{ Đoản}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Hy dùng kéo cắt tỉa những cành hoa tươi cắm vào bình. Cô đặt bình hoa giữa bàn trong đại sảnh rồi thừ người như đang nghĩ gì đó.
Một cái ôm từ đằng sau khiến cô hơi bất ngờ. Càm người đàn ông tựa trên đỉnh đầu cô dụi dụi.

- về rồi sao?

Vân Hy cười hỏi.

- ừ. Hoa đẹp lắm.

Cô tựa vào ngực anh cảm nhận mùi thương nhàn nhạt từ anh. "Thật dể chịu" cô nghĩ thầm. Vân Hy rời khỏi lòng anh hơi nhón chân lên hôn vào má anh cười nói.
- ông xã mau đi tắm rồi cùng ba xuống ăn cơm.

Hôm nay em làm món anh thích ăn nhất đấy.
Anh cười nhìn cô gật đầu.

- được.

Tại cục cảnh sát.

- alo.

- chào anh. Tôi muốn nói chuyện với cảnh sát trưởng.

- cô là?

- đưa máy. Tôi có chuyện liên quan đến đường dây buôn bán ma túy mà các anh đang theo dõi.

Viên cảnh sát nghe vậy liền vào gặp cảnh sát trưởng thông báo. Cảnh sát trưởng nhận máy hơi âm trầm.

- xin chào tôi là cảnh sát trưởng... Chắc chứ?.... Được tôi biết rồi.

Vân Hy tắm xong bước ra ngoài nhìn chồng mình đang đọc sách trên giường. Cô đi lại nghịch ngượm dụi vào lòng anh. Anh buông sách xuống tay ôm eo cô kéo vào lòng.

- muốn ăn sao?

Cô xấu hổ đấm nhẹ vào ngực anh một cái. Anh bật cười cúi xuống hôn lên môi cô đầy trìu mến. Cô nhẹ nhàn đáp lại anh.
Cảnh xuân qua đi sáng thành phố A vào mùa đông rất lạnh. Cô cuộn người trong chăn nhìn chồng đang chuẩn bị đi làm.

- ông xã.

- hửm?

- chiều nay cùng em đi xem phim đi.

Anh nhìn cô đầy yêu thương.

- được. Chiều anh sẽ về sớm.

Hai ngày sau Vân Hy ngồi trên sô pha tay cầm điều khiển ti vi đổi kênh liên tục. Cô ngước lên nhìn đồng hồ đã gần 23h. Vân Hy lấy điện thoại gọi cho chồng mình. Không có bắt máy chỉ nghe tiếng tổng đài khô khốc vang lên. Cô ấn nút để lại lời nhắn. " ông xã về đi"
Đưa tay mở cửa phòng bước vào. Cô hướng tủ két sắt đi tới bấm 6 con số. Cô mở cửa tủ lấy ra một xấp giấy tờ. Đưa mắt nhìn tay cô nắm chặt.
Trời chưa sáng Vân Hy bị tiếng ồn ào đánh thức. Cô bước xuống lầu nhìn thấy ba và chồng mình đã về. Trên tay anh băng bó thấy cả vết máu chưa khô. Ba cô nói:
- Vân Hy chăm sóc chồng con.
Nói xong ông bước lên lầu. Anh nhìn cô cười cười.

- bà xã đừng sợ anh Không sao.

Cô bước đến bên anh nhìn chăm chú rồi nói khẽ.

- đau Không?

Anh định trả lời thì thấy ba anh tức giận lao xuống cầm súng chỉa vào cô. Anh kinh sợ ôm cô vào lòng.

- ba làm gì vậy?

- làm gì? Mày hỏi nó đã làm chuyện tốt gì. Chính nó đã bán đứng tao và mày.

- ba nói gì vậy. Chuyện làm ăn của chúng ta cô ấy Không hề hay biết.

- em biết...

Vân Hy lạnh nhạt nói. Anh Không thể tin được nhìn cô. Ba anh tức giận đến rung người.

- tại sao mày làm vậy? Gia đình tao Không tốt với mày sao?

- tốt.

Cô nói.

- ông hỏi tôi tại sao ư? Tại vì chính ông đã hại tôi thành trẻ mồ côi. Chính ông khiến tôi mất tình thương của mẹ sự che chở của ba. Tại ông đã giết cả nhà tôi.

Anh bàng hoàng lùi ra sau kinh sợ nhìn cô. Trước sự ngỡ ngàng của họ cô nói tiếp.

- ông vì sợ bại lộ việc ông giết người đứng đầu bang hội để nắm quyền, nên ông đã giết người bạn cùng anh vào sinh ra tử để diệt khẩu. Mặc dù ông biết cả nhà tôi chuẩn bị rời đi vĩnh viễn sẽ không về để chỉ tội ông. Nhưng ông nhẫn tâm Không tha cho họ. Ông có biết một đứa bé 8 tuổi chứng kiến người thân mình từng người một bị sát hại là như thế nào?

Cô nói xong ngã ngồi cuống nền nhà lạnh lẽo bật khóc.
Ông nhìn cô rồi dần buông khẩu súng đờ người.

- tài...tài liệu..

Cô dùng tay gạt lệ cười nói.

- tôi đưa cho cảnh sát rồi.

Ông ngã ngồi xuống đất. Chỉ vài phút mà trông ông đã già đi cả chục tuổi. Riêng anh thì chết lặng nhìn cô, người vợ mà anh yêu nhất.
Ông chợt bừng tỉnh nhìn anh.

- con mau đi đi. Đi thật xa đừng quay về đây nữa.

Anh vẫn nhìn cô chăm chú Không phản ứng. Ông tức giận cầm súng chỉ vào cô.

- mày Không đi tao giết nó.

Anh mím môi nhìn cô thì thầm.

- bà xã em...em có yêu anh sao?

- có.

Cô Không nhìn anh nói. Anh cười chua xót. Anh muốn nói anh cũng yêu cô nhưng anh lại im lặng. Anh nhìn ba mình đau lòng. Anh Không có tham gia những vụ phi pháp ấy nhưng khi thấy ba làm chuyện nguy hiểm anh Không bỏ mặc được nên theo cùng. Cảm xúc của anh giờ rất loạn.
Cô nhìn anh nói.

- anh đi đi. Chuyện ông ấy làm hãy để ông ấy trả giá. Anh tự do sống mạnh khỏe đó là sự an ủi lớn nhất của ông ta.

- chúng ta...

- sau này không có chúng ta nữa.

Cô thất hồn lạc phách nói.

Sáu năm sau.
Vân Hy đứng trước cổng trường tiểu học đưa mắt nhìn vào trong. Một cậu bé chạy về phía cô. Cô cúi xuống bế cậu lên.

- bảo bảo hôm nay ngoan Không?

- ngoan ạ.

- tốt lắm.

Cô cười hiền.

- mẹ hôm nay có bạn nói con Không có ba. Là con hoang.

Cô xót xa hôn trán con mình.

- bảo bảo có ba. Ba bảo bảo rất tài giỏi. Chỉ là mẹ làm  lạc mất ba con rồi.

- sao mẹ làm lạc ba rồi. Chắc ba buồn lắm.

Thành phố B nơi phồn hoa nhất nước. Anh mặc âu phục đen tay cầm ly rượu. Một người bên cạnh anh hỏi.

- khi nào anh lấy vợ? Tôi thấy cô Lâm tiểu thư rất có ý với anh.
Anh cười.

- tôi có vợ rồi...

Anh bất giác nghĩ về cô tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn được treo trên dây chuyền anh đang đeo.

Bầu trời đêm mênh mông và cô tịch. Anh và cô hai nơi cùng ngước lên nhìn ngàn sao. Đôi khi chỉ cần biết người đó còn sống, ở cùng dưới một bầu trời cũng là niềm an ủi cho hạnh phúc Không thành.

- ông xã chúng ta có một bảo bảo. Nó rất giống anh. Anh yên tâm em sẽ đem nó về cho anh xem. Nhưng bây giờ em chưa đành lòng xa con. Ông xã, em biết anh sẽ Không trách em. Đúng Không?

Cô đã trả thù cho cha mẹ nhưng lại đánh mất đi chồng mình. Không phải không muốn quay về. Mà là Không thể...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro