Thành phố sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tôi xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi... - Cô giật nhanh mấy tờ giấy ăn trên bàn rồi chà mạnh vào chỗ cafe vừa đổ trên áo của anh.

- Không sao, đó không phải là lỗi của em. Là lỗi của tôi, tôi đã cầm không chắc tay. Phiền em... - Anh giữ chặt hai tay cô, đôi tay đang chà rất mạnh trên chiếc áo của anh, khiến nó càng trở nên nhăn nhó. Anh đưa ánh mắt ra hiệu, ý muốn nói rằng anh có thể tự lau được. Nở nụ cười thân thiện, anh lịch sự nói tiếp - Phiền em có thể giúp tôi lấy một cốc khác.

Bị anh đột ngột giữ tay lại có làm cô thấy giật mình. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nghe thấy yêu cầu của anh. Cô luống cuống đứng dậy, vén tóc qua tai rồi ngó nghiêng xung quanh như thể không hiểu phải làm gì, bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi cô định thần lại:

- Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi thực sự rất xin lỗi.

Cô quay đi, miệng vẫn lẩm bẩm như đứa ngốc, tự mắng mình về tội cẩu thả. Lúc sau cô quay lại với một cốc cafe mới. Lần này cô đặt lên bàn chứ không ghé vào tay anh nữa. Cốc cafe đã nằm yên tĩnh trên mặt bàn, nhưng cô vẫn thấy ái ngại khi nhìn vào vết ố trên áo.

- Tôi có thể giúp anh giặt chiếc áo này được không? Như một lời xin lỗi, mong anh đừng từ chối.

Anh thực sự ngạc nhiên vì không hiểu sao một chuyện nhỏ bé ấy cũng làm cô thấy áy náy khó xử. Anh nhìn cô, bộ dạng hối lỗi của cô thực sự khiến anh cảm thấy buồn cười. Nhưng anh không cười trực tiếp mà quay sang một bên cười mỉm rất nhanh. Rôi anh nhìn bộ dạng của mình bây giờ, cười xòa:

- Tôi có thể tự giặt được, em không cần cảm thấy có lỗi với tôi.

- Không được, hôm nay là thứ 2, bây giờ mới có hơn 7 giờ sáng. Có lẽ anh sẽ có một cuộc gặp quan trọng. Không thể mặc như thế này mà đi làm được - Đột nhiên, cô giật mình như phát hiện ra một điều gì đấy. Giọng cô thoăn thoát như bắt được vàng, hơn hẳn cái giọng điệu thê thảm vừa rồi - Có phải vì anh sợ đưa áo cho tôi mà không có áo mặc không. Tôi thấy anh mặc mỗi áo sơ mi mà không mặc cùng áo khoác ngoài.

- Em thông minh lắm - Anh cười thích thú, đầu gật như đồng tình.

- Anh đừng lo, tôi có thể cho anh mượn một chiếc áo sơ mi khác. Nó là món quà tôi định mang tặng bố tôi chiều nay. Hôm nay là sinh nhật ông ấy - Nghe đến đây, anh khựng lại. Để chắc chắn rằng anh sẽ đồng ý, cô nói tiếp - Không sao đâu, tôi sẽ mua cho bố tôi một chiếc áo khác, nó cũng không đáng bao nhiêu cả. Cửa hàng đó cũng nằm trên đường đi về của tôi, không có gì là bất tiện. Còn nữa, bố tôi và anh có vóc dáng cũng gần giống nhau, như vậy là quá tuyệt rồi. Anh đừng từ chối nữa.

- Nếu em đã nói vậy ...

Cô nhanh nhảu tiếp lời:

- Thế để tôi vào lấy cho anh thay - cô nở nụ cười mãn nguyện như những u uất vừa rồi được chuốc bỏ.

Cô mang ra một chiếc áo sơ mi màu xanh coban với họa tiết kẻ sọc. Anh đứng dậy, nhận lấy chiếc áo rồi bước vào nhà vệ sinh. Lúc sau anh đi ra, cô ngắm nghĩa rồi nói:

- Anh nên mặc màu xanh nhiều hơn, nó khiến anh trông trẻ trung hơn nhiều đấy.

Cô xòe 2 tay ra để đón lấy chiếc áo của anh. Cô xòe chỗ dơ ra, vết ố khác sâu và còn bị nhăn vì lúc nãy cô chà khá mạng. Tối nay cô sẽ mệt mỏi đây. Khi cô vừa định quay đi thì anh gọi lại:

- Em không định hỏi địa chỉ của tôi ở đâu để trả áo cho tôi à? Hay là em định mang làm quà cho bố em luôn - Anh cố tình nói vậy để trêu cô, muốn xem phản ứng của cô ra sao.

- Tôi, tôi... - Cô ấp úng không nói nên lời, như người bị nghẹn một vật gì đó trong họng, mãi không bật được nó ra.

- Tôi sống ở đây - Anh đưa cho cô một tờ giấy.

Nó là một tấm thiệp, trên đấy có ghi địa chỉ nhà của anh. Nhưng điều làm cô hứng thú đó là anh là một bác sĩ tâm lý chuyên làm việc ở nhà.

- Tôi hứa sẽ đem trả áo cho anh sớm nhất có thể. Xin lỗi bây giờ tôi phải quay lại làm việc rồi. Chúc anh thưởng thức cốc cafe ngon miệng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là lần đầu anh gặp cô, người mà hiện giờ là vợ của anh. Cứ miệt mài trong cái giá buốt cũng khiến người ta cảm thấy trầm buồn. Chỉ có kỉ niệm là còn mãi và đủ sưởi ấm những suy nghĩ đang bị cái lạnh len lỏi vào.

Ở đằng xa, anh thấy mờ mờ như có bóng dáng ai đó. Có thể họ sẽ giúp được anh. Anh gọi lớn trong màn sương phủ kín, chỉ thấy gió lạnh thét vào tai. Hình như họ không nghe thấy. Anh liền chạy lại. Vừa đến nơi thì cái bóng cũng chạy đi. Anh gọi với theo:

- Đứng lại đi, làm ơn, tôi cần giúp đỡ.

Màn sương tan dần đi, bỗng nhiên vết thương trên trán anh sưng tấy gây đau đớn. Có thứ gì đó đang rơi xuống từ không trung. Nó rơi nhẹ rồi chạm vào khuôn mặt anh. Anh đưa tay lên quệt nhẹ đê kiểm tra. Thứ gì đó mỏng, nhẹ, màu xám đen vừa mới bóp nhẹ thì tan ra, thoạt đầu nghĩ còn tưởng là tuyết nhưng thực chất không phải. Nó giống như là tro tàn vậy. Thành phố này đang rắc tro tàn xuống sao? Đây là nơi nào?

Khi màn sương đã nguôi dần, anh nhẩn ra mình đang đứng giữa một ngã tư. Đèn tín hiệu thì hỏng. Những chiếc xe ô tô cũ nằm rải rác không đều suốt dọc đường như thể họ thấy một sự kiện gì đó, rồi hoảng sợ bỏ chạy để chiếc xe ở lại. Các cửa hàng xung quanh thì như bỏ hoang được nhiều năm, bảng hiệu thì lệch như sắp rơi, nhiều cửa kính thì vỡ như bị ném đá. Dưới nền đất còn nguyên nhiều vết đen loang lổ dải dải khắp cách mặt đường như lửa cháy để lại.

Thành phố này đã từng có bạo động chăng?

���������������������������������������������������������wattpad.com/myworks/69176828/write/245674367

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro