Chap 138 : Người vợ vô dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bác sĩ, tình hình của vợ tôi sao rồi? "

Vừa thấy người đàn ông mặc áo blouse mở cửa ra ngoài, Trình Thế Hào mặt mày rạng rỡ, nắm chặt bả vai bác sĩ hỏi han.

Ông ta thở dài, mời hắn vào bên trong phòng thăm vợ.

Thế Hào lập tức đi vào. Thấy cô yếu đuối, xanh xao trên chiếc giường bệnh. Hắn không khỏi đau lòng, chỉ mong mình có thể giúp một phần nào đó chút được hết gánh nặng cho cô.

" Em khỏe không? " Anh vuốt nhẹ mái tóc, ánh mắt yêu chiều nhìn Cẩm Vân.

Đáp lại chỉ là giọt nước mắt lăn dài.

" Xin lỗi...em xin lỗi. Bác sĩ bảo trứng của em rất yếu. Không...không thể "

" Được rồi. Ngoan, anh thương "

Hắn cắt ngang tiếng khóc nức nở, đau khổ của cô. Mặc dù không thể nghe tròn vẹn lời Cẩm Vân muốn truyền đạt nhưng Thế Hào cũng ngấm ngầm hiểu hết mọi chuyện.

Ông trời thật trớ trêu.

Một đứa con đầu lòng của hai người thôi mà không thể được sao?

Hắn và cô đã trải qua biết bao nhiêu phương pháp. Cuối cùng, cũng đem lại kết quả thất vọng.

Nhưng Thế Hào một mực tin tưởng và yêu thương cô. Hi vọng phép màu sẽ xuất hiện.

Cẩm Vân dựa vào lồng ngực hắn mà thút thít. Trái tim rỉ máu như bị hàng ngàn mũi dao đâm xuyên qua...thực sự rất đau.

" Thế Hào, em là một người vợ tồi tệ...  phải không? "

[…]

" Nếu không có một đứa cháu nối dõi tông đồ...đừng để tao nhìn thấy mặt cô ta nữa "

Mộc Huệ bực dọc lớn tiếng, đưa tay chỉ thẳng mặt Trình Thế Hào.

" Mẹ xin hãy bình tĩnh... Tụi con sẽ có cách "

" Một đứa con dâu vô tích sự. Là vợ mà không thể sinh được con. Muốn làm mất mặt Trình Gia thật mà. Không thì ly hôn đi "

Cuộc đối thoại gay gắt giữa mẹ hắn và hắn vô tình lọt vào tai cô. Cẩm Vân xoay người, chạy thẳng về phòng. Lấy tay ôm miệng ngăn cho âm thanh đau khổ trào dâng, lấy tay lau nước mắt nóng hổi chảy liên tục.

Mẹ hắn nói rất đúng, cô càng không có lý do để khiến mình thoát khỏi sai lầm. Sai lầm lớn nhất chính là gả vào nhà họ Trình, một người vợ vô dụng đến mức không thể hạ sinh được một đứa bé.

Làm sao có thể giải quyết được tình hình cấp bách như bây giờ? Cô không muốn ly dị, không muốn rời xa hắn, không muốn người khác nhìn vào khinh bỉ hắn.

Đầu óc thoáng mơ hồ. Cẩm Vân run rẩy cầm chiếc điện thoại, nhấn một dãy số lạ, thút thít bật ra thành tiếng

" Xin...cô hãy giúp tôi "

[…]

" Chồng à, nước cam em mới pha. Anh nhớ uống nhé "

Trình Thế Hào vừa mới đi làm về, trong người có chút mệt mỏi. Hắn vừa đọc tờ giấy ở trên bàn, đã nhanh chóng cầm lấy ly nước uống một ngụm. Sau đó, vào phòng tắm.

Ở bên ngoài cửa, Cẩm Vân thần sắc tái nhợt, dáng vẻ yếu đuối dẫn một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc quý phái vào phòng.

" Cô chắc chứ? " Nữ nhân kia nhếch môi hỏi.

" Vâng "

Cô ả cao ngạo bước vào, cánh cửa từ từ khép lại.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Sau khi tắm xong, Trình Thế Hào thấy cơ thể nóng ra khó tả, cần một thứ gì đó để giải tỏa. Một cô gái bước vào, uyển chuyển dụ dỗ trước mặt hắn. Thần trí vượt ra khỏi tầm kiểm soát, vồ lấy nữ nhân kia xuống chiếc giường.

Dựa lưng vào cửa, nghe rõ những tiếng hoan ái cực lạc bên trong, Cẩm Vân không tài nào ngăn hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi. Một sự đau đớn lan tỏa ra khắp trái tim mềm yếu. Cô đã thua...thua một số phận đầy bi thương.

" Chồng...em thật lòng xin lỗi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro