CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào, vừa nhìn liền thấy Phàn Y đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Y mặc một bộ y phục đỏ tươi, lộ ra dung nhan như ngọc, thoạt nhìn lại càng xinh đẹp hơn ngày thường bội phần.

Ta nhất thời cảm thấy tinh thần hoảng loạn.

Đúng rồi, hôm này là ngày đại hôn của Phàn Y và Lãnh Vô Tuyệt, toàn bộ mọi người trên Thiên giới đều vì việc này mà bận tối mày tối mặt, duy chỉ có ta ...

Bất luận khẩn cầu thế nào, cũng không thể làm cho thời gian dừng lại.

Ta là tiên nhân, nắm giữ vận mệnh của vạn vật trên thế gian, vậy mà vận mệnh của chính mình lại để cho kẻ khác tùy ý nắm giữ trong tay?

"Thu trưởng lão, ngươi đã đến rồi." Từ trong miệng Phàn Y thốt ra lời xưng hô vô cùng xa lạ, vẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày biến thành bộ dạng ưu sầu.

Ta hé môi, nở ra nụ cười ôn hòa yếu ớt, nói: "Giờ lành cũng sắp tới, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"

Y gật gật đầu, hai tay lo lắng bất an nhắm chặt lấy góc áo, đáp: "Tất cả đều tốt lắm. Chỉ là ta có ... vài phần bất an?"

"Sao?" Ta nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh y, "Đang lo lắng chuyện gì, có thể nói với ta không?"

"Người kia ..." Hắn ngập ngừng một chút, có chút khó khăn để nói ra cái tên ấy, "Vô Tuyệt nói người ta thích là hắn, những người khác cũng đều nói với ta như vậy. Nhưng mà ta một chút cũng không nhớ rõ, càng không có chút cảm giác gì đối với hắn, ta phải làm sao bây giờ, thật sự phải làm sao đây?"

Đương nhiên là không phải vậy, bởi vì ... ngươi vốn một chút cũng không hề yêu hắn a! Chỉ là những lời này, ta bất luận thế nào cũng không thể nói nên lời.

"Ngươi đột nhiên mất đi trí nhớ, mọi thứ nhìn thấy đương nhiên có chút xa lạ, cảm giác bất an cũng bình thường thôi, không có gì phải lo lắng." Ta vỗ vỗ tay hắn, mỉm cười trấn an.

"Nhưng mà ..."

Ta khẽ thở dài một chút, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc, đặt trong tay của Phàn Y.

"Đây là Định tâm dược, uống cái này, tâm tình của ngươi sẽ ổn định hơn một chút."

"Cám ơn!" Y một hơi nuốt viên dược vào, trên mặt lại hiện ra dáng vẻ tươi cười rực rỡ, mơ hồ tựa như bóng dáng đó năm xưa.

Vẫn là dáng vẻ vô tư vô lo cùng nụ cười tươi tắn má lúm đồng tiền kia hợp với Phàn Y hơn, y một chút cũng không nên bị liên lụy vào âm mưu đáng sợ này, chỉ tiếc, hết thảy đều đã quá muộn.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách y quá đơn thuần, dễ dàng tin lời của người khác, từng bước từng bước lọt vào bên trong tấm lưới mà ta đã giăng ra.

Ta rủ mắt xuống không nói lời nào, chậm chạp đợi dược liệu phát tác.

Quả nhiên, không lâu sau, thân mình của Phàn Y liền mềm nhũn, lặng yên không tiếng động mà ngã xuống bàn.

Ta lẳng lặng nhìn y một hồi, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc mây dài của người kia, động tác ôn nhu cẩn thận, thế nhưng trong ánh mắt toàn bộ lộ ra một tia thâm độc.

Cái gì gọi là yêu, chính là có thể giành lấy một người, đương nhiên cũng có thể hủy diệt một người.

Đối với ta mà nói, ta và Lãnh Vô Tuyệt vô cùng giống nhau ... Đều là vì mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn, chẳng qua, ta xưa nay chỉ thích âm thầm ra tay.

Trào phúng ngoéo ... môi tự giễu, dù sao trong thân thể của chúng ta đều chảy cùng một dòng máu.

Đáng đời! Ai bảo hắn không trông coi bảo bối yêu thương của mình cho cẩn thận, chuyện đến nước này, hối hận chắc cũng không còn kịp nữa?

Lãnh Vô Tuyệt, là ngươi bức ta đến tuyệt cảnh này đây!

Ta chậm rãi đi về hướng tẩm điện của Lãnh Vô Tuyệt, dọc đường đi, khắp nơi đều là đèn hoa rực rỡ, thật vô cùng chói mắt.

Hừ! Các ngươi cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi, diễn viên chính thiếu đi một người, hôn sự này ta xem làm sao có thể hoàn thành.

Mặc dù trong lòng ta nghĩ như vậy, thế nhưng lại lộ ra vẻ cười nhạt trước sau như một, mọi nỗi oán độc chua xót đều khéo léo che giấu bên dưới đôi mắt đen láy, tâm tư sâu không thấy đáy.

Mặc dù nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trên tấm mặt nạ này cũng chưa từng xuất hiện chút vết rách, chỉ có hôm nay, ta nhất định phải diễn hoàn chỉnh màn diễn này.

Lúc ta đi vào, Lãnh Vô Tuyệt đang khoanh tay đứng nhìn về phía cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt chìm vào cõi xa xăm.

Tâm có chút đau đớn. Rốt cuộc phải tới khi nào, hắn mới bằng lòng nhìn về phía ta một lần?

"Giờ lành đã đến, ngươi tại sao còn chưa thay y phục?" Toàn bộ hỉ phục bị ném về phía góc phòng không hề để mắt tới, giống như một đống rác, quả thật là vô cùng cổ quái.

Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi: " Ngươi tới đây làm gì?"

"Không có gì, chẳng qua chỉ thay Phàn Y truyền lời."

"Nói!"

Ta nhắm chặt mắt, khẽ nói: "Y đã khôi phục trí nhớ rồi, cho nên ... không thể nào cùng ngươi thành thân."

Trên gương mặt lạnh lùng kia rốt cuộc cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

"Làm sao có thể? Độc của cỏ Vong Ưu căn bản không có thuốc nào chữa được, trừ phi ..." Hắn nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi đã đến Tĩnh U cốc?"

"Đúng vậy." Ta gật đầu, cười thê lương ảm đạm. Vì để lấy được giải dược của cỏ Vong Ưu, ta đã phải mất không ít khí lực.

Hai tròng mắt lạnh như băng trở nên tối sầm, Lãnh Vô Tuyệt giận dữ trừng mắt liếc nhìn ta một cái, nói: "Một mình ngươi đi? Ngu ngốc! Ngươi rốt cuộc có biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm không hả?"

"Hả? Nguy hiểm hay không đối với ngươi có quan hệ gì sao?" Ta có chút nghi hoặc nhìn hắn. Chuyện này ... không phải chuyện quan trọng chứ?

"Ta ...!" Hắn có chút chán nản, oán hận quay đầu đi, hỏi: "Phàn Y ... hiện người đang ở nơi nào?"

"Đại khái đã cùng Tinh Dạ cùng nhau trốn khỏi thiên giới rồi." Bọn họ muốn đi tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên, chỉ là hai người kia vào ngày đại hôn của Thiên Đế hại hắn mất mặt, làm sao có thể thoát được? Chuyện này hết thảy đều nằm trong kế hoạch của ta, bởi vì một kẻ trong tâm trí của ta, hại cả hai hảo bằng hữu trở thành con rối vô tội phải hi sinh.

Quả nhiên, Lãnh Vô Tuyệt vừa nghe xong lời của ta, liền cất bước ra khỏi cửa.

Ta vung tay phải, biến ra một vách tường ánh sáng màu thủy lam.

Hắn rốt cuộc lưu tâm liếc ta một cái, hỏi: "Thu Tư Cùng, ngươi vậy là có ý gì?"

"Ngăn cản ngươi." Ta chậm rãi nói rõ từng chữ, khẽ nở ra nụ cười, "Ta sẽ không để ngươi làm tổn thương đến bọn họ."

Lãnh Vô Tuyệt sửng sốt một chút, thần sắc trong mắt hắn luân phiên biến chuyển phức tạp.

"Ta không ngờ rằng, ngươi lại có thể thích Phàn Y đến mức này. Chẳng những mạo hiểm đi tìm giải dược của cỏ Vong Ưu, bây giờ còn ... vọng tưởng có thể ngăn cản ta. Vì ngươi mình yêu không tiếc hết thảy, ngươi gọi cái đó chính là tình yêu sao?" Hắn nói thật nhỏ, thanh âm dần u trầm.

Hả? Ta hoàn toàn bị lời lẽ của hắn dọa chết, một câu cũng nói không ra. Đây rốt cuộc là cái gì cùng cái gì a? Tự mình hắn thích Phàn Y, có cần phải nghĩ toàn bộ người trong thiên hạ đều thích theo như hắn không? Người này rốt cuộc dùng cái gì để suy nghĩ vậy? Đầu gối sao?

Hắn thấy ta không có phản ứng, liền tự ngoảnh cổ lại nói. "Ngươi cho là ... bằng linh lực của ngươi có thể ngăn cản được ta sao? ... Toàn bộ đều là sai! Thu Tư Cùng, ngươi từ đầu đến cuối đều sai!"

Lời vừa dứt, liền nhìn thấy một đạo lam quang hướng ta đánh úp tới.

Hắn đánh nhau, quả nhiên không hề có chút lưu tình!

Bởi vì ta cản trở tình lộ của hắn, cho nên mặc kệ tất cả mà tiêu diệt sao? Cẩn thận suy ngẫm lại, bản thân quả thật quá mức bi ai.

Nhưng cuối cùng có một ngày, hắn sẽ phải vì sự vô tình của mình mà trả giá.

Ta mím môi cười khẽ một chút, nhìn thật sâu vào ánh mắt Lãnh Vô Tuyệt, sau đó ... cố ý bỏ đi phòng ngự, mặc cho lưỡi đao sắc bén bằng tiên chú kia chém xuyên qua vai trái.

A ... Đau đớn kịch liệt không ngừng kéo ta đánh ập xuống, lúc này đây không cần phải biểu diễn kỹ xảo gì, ta liền ngã mạnh xuống đất.

"Thu Tư Cùng!"

Ta nghe thấy tiếng gào của hắn, thế nhưng dù cố gắng thế nào mắt cũng mở không ra.

Đó chính là một lần đặt cược, cược xem hắn sẽ vội vã đuổi theo Phàn Y hay .... sẽ vì tính mạng của ta mà lưu lại.

Thế nhưng dù có thắng thì cũng thế nào? Nếu trong lòng hắn không có ta, còn sống cũng có ý nghĩa gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro