Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài trời, mưa đang rất lớn, người qua lại vắng tanh chỉ có vài chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường phố và hai con  người vừa bước vội vàng ra khỏi quán cà phê, người con trai phía sau cố đuổi theo người con gái phía trước, còn người con gái phía trước lại bước thật nhanh cố để người con trai không đuổi kịp. Bỗng người con trai dừng lại, cậu hét lớn :

_ Hoàng Linh Đan , em là đồ độc ác. Hôm đó em bảo rằng em sẽ luôn ở bên cạnh anh và tin anh vậy mà giờ thì sao? Em trả lời đi? Chúng ta chia tay , em không bị tổn thương sao hả? Em có biết hai chữ chia tay  đó tàn nhẫn đến thế nào không? Nó làm anh đau, đau lắm. Đồ vô tình, em chỉ giỏi làm người khác tổn thương thôi.

Người con gái nghe đến đây khựng lại. Cô cười, cười trong nước mắt "Đúng, cô đã hứa như thế. Là cô đã thất hứa. Thì sao chứ? Bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì cả, vì cô và anh đã chia tay, hai người đã chia tay thì đâu cần giữ lời hứa. Mà dù có muốn giữ lời hứa với anh thì cô cũng không có khả năng làm vậy. Anh nói cô độc ác, độc ác cũng được, nói cô vô tình cũng được và nói cô ích kỷ cũng được. Cô chấp vì cô là người đã nói lời chia tay trước nên cô không có lời nào để biện minh. Là vì cô tự nguyện ra đi nên đã làm anh đau khổ vì vậy anh có thể mắng cô thoải mái nếu anh muốn, cô có thể chịu đựng được. Nhưng xin anh đừng nghĩ rằng : Chia tay với anh cô sẽ không đau, thực ra cô đau lắm chứ, trái tim cô như bị ai đó cầm dao cứa vào, nó rỉ máu, từng đường máu dài chảy xuống nhỏ từng giọt, từng giọt, nhưng cô không còn cách nào khác cô xin lỗi ".

Trời vẫn đang mưa, mưa vì thương tiếc cho cuộc tình này, cô không còn sự lựa chọn khác. Bây giờ cô chỉ nghĩ, mình phải đi thật nhanh cô sợ anh nói thêm một lời nào nữa chắc cô không thể kiềm chế được bản thân mình mất. Cô lạnh lùng cất tiếng.

_ Buồn cười thật đấy. Anh đau hay không thì có liên quan đến tôi sao?  Chẳng liên quan gì cả. Tạm biệt. Trời đang mưa đấy.

Cô nói xong vội bước đi, anh nhìn theo cô. Nhìn hình dáng nhỏ bé của cô bước đi trong làn mưa trắng xóa, Thiên Lâm cười nhạt"Thì ra bấy lâu nay cô chẳng xem anh ra gì trong trái tim của cô. Thật buồn, vậy mà cậu cứ tưởng cô yêu anh thật lòng, thật không ngờ... ".  Thiên Lâm tự cười nhạo chính mình. Hai tay cậu nắm chặt lại ánh mắt cậu thể hiện rõ sự tức giận nhưng cũng pha chua xót, đau khổ

Lại một lần nữa cậu bị người yêu phản bội

_Hoàng Thiên Lâm , mày là một thằng ngốc, mày sống để con gái lừa sao?  Mày là đồ bất tài, thật nhục nhã.

END....(TamNhan)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zzz