Báo thù (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mọi người lại đây cả nào...!!

Tiếng công chúa réo rắt từ đông sang tây, từ nam lên bắc. Hàng chục cặp mắt ló ra rồi tất cả chạy xô đến phòng ăn - nơi tụ họp đông đủ mọi ngày. Công chúa ngồi trên ghế, kê thêm cái gối ở dưới ngồi cho cao thêm, hướng mắt nhìn mọi người một cách thật sang và đầy quý tộc tới mức suýt ngã.
- Hai đứa kia đâu?!
- Chúng nó còn hú hí trong phòng...
- Được...!
- Đâu, đây này~

Cả lũ hướng mắt ra phía cửa. Chính là Nguyễn Văn Toàn. Nhưng không có Lương Xuân Trường bên cạnh.
- Á à, thằng phản bội...!
- Có trai bỏ bạn...!
- Đu bám đội trưởng à...?!
- Thôi! Để tao nói! Thằng kia! Tao căn dặn mày thế nào?! Sao mắt mày to thế mà không nhận ra bản thân đang mù quáng vì thằng híp hèn đó hả?!
- Tao chưa nói gì mà... Đây nhớ, Trường bây giờ ra ngoài rồi, nghe nói là gặp bạn cũ để tổ chức sinh nhật. Tao qua báo tin cho chúng mày, chả cảm ơn thì thôi, đằng này lại còn...

Công chúa cười gian.
- À... Thằng này được... Ra là mày làm gián điệp hả...?
- Tao chẳng qua cũng muốn báo thù thôi~ Tao biết thừa kiểu gì lát nữa Trường cũng cầm một cái bánh về, và tao sẽ là người phán xử!
- Ai cho mày lộng quyền?! Anh em cũng phải góp vào chứ?!
- Để nó nói! Nào, kế hoạch là gì hả...?
- Hehe... Thế này...

...

- Được đấy nhở?
- Hay phết!
- Quá hay! Vỗ tay!

Như kiểu đại hội đã thành công rực rỡ, mọi người vỗ tay như pháo ran. Sau đó, cả lũ quyết đi ăn lẩu. Chỉ cần chờ đến tối, sẽ có một con tồm thật to bị sập bẫy...

Còn về phần Lương Xuân Trường, sau khi vừa rùng mình khe khẽ thì bắt đầu nhận ra rằng, hôm nay là sinh nhật mình, và đã gần hết ngày mà chúng nó chưa có dám ho he gì. Hẳn là quyền uy của đội trưởng! Cười thầm đắc ý, phen này chắc chắn chẳng đứa nào làm gì được ta!

Đội trưởng gặp lại những người bạn cũ lâu năm và có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ. Mãi đến 8 rưỡi tối, Trường mới về tới học viện. Nhảy chân sáo đắc thắng, đội trưởng về phòng mình. Thanh nô tì đang ngồi trên giường mình chơi game, và một khung cảnh sáng loá. Cả căn phòng đã gọn gàng sạch sẽ, hai cái giường chăn gối cũng xếp rất gọn gàng. Khung cảnh này làm đội trưởng quá mức ngạc nhiên.
- Hôm nay thằng Phượng cho mày ăn thịt hay sao mà phởn cơn thế?
- Mồm lúc nào cũng nói toàn điều chua ngoa! Hép pi bớt đây ông bạn cùng phòng! Sinh nhật vui quá nhỉ?~
- Lại chẳng không vui?~ Chúng mày ở nhà chắc buồn lắm nhỉ?~ Hahaha~

Cầm quần áo, đội trưởng cười ha hả bước vào phòng tắm. Thanh ngồi ngoài chép miệng cười cười.
- Tí ông chết...! Hahaha~

Nói rồi, cởi cái áo ngoài ra, Thanh (phởn cơn) chạy ra ngoài.
- Ê! Trường đi tắm rồi...! Ơ...?

Trước mặt Thanh là cái phòng ăn trống trơn, có mỗi hai bóng người.
- Ủa ủa đi đâu hết rồi?
- Chúng nó đợi không nổi, về phòng ngủ hết rồi...
- Chán quá...~
- Hầy... Thôi kệ, kế hoạch vẫn triển chứ?!
- Triển gì...? Cả lũ ngủ cả rồi...
- Nãy ông Trường về cười ha hả vào mặt bọn mình đấy. Ông í bảo ai cũng sợ ông í, đ** dám làm gì cả đấy!

Nghe đến đó, hai bàn tay của hai người kia nắm chặt lại, lộ rõ cơn thịnh nộ.
- Thanh, mày về phòng cho tao! Còn mày, đi tìm cái máy quay với tao!
- Rõ!
- Ê!! Cho tao tham gia vớiiii~

Ba người nhìn ra ngoài cửa, thấy con người duy nhất còn thức và có-khả-năng-lợi-dụng.
- Lếch~
- Ơn giời Trường đây rồi!
- Trường chứ không phải Trường nhé!
- Hahaha vui vcl!
- Vậy Lếch, ông vào cùng Toàn! Thanh về phòng đi HỘ!
- Rõ!

Tất cả cười hớn hở rồi ai nấy về vị trí sẵn sàng. Thanh chạy ngay về phòng, nằm phịch xuống giường, giả vờ chơi game hăng say lắm, thực chất là đang suy tính xem sẽ triển kế hoạch vào lúc nào. Còn đội trưởng, chắc mẩm rằng chẳng đứa nào dám làm gì mình đâu, vừa tắm vừa hát yêu đời lắm. Nhưng chợt đội trưởng thấy hơi nhói buốt con tim. Hôm nay, ngày 28 tháng 4 năm 2018, bé ngốc chưa hề chúc mừng sinh nhật đội trưởng, dù thằng cùng phòng đã chúc rồi. Đội trưởng tự hỏi có lý do gì khiến bé ngốc quên hẳn sinh nhật mình đến vậy...? Bỗng dưng não đội trưởng bay vào khoảng không mông lung... Hay là em ấy đã thích người khác, nhưng vẫn giả vờ vì không muốn mình buồn lòng..? Biết là Trường ngoài mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng con người thực sự của Trường chẳng lẽ Toàn không hiểu...? Đội trưởng cau mày suy nghĩ xem liệu mình đã làm gì đắc tội, nhưng thực sự chỉ nghĩ ra chuyện cái bánh hôm sinh nhật bé ngốc. Đội trưởng cũng đã xin lỗi rồi mà... Chẳng lẽ vì vậy mà hết yêu đội trưởng...? Không... bé ngốc chung tình lắm, chỉ là hay ve vãn trai thôi chứ thực ra chung tình lắm...! Thế đội trưởng mới yêu...

- Khiếp! Tắm lâu vãi cả đ...-
- Mày thôi HỘ tao, tắm thôi cũng soi mói...

Đội trưởng ra khỏi phòng tắm, lấy cái va li quần áo ra, chuẩn bị đồ sẵn cho ngày mai. Đang loay hoay thì...
- Vào đây này ông Trường ơi! Happy Birthday to you! Happy Birthday to you!

Đội trưởng nhìn lên, thấy bé ngốc cùng Lếch bước vào, vỗ tay hân hoan, hát hò ầm ĩ chúc mừng sinh nhật đội trưởng. Ai đó mắt định rưng rưng khóc vì cảm động, nhưng vẫn kiềm lại, chân tay múa may quay cuồng theo bài hát. Theo sau Toàn và Lếch là công chúa tay đang cầm máy quay cười cười.
- Thanh HỘ mặc áo vào đê~

Nô tì vội vàng lấy áo mặc vào, không thì sure kèo đêm nay có con chó đốm không có phòng ngủ. Bé ngốc tia khắp phòng, lọt vào tầm mắt là cái bánh sinh nhật rất ư là đẹp đẽ, cười thầm khoái chí, nháy mắt với Lếch. Lếch thấy vậy cũng cười, đi vòng ra đằng sau lưng Trường. Và một... hai... ba...!
- A! Aaaaaa!!!
- Giữ nó đi ông Trường êi!!
- Hahahaha!!
- Aaaaa! Aaaaaaaaaa!!!
- Thanh! Thanh! Giữ nó lại!! Phượng, Phượng...! Quay thẳng mặt này...! Lếch ngồi dậy đi...!

Khắp căn phòng là tiếng giống Tồm kêu gào tìm sự giúp đỡ. Nhưng vô ích...
Toàn cầm chiếc bánh sinh nhật rất ư là đẹp đẽ ấy tiến lại chỗ Trường đang nằm, miệng cười đắc thắng, cầm hộp quà trên giường của ai đó tặng ném vào người Trường.
- Còn phản kháng à?! Phản kháng gì?!

Giống Tồm đã thực sự bỏ cuộc, mắt đã nhắm hẳn, hai tay buông xuôi chờ hình phạt từ người vợ xinh xắn kia.
- Trăn trối gì không? Có gì trăn trối không?!
- Than thở nhẹ thôi~
- Vâng, để tôi nói, để tôi nói...

Dẫu ác mồm như vậy nhưng bé ngốc thực sự vẫn rất thương yêu đội trưởng, vì là đội trưởng nên mới phải yêu đấy!
- Khuôn mặt đáng thương này haha!!

Bé ngốc lấy tay vuốt nhè nhẹ từ bụng xuống như trấn an đội trưởng, trong khi Lếch giữ hai tay đội trưởng và nô tì lấy tay gông cổ đội trưởng.
- Chó mới úp bánh vào mặt tao...!

Tay Toàn đang xoa đến má Trường thì dừng lại vì câu nói ấy, lòng chợt nhói rồi lại cười gian ác...
- À thế à...?!
- Úp vào mặt nó luôn...!
- Úp mạnh vào...!
- Aaaaa!!!
- Này thì...! Này thì...! Này thì đùa này...! Này thì đùa này...! Ê ế ê ề!! Ế ê ê ề!!

Và Trường nhận trọn cả chiếc bánh sinh nhật vào mặt. Chưa kịp định thần mà ngồi từ tế thì lại bị Toàn túm tóc úp thêm phát nữa. Lảo đảo ngồi dậy như người say, mặt thì đầy bánh kem, Trường không kiềm chế được mà gào thét bằng giọng giống Tồm:
- Chó! Mấy thằng chó...!
- Bánh này ngon phết bạn ơi...!~

Đội trưởng chạy ra ngoài ban công gào thét trong vô vọng, trong khi bé ngốc vui mừng hân hoan nhảy chân sáo khắp hành lang và hát bài ca chiến thắng. Nhưng hiểu rằng, vui thôi đừng vui quá, bé ngốc lại chạy vào phòng đội trưởng. Vừa hay lúc đội trưởng đi ra cửa phòng định lấy tay che cam của công chúa thì bé ngốc nhảy vào ôm hôn tới tấp như thấy ộp pa Hàn Quốc nào đẹp trai sáng ngời. Nói vậy thôi, chứ đội trưởng là đội trưởng, đội trưởng không giống ai hết. Vậy nên mới chỉ yêu đội trưởng!
- I love you~ I love you~ Moah moah~

Đội trưởng thấy vừa nhục vừa xấu hổ, tay trông như bóp cổ nhưng thực chất chỉ đẩy ra, lại còn đưa tay ra sau gáy người kia vì sợ người kia ngã. Bé ngốc thì cười như được mùa vì vừa được trả thù, vừa được hôn đội trưởng! Còn gì sướng bằng? Giây phút ấy bé ngốc Nguyễn Văn Toàn là người sướng nhất cả quả đất này luôn...! Lịch sử xưa kia ghi lại rằng chưa một ai dám úp bánh sinh nhật vào mặt chúa Tồm, và bé ngốc như vừa khai sáng lịch sử bằng mốc son chói lọi! Thật tự hào mà! Còn đội trưởng thì lôi cả lũ lại chụp một cái ảnh, rồi mặt lại hằm hằm trông cực kì đáng sợ...

- Thôi, vui thế đủ rồi...! Chúng mày dọn dẹp đi không ban huấn luyện lên đây lại mắng...!
- Rồi... Nói lắm...
- Mày còn làu bàu...? Công chúa tao đây hôm nay dung tha cho đôi uyên ương chúng mày đấy...! Thanh! Về phòng tao! Lếch cũng về phòng đi! Giải tán! Chúng mày còn làm ồn là tao xông thẳng vào đấy, nghe chưa?!

Nói rồi, công chúa rời đi, cầm cái cam cười hí hửng. Toàn quay lại nhìn Trường rồi đóng cửa.
- Anh yêu vào rửa cái mặt đi, trông xấu gớm không...?~
- Ừ...
- Ơ ơ...? Anh giận em đấy à...?~

Toàn mon men lại gần chỗ Trường đang ngồi, chầm chậm đưa tay ôm từ sau lưng đội trưởng, dụi dụi vào lưng đội trưởng.
- Tại... sinh nhật em, anh cũng úp bánh vào mặt em rồi mà...
- ...
- Thôi nào, ngoan, đừng giận em...~
- Anh không giận...
- Điêu... Quay cái mặt qua đây em xem nào...~

Toàn quay người Trường lại nhưng không được, đành liều lĩnh ngồi hẳn lên đùi đội trưởng. Lấy tay quệt từng miếng bánh trên mặt đội trưởng cho vào miệng, bé ngốc cười cười.
- Bánh ngon lắm...~
- Nhưng mà cái bánh đi hết rồi...
- Còn cái khác cũng ngon mà...~
- Hả...?

Bé ngốc lấy từ trong túi một chiếc bánh kem nhỏ xinh xinh, cắm nến lên. Trên bánh ghi Văn Toàn ❤️ Xuân Trường.
- Em biết là đội trưởng sẽ đòi cái bánh khác nên em chuẩn bị rồi...~
- Hầy... Em thật là... Cần gì chứ...?
- Cần chứ cần chứ...! Lại đây ăn với em này...~

Mặc dù thấy hơi giận thật, nhưng mà Trường vẫn cứ rung động trước vẻ đáng yêu của Toàn. Đặt chiếc bánh lên trên giường, Toàn đưa dao cho Trường.
- Mình cắt bánh cùng nhau đi~
- Nghe như cắt bánh cưới ấy...
- Đấy là anh nghĩ thế nhé~

Đội trưởng cầm tay bé ngốc cắt chiếc bánh ra, rồi hai người ngồi ăn vui vẻ, đút cho người mình yêu ăn. Bé ngốc vẫn thích giở trò hư, lấy kem bôi lên mặt đội trưởng. Đội trưởng thấy vậy chẳng giận mà quệt kem lên mặt bé ngốc.
- Đấy nhé, hoà rồi nhé~ Ơ...?

Đội trưởng kéo bé ngốc vào lòng, nâng cằm lên mà liếm lớp kem trên má, rồi không tự chủ được mà liếm cả bờ môi đỏ hồng đang hơi run. Bé ngốc bạo dạn tiến gần đội trưởng hơn và sa dần vào một nụ hôn sâu cháy bỏng. Cả hai nhắm mắt lại tận hưởng hơi ấm nóng từ cơ thể người kia.
- Ưn... đội trưởng...~ để em~

Chưa kịp phản ứng, đội trưởng bị bé ngốc đẩy nằm xuống giường. Bé ngốc bò lại gần, chầm chậm, ngồi lên đội trưởng, cúi xuống mà hôn môi. Bàn tay hư hỏng của đội trưởng theo phản xạ mà đưa ra xoa nắn mông bé ngốc làm ai cứ khẽ rên trong cổ họng. Tới lúc chẳng còn chút oxi, hai người mới dứt ra, để lại sợi chỉ trắng dài vương vấn. Toàn ngồi lên, tay vòng ra cởi áo. Trường đưa tay vuốt từ hai bên sườn Toàn lên, đẩy lớp áo kia ra, tay nhẹ nhàng nghịch hai nhũ hoa ửng hồng đang dần cứng lại.
- Tay anh đang làm gì thế...?~
- Anh xin lỗi, phản xạ của anh...~

Đội trưởng ngồi dậy, kéo bé ngốc sát hơn, tay vuốt ve, rồi hôn, liếm chiếc cổ trắng thon của bé ngốc. Từng vết dấu xuất hiện trên làm da mịn màng càng kích thích đội trưởng hơn...
- Ưm...~ Không...~ Em bảo để em mà...~
- Nhưng anh không dừng được...
- Ngoan, để em...~

Bé ngốc trèo xuống giường, tay sờ từ bụng xuống tới cấm địa trên người đội trưởng mà cười tinh nghịch:
- Cương rồi này~
- Em... định làm gì...?
- Em chăm sóc cho anh...~
- Ơ...! Khoan...!

Nhẹ kéo chiếc quần ngoài xuống, bé ngốc chơi đùa với đội trưởng. Bàn tay không ngừng nắn rồi xoa, làm đội trưởng dường như phát điên nhưng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Chưa đã, bé ngốc đưa tay vào trong, lôi thứ đã cương cứng kia ra.
- Em...! Đừng, bẩn...
- Của chồng em là của em, em muốn làm gì là việc của em, không liên quan tới anh~ Lewlew~
- Khoan...! Đừng mà...
- Anh không thích em à...?~ Hay anh không thích em làm thế này...?~
- Không không...! Nhưng mà em sẽ bị bẩn...
- Anh nói nhiều quá... Kệ anh nhé, em làm này~
- Ơ khoan...! Ưm... Đừng... Ah...~

Bé ngốc nhẹ nhàng chăm sóc đội trưởng bằng miệng của mình. Đội trưởng cảm nhận được sự ấm nóng lan toả trên da thịt, miệng khẽ rên và thở dốc. Tay đội trưởng cũng theo đó mà ấn nhẹ đầu bé ngốc lại, dường như không thể chối từ nữa...
- Nhìn đội trưởng đáng yêu quá à~
- Hmm... Toàn...~
- Anh thấy thích không...?~
- Thích...~ Đừng...~
- Đừng gì ạ...?~
- Đừng dừng lại...~

———————————

- Chúng nó làm gì mà thấy cứ im im vậy...?
- Chẳng lẽ dọn xong mệt quá lăn ra ngủ luôn rồi?
- Không đời nào mỡ trước miệng mèo mà mèo không xơi...!
- Không phải, trước miệng Tồm mới đúng...!
- Thằng Toàn dọn cỗ ra thế mà, ngu gì không ăn...?
- Tao chẳng nghe thấy cái mẹ gì cả...! Thôi về phòng đi, mệt quá!

———————————

- Ưm... của đội trưởng to thật...~
- Em dâm đãng quá rồi đấy...~
- Tại đội trưởng hết~ Em ngoan mà~
- Em ngoan nên mới chăm sóc cho anh phải không...?~
- Đội trưởng nói đúng rồi...~ Nhưng mà nhả đạn phải bảo em nhé, không tải nổi đâu~
- Nhìn em với góc nhìn này... Thấy lạ lạ...
- Sao ạ?~
- Sẽ đẹp hơn nếu có gì trên mặt em~
- Dâm đãng~ Vậy mà vừa nãy bảo em đừng làm~ Ứ chơi với đội trưởng nữa~
- Nào... ra thật bây giờ~
- Ra đi~

Trường nhìn con người bé nhỏ kia đang chăm sóc cho cấm địa của mình mà đầu tràn trề ý nghĩ hư hỏng. Cùng với những cảm giác lạ lẫm nơi nhạy cảm nhất của mình, hình ảnh người yêu xinh đẹp đang mải mê chăm sóc cho mình, chẳng còn kiềm chế nổi mà nhả ra tung toé... Lớp nước trắng đục vương vấn trên khuôn mặt xinh đẹp kia, ở trong khoang miệng kia. Đội trưởng cúi xuống, gạt chúng ra mà nói:
- Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà vẫn bẩn... Để anh lau cho em...
- Ơ nhưng mà...~
- Sao thế...?
- Em nuốt rồi...

Đội trưởng cảm tưởng có tiếng "rắc" trong tim. Trời đất...! Nhìn khuôn mặt kia trong sáng không sao tả được mà dâm đãng không nói nổi nữa...!
- Sao em lại...?! Hầy...
- Ư ư... tại... Phượng nó cũng làm thế với Thanh mà...~
- Nó xúi em làm thế...? 
- Không, Phượng biết thì giết em... Em chỉ biết là nó làm thế, Thanh kể với em tự hào lắm mà...
- Nhưng... Anh không muốn em bị bẩn...
- Nhưng em muốn làm anh sướng...
- Trời... cứ bên em là sướng rồi ấy, lại còn lên giường nữa...
- Cái này cũng tính là lên giường mà...~
- Được rồi... Tạm chấp nhận...
- Hihi, yêu đội trưởng quá đi~

Bé ngốc lao tới ôm chầm lấy đội trưởng.
- Chúc mừng sinh nhật anh nhé, Lương Xuân Trường, đội trưởng của em~

————————————

- Ah~ Tắm nước ấm thích ghê~
- Ý em là sau khi lên giường hả...?~
- Anh...~

Đương nhiên là sau màn chăm sóc ân cần ấy thì đội trưởng và bé ngốc đã chơi nhau trên giường. Và dù âm thanh ồn ào nhưng chẳng ai làm gì cả, vì ai cũng phải nhịn...

- Anh đã nghĩ là... em quên sinh nhật anh...
- Sao mà em quên sinh nhật anh được chứ...? Em chỉ là gây bất ngờ cho anh thôi~
- Mình hay gây hiểu nhầm nhỉ...?~
- Nhưng sau tất cả, mình vẫn yêu nhau mà...~
- Sao em đáng yêu thế hả...?~
- Tại em là vợ của đội trưởng đáng yêu nhất mà~
- Anh yêu em~
- Em cũng yêu anh~

Làn nước ấm áp trong bồn, hai cơ thể quấn lấy nhau, ánh đèn nhập nhoạng mờ ảo...
Một đêm 28 tháng 4 tuyệt vời...~

————————————

H lần này có vẻ không mặn lắm ha...?
Chúc mừng sinh nhật đội trưởng lần nữa nha~ ❤️

Shirin~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro