[Kỳ Hâm] Bờ cát và con sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Việc học của những ngày cuối năm thật nhiều và bận rộn, có nhiều lúc muốn nghỉ học cho xong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghỉ thì bài cũng chẳng xong, mà có bài mới rồi cũng sẽ lại bận rộn. 

Cái gì cũng có quy luật có nó mà, và đó là cái quy luật mà Mã Gia Kỳ vừa nghĩ ra. 

Nhìn chung, từ ngày nhập học đến tận bây  giờ, Mã Gia Kỳ cũng không lo lắng gì nhiều về việc học cả, nhưng dạo này, hắn đang cố gắng phấn đấu để được suất học bổng cho năm sau. Thêm nữa, hắn cũng sẽ nghỉ một ngày thứ 7, để đi chơi với "người yêu to bự" của hắn. 

Em ấy nhỏ hơn hắn 1 tuổi. Em ấy không phải là công tử nhà giàu, không phải loại kênh kiệu khó gần, em ấy dễ thương và đáng yêu vô cùng. Và  em ấy thì lúc nào cũng nhí nhố giống như 1 đứa trẻ.

Em ấy tên là Đinh Trình Hâm. Mã Gia Kỳ thường gọi em ấy với cái tên Đinh nhi~. 

Mã Gia Kỳ đơn thuần quen biết Đinh Trình Hâm khi cùng nhau đi học thêm, lại vì cái tính cách khả ái kia mà bị cậu hớp hồn lúc nào chả hay. Cứ thế, cả hai từ bạn bè tiến thêm một bước nữa. 

Nhà của Đinh Trình Hâm đột nhiên phải chuyển đi. Từ yêu gần trở thành yêu xa, Mã Gia Kỳ cũng cố gắng lắm mới có thể níu kéo mối quan hệ của hai người. Mà Đinh Trình Hâm thì càng tâm huyết hơn, nếu cậu có thời gian sẽ đến thăm hắn. Còn không, hắn sẽ tự chạy đi tìm cậu. 

Khoảng thời gian gần đây, Đinh Trình Hâm thường dắt Mã Gia Kỳ đi đây đi đó. Hắn tìm cách từ chối rất nhiều, nhưng hắn sợ cậu buồn lắm, nên hắn cố gắng sắp xếp đi chơi với Tiểu Đinh.

Hơn 1 tuần rồi mới gặp nhau. 

Mã Gia Kỳ dâng lên một cảm giác bàng hoàng và xót xa. Chả biết sao dạo này em ấy lại xanh xao, gầy gò thế?

Đinh Trình Hâm quay qua, hỏi Mã Gia Kỳ :"Sao anh ít đến thăm em vậy? Không phải có người khác rồi đó chứ?" 

Sợ Mã Gia Kỳ nghĩ rằng mình bắt bẻ hắn, nên cậu đùa :"Nhớ em đến mức tới đây thăm em à? Haha"

9h sáng hôm sau, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đã có mặt ở biển. Chả hiểu nổi có gì hay ho mà đi biển giờ này. Bình minh đã qua, hoàng hôn chưa đến. Nhưng nghĩ trong bụng thế thôi, chứ Mã Gia Kỳ chả dám phàn nàn. Nói này nói kia, Đinh Trình Hâm mà buồn thì Mã Gia Kỳ cũng không vui hơn là bao. 

Ánh nắng trưa, muốn cháy da. Bờ cát trắng trải dài miên man dọc bờ biển nóng đến bỏng chân. 

Đinh Trình Hâm ghì vai kéo Mã Gia Kỳ  ra khỏi khách sạn, kéo hắn đi bộ trên bờ cát ấy cùng mình. Cậu đội cái nón lưỡi trai màu trắng, chân đeo dép. Nắng thế này mà áo thun mỏng với quần sooc. 

Mã Gia Kỳ  khoác thêm cho Đinh Trình Hâm 1 cái khăn tắm. Cậu liền nhăn mặt, "Trông em có đen quá không?". 

"Anh bắt đeo thêm khẩu trang em tin không? Gầy mà còn đen là xấu lắm đấy"

"Dạ, em biết rồi ạ!". Hơ hơ, hôm nay Đinh Trình Hâm ngoan ghê á. 

Hơi biển mằn mặn, gió nhè nhẹ, tiếng sóng dào dạt, mọi lo toan, muộn phiền, những ngột ngạt, của công việc của cuộc sống thành thị bị sóng cuốn trôi xa mãi xa mãi. 

Mã Gia Kỳ lặng nhìn Đinh Trình Hâm trìu mến... 

Hắn thương cậu lắm. Chữ thương nặng hơn chữ yêu rất nhiều, hắn không dám khẳng định rằng mình yêu người con trai này, nhưng hắn dám chắc một điều, cả đời này Mã Gia Kỳ chỉ có thể ở bên cạnh của Đinh Trình Hâm mà thôi. 

Mã Gia Kỳ chưa từng quen bất kỳ người nào kể cả nam hay nữ, cho đến khi Đinh Trình Hâm đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn. Những ngày tháng sau đó, tình cảm của Mã Gia Kỳ chuyển sang hết cho Đinh Trình Hâm.  

Biển về đêm, đẹp hơn nhiều. Người ta cảm nhận biển bằng trái tim chứ không bằng đôi mắt. Chân trần bước đi trên cát ẩm, một luồng lem chạy khắp người. Sóng vẫn xô bờ, gió vẫn thổi, ồn ào náo nhiệt nhưng bình yên thấy lạ.

"Mã Gia Chì~~"

"Ơi~~"

"Anh cõng em đi, em mỏi rồi"

Dù chưa kịp trả lời, Mã Gia Kỳ cũng bất giác ngồi xuống để Tiểu Đinh lên lưng mình.

Tình yêu của hai người họ cực kì…romantic. Thật ra, Đinh Trình Hâm là người lãng mạn, còn Mã Gia Kỳ hắn, bị …dụ. Thường thường, những khung cảnh lãng mạn đều do một mình Đinh Trình Hâm vẽ ra. Còn Mã Gia Kỳ hắn, chỉ góp phần sơn màu. Cứ thế, hỏi Mã Gia Kỳ làm sao thoát khỏi cậu trai nhỏ này được đây. 

Đinh Trình Hâm vui sướng ngồi trên lưng Mã Gia Kỳ mà la hét.  Dang tay, dang chân vẫy vẫy. Haha, giả sử bây giờ hắn bỏ tay ra thì sao nhỉ?

Suỵt, nghĩ trộm thôi! Đừng cho Tiểu Đinh biết, em ấy sẽ giết chết Mã Gia Kỳ đó. 

"Mã Gia Kỳ này…"

"Làm sao?"

"Bờ cát và con sóng yêu nhau nhỉ?"

"Hửm?"

"Này nhé, có phải là sóng vẫn từ xa …chạy vào ôm lấy cát. Còn cát thì ngày một lấn ra xa chẳng phải là để gần sóng hơn nữa à"

"Uhm, đúng rồi!"

"Nếu….được chọn, anh thích mình là bờ cát hay con sóng?"

"Hừm… khó quá…. Thế em thích là gì? anh sẽ là cái con lại"

"em thích á?Khó nhỉ? Ừ thì, em thích chúng ta là sóng và cát. Em thích sóng và cát mãi ở bên nha"

"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau mà"

Đinh Trình Hâm im lặng. Gió vẫn thế, cát vẫn thế vẫn miệt mài với quy luật tự nhiên của mình. Chỉ có Đinh Trình Hâm tự nhiên khác lạ. Chỉ có Mã Gia Kỳ, tự nhiên thấy bồn chồn ruột gan khi thấy Tiểu Đinh thở dài. 

Lạ quá! Tiểu hồ ly của hắn xưa nay đâu bao giờ như thế. Mã Gia Kỳ cũng trở nên im lặng theo cậu. Đinh Trình Hâm câu vào vai hắn. Hắn thì lặng lẽ đếm bước chân. 1…2…3… …99…100.

"Mã Gia Chì này… "

"Uhm…anh đang nghe"

"Em hỏi…nhưng anh phải trả lời thật nhé"

"???"

"Nếu như…. Em nói là nếu như ngày mai em chết, vậy anh có buồn không?"

"Khùng điên cái gì? Hỏi linh tinh anh không trả lời đâu!!"

"Anh hứa rồi mà, anh trả lời đi. Em chết rồi anh có buồn không?"

"Không!"

"À! anh hết yêu em rồi à? Kệ, em vẫn yêu anh"

"Nếu mai em chết, anh sẽ không buồn, vì anh sẽ chết theo em"

Câu trả lời của Mã Gia Kỳ là thật lòng đấy. Đinh Trình Hâm hỏi hắn một điều mà hắn chẳng bao giờ nghĩ đến. 

Đinh Trình Hâm lạ thật, ít nhất là chỉ lạ hôm nay thôi. Biết rằng, câu trả lời ấy là điều đầu tiên và duy nhất Mã Gia Kỳ nghĩ ra để đáp lại cậu.

Đinh Trình Hâm lại im lặng, ngay khi Mã Gia Kỳ chuẩn bị đếm bước chân thì câj phá lên cười.

"Hahaha, anh ngốc quá!!!"

"Nếu mai em chết, anh chỉ được buồn thôi, buồn 1 ngày, khóc 1 ngày, nhớ em 1 ngày, sau đó, phải sống thật tốt, thật vui, sống cả phần của em nữa mà. Không được chết theo em ngốc ạ. Nhớ chưa?"

"Em điên à.. hết chuyện để nói rồi hả? Trăng lên kìa. em không muốn ngắm à?"

"Chả thích, ngắm anh thích hơn. Mã Gia Kỳ anh là đẹp trai nhất"

Đinh Trình Hâm dụi đầu vào bụng Mã Gia Kỳ. Không hiểu sao khóe mắt hắn lại cay xè, không hiểu sao lòng hắn lại thấy hụt hẫng, không hiểu sao….trái tim hắn thắt lại, đau đớn từng cơn từng cơn một. 

Dẫu đó chỉ là một lời nói đùa, nhưng đầu óc Mã Gia Kỳ chẳng thể nào thoát ra được. Một loạt những hình ảnh đau đớn không biết từ đâu ra, lại trải dài như một cuộc phim trước mắt hắn. 

Mong rằng, không có chuyện gì xảy ra. 

Sáng hôm sau, Đinh Trình Hâm  gọi Mã Gia Kỳ dậy sớm. Lại chạy trên cát và ngắm bình minh trên biển.

Về lại nhà, Mã Gia Kỳ lại vùi đầu vào việc học. Mã Gia Kỳ vẫn qua thăm Đinh Trình Hâm những lúc có thể. Hắn rất thích nhìn cậu lúc cậu cười và chào đón cậu niềm nở...

Những ngày học hành bận rộn, Mã Gia Kỳ quay cuồng vì nó. Mà quên cả quên ăn, quên ngủ... Quên cả Đinh Trình Hâm... Cho đến khi hắn nhận được cuộc gọi từ bác sĩ. 

….

Em ấy nhập viện!!

!!!

Như có sét đánh ngang tai Mã Gia Kỳ, bầu trời như sụp xuống trên đầu hắn. 

"Nếu mai em chết, em chỉ được buồn thôi, buồn 1 ngày, khóc 1 ngày, nhớ em 1 ngày, sau đó, phải sống thật tốt, thật vui, sống cả phần của em nữa mà. Không được chết theo em ngốc ạ. Nhớ chưa?" 

Từng câu chữ, từng lời Đinh Trình Hâm nói nhảy múa xung quanh Mã Gia Kỳ. Hắn rất sợ, hắn đã run lên vì sợ. 

Đinh Trình Hâm ở trong phòng cấp cứu, người ta nói với Mã Gia Kỳ rằng… Đinh Trình Hâm bị bệnh ung thư..

Chính hắn cũng không hề biết cậu bị căn bệnh …ung thư nghiệt ngã giai đoạn cuối đó. Đinh Trình Hâm giấu hắn, vì muốn hắn vô tư sống. 

Người ta cũng nói với hắn, người đàn ông đang khuỵu xuống bên ghế kia, chính là ba Đinh. Mẹ Đinh mất từ lâu cũng vì căn bệnh quái ác ấy. 

Mắt Mã Gia Kỳ nhòe đi, làn nước mỏng làm mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ nhạt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa. Cổ hắn nghẹn đắng, những tiếng nấc xót xa bật lên thành tiếng, trái tim hắn thắt lại….nín thở…

Những ngày sau đó, Đinh Trình Hâm ra vào viện liên tục. Mã Gia Kỳ nắm lấy bàn tay gầy gò của Tiểu Đinh, lòng quặn thắt. Em ấy thì vẫn thế, vẫn cười vẫn nói, vẫn không biết rằng có một ngày bờ cát sẽ rời con sóng.

Đinh Trình Hâm dần trở nên yếu hơn, Mã Gia Kỳ nghỉ 1 tuần để túc trực bên Đinh Trình Hâm  trong bệnh viện, từng giây từng phút bên cậu.

Hơn ai hết, Mã Gia Kỳ hiểu, em ấy sẽ rời xa hắn, cho dù không muốn, nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật đau lòng đó. 

Mã Gia Kỳ vẫn phải cố mỉm cười, vẫn hết sức vui vẻ khi còn ở bên Đinh Trình Hâm. Vẫn là nơi để em ấh dựa đầu vào thiu thiu ngủ.

"Mã Gia Chì~"

"Ừ. Anh đây!"

"Hôm nay anh ngoan thế?"

"Ừm… anh dẫn em trốn viện đi"

"Trốn viện!?"

"Ừ…."

"Anh là công dân chân chính không làm việc phạm pháp đâu"

"Ai bảo em làm việc phạm pháp đâu. Ra ngoài một tí thôi mà"

Mã Gia Kỳ bất lực, với lấy chiếc áo bông dày cộp khoác cho Đinh Trình Hâm. Cậu cười hì hì, "Nhưng anh phải cõng em, em mới trốn". 

Hơ, đúng là chỉ có tiểu hồ ly này. Nhiều điều kiện ghê.

"Được rồi, anh cõng".

Cả hai băng qua đường, sang công viên đối diện.  Đinh Trình Hâm trên lưng Mã Gia Kỳ,  hiền lành khác lạ. Có lẽ, cậu đã không còn đủ sức để nhí nhố như cậu ngày nào…

Đinh Trình Hâm nhìn sâu vào đôi mắt của Mã Gia Kỳ, nở một nụ cười ngây thơ, Mà hắn chỉ biết cười, cười trong hai dòng nước mắt tuôn ra không ngừng.  

" Sao anh lại khóc? ".

Mã Gia Kỳ lặng lại, xót xa, đau đớn. Hắn không biết phải nói như thế nào nữa. Mã Gia Kỳ chết điếng, lại im lặng. Từ bao giờ hắn lại sợ những lúc như thế này… Rồi Đinh Trình Hâm cũng nấc lên một tiếng, em ấy cũng khóc!

Những giọt nước mắt Đinh Trình Hâm rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây. 

Hắn đặt tay cậu lên tay mình, gắt gao ôm chặt cậu, ôm bằng cái ôm bảo vệ... Những hơi thở nặng nhọc của Đinh Trình Hâm truyền vào tai hắn…

Đinh Trình Hâm nói khẽ :

"Em thích thả tro em xuống biển. em sẽ là con sóng. Dù xa muôn trùng sóng cũng tìm về với cát. em sẽ mãi ôm lấy cát"

Đinh Trình Hâm siết chặt vòng tay  của hắn.  Thật chặt thật chặt, rồi lỏng dần ra. Mã Gia Kỳ hoảng hồn, ôm lấy cả cơ thể mềm nhũn của Đinh Trình Hâm lên,  quay lưng, bước nhanh về bệnh viện, bước chân càng lúc càng gấp gáp. 

Đinh Trình Hâm thì thầm, "1 ngày buồn, 1 ngày khóc và 1 ngày nhớ thôi anh nhé. em yêu anh!"

Đôi tay Đinh Trình Hâm buông hẳn ra, Mã Gia Kỳ khuỵu xuống hét lên đau đớn. Tại sao lại như thế hả ông trời. Tại sao lại là em ấy…tại sao…tại sao?

1 ngày buồn, 1 ngày khóc, 1 ngày nhớ thôi sao em??? anh sẽ nhớ em cả đời này, cả vạn đời sau. em là con sóng thì anh sẽ là bờ cát. Bờ cát sẽ mãi chờ con sóng, đợi con sóng, dù là trong những giấc mơ.....

____END____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro