Chap 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#2

" Trả tôi số nòng nọc năm xưa mà cô lấy của tô đi. Được không? Hửm "

Có cái beep mà đòi Trúc Đình này trả!

Năm xưa cô chưa chửi hắn vì cái tội dám cưỡng bức thì đã may mắn lắm rồi, bây giờ gặp lại còn vô liêm sĩ tới mức đòi mấy triệu con nòng nọc.

" Anh...quá đáng vừa thôi. Tôi rút hồ sơ nghỉ việc " Cô dỗi hắn, xông ra khỏi cửa chạy đi.

Huân Tử Liêm nhìn theo bóng lưng Trúc Đình, chẳng hiểu tại sao cô lại tỏ ra thái độ tức giận. Hắn chỉ nói đúng sự thật thôi mà, yêu cầu cũng không có gì quá đáng!!

Phụ nữ thật là khó hiểu.

Vị trợ lý kế bên hắn cười gượng

" Huân Tổng, phu nhân...nên tính sao ạ? "

Tử Liêm day day vầng thái dương, ăn nói ngắn gọn

" Cho người theo dõi cô ấy. Có chuyện gì báo với tôi "

[...]

Ngay khi về nhà cô bỏ lỡ cuộc gọi nhỡ từ mẹ kế, cô sống chết hơn sáu năm nay bây giờ mới nhận được một cuộc điện thoại từ người nhà họ Mạc.

Cô ấn máy gọi lại thì đã nghe tiếng nói chanh chua của em gái mình

" Bà chị già, tính không về ăn giỗ nhà họ Mạc sao? "

"Ngày xưa các người xua đuổi tôi thậm tệ bây giờ đòi tôi quay trở về? À mà quên...nếu tôi không về thì làm sao bản di chúc có hiệu lực được nhỉ " Cô dùng lời lẽ sắc bén, nói trúng tâm Mạc Thiên Nhi.

Ở đầu dây bên kia cũng nghe rõ tiếng nghiến răng ken két.

" Không về thì đừng trách "

Cô ả ngang nhiên tắt máy, Trúc Đình không vui ném điện thoại lên ghế sofa. Tiểu bảo bối từ xa chạy tới nhào vào lòng cô, hỏi

" Mẹ ơi, chúng ta đi đâu nữa ạ? "

" Soạn quần áo đi. Bây giờ về gặp ông bà "

Cô cùng con trai bắt taxi đến biệt thư Mạc Vương. Trong suy nghĩ của cô bây giờ thực sự rất rối lắm, không biết lần này hai mẹ con họ định bày mưu tính kế gì nữa đây? Tài sản mà ba cô để lại, Trúc Đình có quyền sở hữu 30%. Bản di chúc phân chia gia tài chỉ có hiệu lực khi có mặt tất cả các thành viên trong gia đình.

Lợi dụng ngày giỗ của bà cô để thực hiện thủ đoạn này bọn họ thật là độc ác!

" Tiểu thư đã đến nơi rồi "

Cô bế thằng bé vào bên trong, đang đi thì bị Thiên Nhi chặn đường

" Ối trời, đi bụi 6 năm đem con hoang về à? "

" Chuyện của tôi không cần cô xía vào. Đồ đàn bà thối rách " Trúc Đình lườm liếc ả ta, nếu không vì sự an toàn của con cô chắc nãy giờ Thiên Nhi bị đấm cho phù mỏ rồi.

Mạc Thiên Nhi tức giận đến đỏ mặt tí tai, ả từ lâu là người nóng nảy không dễ đụng. Bị người chị mà mình ghét châm chọc khinh bỉ như thế trong lòng không cam. Cô ta quát

" Chị là loại phụ nữ lăng loàn, qua đêm với một tên trai bao. Sợ bị ô uế danh dự cho nên mới đi ra nước ngoài. Thời gian chị đi chúng tôi đã chịu bao nhiêu chỉ trích, không còn mặt mũi nào với người ngoài. Sao không cút càng xa càng tốt mà phải về? "

Cô im lặng không quan tâm, ả lại phách lối

" Nếu không phải vì tài sản thì còn lâu chị mới có tư cách về Mạc Gia "

" Đúng Trúc Đình không có tư cách về Mạc Gia.  Vì cô ấy đã về với tôi rồi "

-------

Tiếp?

Watt : anhtran0110

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro