngươi là có phúc cho ngươi, đừng có không biết tốt xấu!"

Ngột Kiệt cười nhạt: "Ngươi cho rằng ngươi là U giáo giáo chủ sao? Bất quá chỉ là một cái góc nhỏ của vùng tây nam, mới chiếm được có một đầu thôi. Tới cái đất Trung Nguyên này, ngươi còn có thể tác uy? Ngoài Thiên Môn, Trung Nguyên võ lâm còn khối người, không thì sao thủ hạ của ngươi có tẹo việc đơn giản thế cũng bị bỏ lại!"

U giáo giáo chủ bị hắn phản pháo, mặt biến sắc, nhưng vẫn kiềm chế: "Ngột Kiệt, đừng nhiều lời nữa! Việc trước mắt của chúng ta bây giờ là trả thù!"

"Tiện thể lập uy ở Trung Nguyên nữa." Ngột Kiệt bật cười một tiếng, không đợi gã nổi giận, từ từ bồi thêm một câu: "Ta có chủ ý này, ngươi muốn nghe không?"

Gã dỏng tai lên: "Chủ ý gì?"

"Chính là..."

...

Ba ngày sau, Thu Diệp Nguyên đến Diêu Kinh. Đại gia cố nhân tương phùng, đương nhiên vui vẻ vô cùng. Bắc Đường Ngạo đã bày một bàn tiệc rượu tại Vọng Thước lâu để đón hắn.

Kỳ thực, lần này Thu Diệp Nguyên đến Diêu Kinh là vì, sau khi tìm được Ngôn Phi Ly, Bắc Đường Ngạo bảo hắn tới. Thứ nhất là để hai người ôn lại chuyện cũ, thứ hai chính là muốn Thu Diệp Nguyên hảo hảo khám cho Ngôn Phi Ly.

Sau khi ba người tụ họp, Thu Diệp Nguyên ở trong phòng Ngôn Phi Ly bắt mạch. Bắc Đường Ngạo đứng một bên, thần thái lãnh tĩnh, nhưng trái lại, bất an không kém Ngôn Phi Ly, không che giấu được vẻ khẩn trương. Chỉ thấy Thu Diệp Nguyên nhăn trán, vẻ mặt đầu tiên là do dự, sau đó là túc mục, tiếp nữa diện vô biểu tình.

Tâm trạng Ngôn Phi Ly cũng bất thường. Cùng lúc, y đương nhiên không hy vọng sẽ phải chịu nỗi khổ sinh con, nếu không thụ thai thật thì tốt. Nhưng một mặt nào đấy, y vẫn mơ hồ chờ mong, trong bụng thực sự có một tân sinh mệnh tồn tại. Tâm sự này, quả là mâu thuẫn.

Hồi lâu, Thu Diệp Nguyên cuối cùng cũng đặt tay y xuống, khẽ gật đầu với y: "Ngôn tướng quân, quả là hỉ mạch."

Lời vừa xuất ra, ba người mỗi người một tâm tư. Ngôn Phi Ly nhìn Bắc Đường Ngạo, hắn cũng đang nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau, đều ngũ vị lẫn lộn, nửa mừng nửa lo.

Thu Diệp Nguyên đã xác nhận rồi, Ngôn Phi Ly đúng là đã mang thai hai tháng. Tuy thân thể y đã chịu nhiều tổn hại, không thích hợp thụ thai, nhưng nếu miễn cưỡng phá thai, không khéo còn nguy hiểm hơn.

Ngôn Phi Ly tất nhiên minh bạch, tình trạng thân thể bản thân không nên sinh đẻ, chớ nói y là một nam nhân đã là phạm quy luật, dù có là nữ nhân, gặp phải chuyện này, chỉ sợ cũng không thể đẻ. Nhưng nghe Thu Diệp Nguyên nói, không nên phá, chỉ có thể sinh, lòng lại an lòng hạ quyết tâm. Từ đáy tim, đại khái y vẫn có một nỗi sợ mơ hồ, vạn nhất Thu Diệp Nguyên nói không thể sinh, Bắc Đường Ngạo sẽ quyết tâm vứt bỏ đứa bé.

Bất quá may mắn rồi. Ngôn Phi Ly đã thoát khỏi những bận tâm ở Thiên môn, tự do tự tại mà sống, không lo sự vụ mệt nhọc nặng nề kia liên lụy, cả ngày ở thảo nguyên, tùy ý bôn ba, thể trạng tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần cẩn thận một chút, một lòng tu dưỡng, hẳn là khả dĩ yên ổn sinh hài tử, chẳng qua phải vất vả hơn nhiều thôi.

Thu Diệp Nguyên nói với Ngôn Phi Ly: "Mấy năm nay, ta đặc biệt dựa vào tình huống của ngươi mà chế chút thuốc bổ, không ngờ được dùng đến nhanh vậy. Ngoài ra, ta còn tình cờ lấy được một phương thuốc..."

"Phương thuốc gì?"

Thu Diệp Nguyên mỉm cười: "Phương thuốc phòng thai cho người Ma Da."

Quả tực, cả Bắc Đường Ngạo và Ngôn Phi Ly đều bất ngờ. Ngay sau đó, Thu Diệp Nguyên kể lại cái duyên kỳ ngộ vào năm đó.

Nguyên lai, trên đời không chỉ có một mình Ngôn Phi Ly mang thể chất của Ma Da tộc, cũng không có duy nhất mình y nguyện ý lấy thân nam tử vì ái nhân mà sinh con.

"Lúc đó thực khéo làm sao, nếu không phải là ta, người ấy trọng thương, e cả đứa bé cũng không giữ được. Ta giúp hắn đón một nữ anh ra đời, lại giúp hắn trị thương. Hắn là một người Ma Da chính thống, biết ta đã từng gặp tình huống này, thế là liền cho ta phương thuốc ấy, nói là để phòng thai cho nam nhân Ma Da các ngươi. Sau khi ta về nhà, nghiên cứu kĩ lưỡng, xác thực là rất kỳ diệu a." Thu Diệp Nguyên nói đến dược, lập tức lộ ra thần thái say mê.

Ngôn Phi Ly rất hiếu kì về người đồng tộc này. Từ nhỏ, y là cô nhi, chỉ có lão khất cái và Lưu Thất là có thể xứng với cái danh thân nhân của y, y chẳng biết gì về xuất thân của mình. Nhưng từ nhiều năm trước, khi biết mình có thể là người của Ma Da tộc, liền thấy tò mò khó nhịn. Ly khai Thiên môn, du lịch giang hồ một thời gian, y vẫn cố gắng đi tìm dấu vết của Ma Da tộc, nhưng cái dân tộc này thực thần bí, lại sớm đã biến mất, rất khó kiếm ra manh mối.

"Người đó tên là gì? Sau đó thì sao?"

Thu Diệp Nguyên đáp lại, thở dài: "Ta không biết tên hắn là gì. Còn chưa kịp hỏi, hắn đã đi. A! Hắn bị thương như vậy, lại vừa sinh hài tử, cư nhiên điểm huyệt ta rồi đi. Khi đó hắn đang bị người truy sát, đại khái là không muốn liên lụy tới ta."

"Vậy hài tử đó đâu?"

Sắc mặt Thu Diệp Nguyên lập tức trở nên hơi cổ quái, nhấn nhá hồi lâu mới nói: "Hài tử không sao. Hắn để lại hài tử, ta đưa trở về Thiên môn, lớn lắm rồi."

Ngôn Phi Ly cần thận hỏi lại tình huống của người đồng tộc kia, đáng tiếc, Thu Diệp Nguyên rất mù mờ chuyện giang hồ cũng như quy củ của nó, tìm không ra môn đạo, chỉ biết người nọ cầm trường kiếm, nhìn qua chắc cũng là danh kiếm khách. Hình dáng thì có lẽ dịch dung, cái gì cũng không rõ.

Bắc Đường Ngạo ở bên trông thần sắc Ngôn Phi Ly, thầm quyết định sẽ tìm người đồng tộc kia cho y, nhằm giúp y hoàn thành tâm nguyện. Trong lòng thêm chút kinh ngạc, sao Tây Môn Việt lại yên tâm để vị thần y hồ đồ như thế này bước chân vào giang hồ? Có thể sống để trở về Phù Du cư đúng là kỳ tích.

Thật cũng không thể trách Bắc Đường Ngạo nghĩ như thế. Vị Thu thần y tuổi trẻ này dang vang khắp giang hồ, nhưng suốt ngày đứng trong Thiên Môn, được Thiên Môn che chở, lại bị bào tỷ là Nam Cung phu nhân trông nom cực nghiêm, tuy y thạch dược học tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng những chuyện khác... Thực chẳng khác tờ giấy trắng.

92.

Nếu đã xác định rõ tình trạng của Ngôn Phi Ly, Bắc Đường Ngạo đương nhiên sẽ không để y quay lại mã tràng nữa. Ngôn Phi Ly cũng không thêm bướng bỉnh. Chỉ là, ở lại trong vương phủ mà tĩnh dưỡng thật không thích hợp.

Nam nhân sản tử, chuyện ly kỳ như thế, cho dù với khả năng của Bắc Đường Ngạo cũng không thể không lo vấn đề cơ mật này được an toàn. Thế là quyết định, đưa Ngôn Phi Ly đến ở biệt viện. Thứ nhất, nơi đó non xanh nước biếc, phù hợp an dưỡng; thứ hai, ít người, tránh tai tránh mắt.

Thu Diệp Nguyên đương nhiên cũng vào biệt viện với Ngôn Phi Ly, tỉ mỉ giúp y điều dưỡng thân thể.

Cứ vậy qua hai tháng, không biết vì nguyên nhân gì, phản ứng của Ngôn Phi Ly so với lần đầu kịch liệt hơn nhiều, triệu chứng nốn mửa cũng không có chuyển biến tốt. Bụng sớm dần lộ ra, mùa hè mặc áo mỏng, có thể nhìn thấy dễ dàng.

Bắc Đường Ngạo phái tới rất nhiều ám ảnh thủ hộ quanh biệt viện, cùng vài phó dịch ở ngoài viện, không được vào trong. Bắc Đường Ngạo mỗi ngày đều ở đây chăm sóc Ngôn Phi Ly, quan tâm y. Hắn tuy đã làm cha hai lần rồi, nhưng lần đầu tiên thì chẳng biết gì, mãi đến lúc cuối mới phát hiện ra. Lần thứ hai, Lâm Yên Yên có thai, hắn lại ở chiến trường, lúc trở về Phù Du cư thì ngủ tách phòng với Lâm Yên Yên, chưa từng có chút lĩnh hội sâu sắc. Giờ đây, hắn liền dành thời gian làm bạn với Ngôn Phi Ly, thỉnh thoảng nhìn y phải chịu cơn thai hành, trong lòng bất giác thấy áy náy; nhưng nhìn hài tử ngày một lớn, lại thấy mới lạ cực kỳ.

Ngôn Phi Ly khó chịu khác thường, cả người không còn chút sức nào, không thể nói năng chi, cả ngày thấy bực bội bất an, cái bụng vô tri vô giác hơn cả Ly nhi, thật không biết thế nào. Chuyện bị theo dõi ngày ấy, y vẫn chưa nói với Bắc Đường Ngạo. Đây là thói quen nhiều năm của y, chưa xác định là chuyện gì thì chưa nói với người khác, huống hồ sau này ở biệt viện, cùng không có chuyện gì liên quan đến y nữa. Chỉ là ở đây không có Ly nhi, thỉnh thoảng rất nhớ. Nhưng Bắc Đường Ngạo thấy, Ly nhi suy cho cùng vẫn là trẻ con, sợ nó làm phiền y, chưa dẫn nó đến đây.

Ngày hôm đó, Bắc Đường Ngạo trở vào thành làm việc, lúc chạng vạng mới về. Thu Diệp Nguyên và Ngôn Phi Ly đang chơi cờ ở lương đình, Bắc Đường Ngạo vừa vào đã thấy, không khỏi buồn cười. Ngôn Phi Ly thì lệch sang một bên ghế mà ngủ. Mấy hôm nay y như ngủ không đủ, lúc nào cũng vậy, có lúc đang nói chuyện thì mắt đã díp vào. Lại nhìn Thu Diệp Nguyên, cũng không mảy may phát giác, đang đờ ra nhìn bàn cờ, không biết hồn du phương nào.

Bắc Đường Ngạo ho nhẹ một tiếng. Thu Diệp Nguyên bừng tỉnh, thấy hắn, định mở miệng, liền thấy hắn lắc đầu, chỉa chỉa Ngôn Phi Ly. Thu Diệp Nguyên hiểu ý, lặng lẽ lùi đi.

Bắc Đường Ngạo đi tới bên cạnh Ngôn Phi Ly, ngồi xuống, nhìn khí sắc y cũng không tệ lắm, chẳng qua mùa hè nóng nực, y giờ không chịu nổi nhiệt, mặc mỗi một bộ y sam mỏng mà mồ hôi đã toát đầy, trang phục dính vào cơ thể, lộ ra dáng bụng.

Bắc Đường Ngạo nhẹ nhàng xoa xoa, cảm thấy bên dưới có chút rung động, lòng thỏa mãn không nên lời. Đột nhiên bàn tay như bị đụng một cái, khiến hắn hơi sửng sốt, nhìn Ngôn Phi Ly, vẫn còn trầm ngủ, hình như không phát hiện. Bắc Đường Ngạo nhịn không được cúi người, áp tai lên bụng y, cẩn thận nghe ngóng.

Ngôn Phi Ly thong thả tỉnh lại, thấy dáng vẻ của hắn, cười: "Không phải nói rồi sao, lúc này vẫn chưa nghe được gì đâu, sao ngươi không tin chứ."

Bắc Đường Ngạo ngồi lại, chỉ chỉ bụng y: "Nó vừa động, ngươi không biết sao?"

"Thật không?" Ngôn Phi Ly nhớ tới bàn cờ, lại hỏi: "Thu đại phu đâu?"

"Lui xuống rồi. Hai người các ngươi, một người ngủ, một người thì đờ cả ra, thật là kỳ."

Ngôn Phi Ly nói: "Thu đại phu có tâm sự. Ta cũng thấy hắn mất tập trung."

Bắc Đường Ngạo lại nói: "Hai ngày nữa sẽ ổn thôi."

"Sao ngươi biết?"

Bắc Đường Ngạo cười, không đáp.

Ngôn Phi Ly ngạc nhiên: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Đừng hỏi, đến lúc đó khắc biết."

Ngôn Phi Ly tính tính ngày một lúc, nhớ tới một chuyện, hơi do dự, lại hỏi: "Phu nhân hôm nay hồi phủ phải không?"

Bắc Đường Ngạo gật đầu, nói: "Nàng cả ngày nhốt mình trong Phật đường niệm Phật, ta thật không biết nàng đang nghĩ cái gì."

Ngôn Phi Ly cúi đầu, nhìn bụng mình một lát, cất lời: "Hài tử này, ngươi dự định thế nào?"

Bắc Đường Ngạo thở dài, trả lời: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đưa hài tử này về cho nàng nuôi nấng đâu. Chỉ là... Ngươi thấy thế nào?"

Đương nhiên, mình tự nuôi dạy là hay nhất.

Lòng Ngôn Phi Ly vẫn có ý niệm đó, nhưng không dám nói ra, giương mắt nhìn vào đôi thu mục đang quan sát mình, cười: "Giờ nghĩ đến chuyện này còn sớm quá. Ta đói bụng rồi, nên dùng bữa thôi."

"Ừ." Bắc Đường Ngạo cũng mỉm cười, nâng y dậy: "Gần đây ngươi hình như đã ăn uống được rồi, như vậy là ta an tâm."

Ngôn Phi Ly vẫn cười, đi theo hắn.

***

Lâm Yên Yên quỳ gối trước Phật đường tụng kinh, không biết đã qua bao lâu, một nha hoàn bưng trà vào, nhẹ nhàng đặt trà trản xuống án kỷ. Lâm Yên Yên ngừng lại, ngồi lên ghế, nâng chén trà lên ngửi, hỏi: "Đây là trà gì?"

"Hồi vương phi, đây là Vân Đính Bích Loa mới hái năm nay, vương gia nói vương phi thích uống loại trà này, đặc biệt sai người đưa tới."

Lâm Yên Yên bưng chén trà nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm nó, không biết đang nghĩ gì.

"Vương phi?" Tiểu nha hoàn bên cạnh không biết làm sao, sợ hãi nghĩ, hay là mình pha trà sai cách, dè dặt gọi một tiếng.

Lâm Yên Yên lẩm bẩm: "Ngươi cho rằng như vậy là tốt với ta? Ngươi cho rằng như thế này thì ta sẽ tha thứ cho ngươi? Không thể, không thể đâu..."

Tiểu nha hoàn nhìn cái bộ dạng này, có chút hoảng, nhưng không dám nói lời nào, chỉ đứng ở bên.

Xoảng --

Trà trản đập vào bức tường phía trước, vỡ nát, nước trà nhuộm nâu bức tường trắng, chậm rãi chảy từng giọt.

Tiểu nha hoàn sợ đến nỗi lạnh cóng, vội vã quỳ xuống.

Lâm Yên Yên đột nhiên bật cười điên cuồng, cười không thể dừng.

Tiểu nha hoàn bị tiếng cười của nàng dọa đến kinh hãi, run rẩy ở bên.

Hồi lâu, tiếng cười dần dần tắt. Lâm Yên Yên vuốt vuốt lại tóc mai, như không có việc gì, hạ lệnh: "Sai người chuẩn bị, ngày mai ta muốn đi Tướng Quốc tự dâng hương."

"Vâng." Tiểu nha hoàn như trút được gánh nặng, vội vàng ly khai Phật đường.

Lâm Yên Yên nhìn nước trà vẫn đang chảy thành giọt trên bức tường, đáy mặt thật băng hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro