Đoản nhảm 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wattpad:Anthao2910
Thể loại : Phi lí, ngược tâm, ngược thân, nhảm

#14
    "Sao? Như vậy đã mềm lòng rồi sao? Cô đừng tưởng sự thật phơi bày thì tôi có thể tha cho cô"

      Hắn thật sự là một con quỷ mà, việc như này mà hắn cũng làm được. Nó cũng chỉ 18 tuổi thôi. Nó cần một cuộc sống mà, tương lai của nó đang ở phía trước mà? Nếu làm vậy thì nó chắc sẽ chết mất. Hắn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Hắn không còn mạnh bạo nữa mà dịu dàng nói. Nhẹ nhàng môi lướt từ môi cô xuống bả vai cô cắn nhẹ một cái nói. Ánh mắt thăm dò..

"Đau"
    Hắn lướt từ môi cô rồu xuống tới xương quai xanh cỷa cô, hắn nhếch miệng cắn lấy vai cô. Cô đau đớn kêu lên, miệng gắn cắn sâu tới mức máu chảy ra, mùi máu tanh sộc lên mũi cô. Hắn nhếch mép cười khẩy.

"Không phải lúc ở bệnh viện cô thích cho tôi nhìn thấy máu? "
    Cô bất chợt giật mình, lúc đó là do cô không tự chủ được. Cô muốn hắn nhìn thấy máu của em gái mình, cô muốn hắn nếm mùi đau khổ một chút ấy vậy mà gắn lại đoán được ý cô. Hắn quả thực khác người rồi.

      Ân bị kéo ra nhoài và bị làm nhục, cô đau lòng nhưng không biết làm gì?
   Cô thật sự không có cách nào? Bị hắn khống chế người mà không thể vụt chạy hay buông bỏ ra được.

     Cũng nên đến lúc mọi việc nên tới rồi. Nên nhận hình phạt thôi. Cô mệt mỏi buông tất cả ra.

"Giờ tôi đưa nó đi được chưa? "
"Đi? Ai cho cô cái gan đó? Con tôi cô ta đã giết nó giờ cô nên mang lại con tôi? "
"Tôi không muốn.. Không muốn.. "

       Buổi tối đó Ân bị nhốt vào nhà kho và bị bỏ đói 3 ngày, nó như một người mất hồn, điên dại cười như kẻ điên. Trí nó đã mất không còn như trước nữa. Giờ nó đã thành kẻ điên. Cô cũng nên tha thứ cho nó. Giờ nó thành thế này.

       Cô mạo phạm cả gan bước vào phòng làm việc của hắn nói ra và thẳng thừng. Hắn đen mặt nhìn cô. Tới gần chỗ cô ép cô xuống ghế. Ngón tay trượt từ cổ cô xuống rồi dừng lại trên bụng cô nhấn mạnh từ 'Con' cô hoảng hốt không muốn liền bị hắn giữ chặt hai tay đặt qua đầu, chân hắn kẹp hai chân cô khiến cô không động đậy hay giãy giụa được.

     Cô lại bị hắn lần nữa chiếm đoạt. Nhưng lại rất nhẹ nhàng. Cô cũng không phản kháng nữa. Cô chợt nhận ra mình không còn tức giận, hay ghét bỏ ,nhưng trước nữa mà dịu dàng hơn. Phải chăng cô đã động lòng hắn rồi. Không thể thế được? Sao cô có thể động lòng với kẻ này đã khiến cô như vậy? Cô không muốn, cô đẩy hắn ra nhưng vẫn vô dụng.

    Ân sau khi thành như vậy hỏi gì cũng không nói, chỉ nói những điều vớ vẩn. Còn nguyên do tại sao nó lại hại Lâm thì cô vẫn chưa biết.

    Nhưng lúc đó với tính khí của nó thì chắc hẳn nó sẽ ghen tị với cuộc sống của Lâm và nó cần tiền cho cuộc vui chơi. Cô đoán là nó đã bị xúi giục và dẫn đến khiến Lâm bị tai nạn.

      Cô không còn bị hắn ép buộc nữa, hắn từ đấy vô cùng nhẹ nhàng với cô. Luôn chăm lo cho cô. Hắn ân cần dịu dàng. Hắn còn đưa cô thẻ, chăm sóc cô tận tình. Cô có chạy trốn, có buông lời dụ dỗ ngọt ngào nhưng vô ích. Hắn một tay che trời cô chỉ là một con kiến trong lòng bàn tay hắn. Hắn muốn bóp chết lúc nào cũng được. Cô nên cảm ơn vì hắn đã yêu cô, như vậy là phúc hay họa?

    Cô không hợp với tính cách này của hắn. Cô biết mình đã bị cái vẻ đẹp đó và sức hấp dẫn của hắn làm cô yêu hắn nhưng cô nên dừng lại. Cô không muốn dính dáng tới hắn. Sau khi Lâm ổn định hơn cô sẽ bỏ đi thật xa khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tinhcam