CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 19

Thu Tư Cùng là ai?

Hỏi khắp Thiên giới, ai cũng nói y là người trẻ tuổi nhất trong Thất đại trưởng lão, từ trước đến nay đều chấp pháp nghiêm minh, chưa từng mắc bất kỳ sơ suất nào.

Còn nói y mỹ mạo hơn người, cả Thiên giới to lớn nhưng không ai có thể địch lại nổi vẻ đẹp của y.

Ngoài ra, còn có nhiều đồn đãi về vị trưởng lão Thu Tư Cùng này, ví dụ như y ôn hòa nho nhã, bất kỳ lúc nào trên mặt cũng phảng phất nụ cười ôn nhu mềm mại, lại có người nói y đến giờ vẫn thanh tâm quả dục, tâm hồn thanh tịnh trong sáng, không màng thiệt hơn …

Nghe xong tất cả những lời đồn đãi này, ta đối với người tên Thu Tư Cùng này vẫn hoàn toàn xa lạ, mặc dù … tất cả mọi người đều nói ta chính là y.

“Theo ta thấy, y chẳng qua cũng chỉ là một tên đại ngốc mà thôi!” Ta nằm nghiêng ngã trên thân cây, lấy tay che miệng, dùng tư thế nho nhã mà ngáp một cái.

Không an phận tận hưởng những ngày nhàn hạ, lại muốn đi làm cái gì mà Chấp Pháp trưởng lão của Thiên giới, lại vì tranh đấu của Thiên Ma hai giới mà hao tâm khổ lực, cuối cùng bản thân còn vì thế mà bị trọng thương, hơn nữa … lại còn mất trí nhớ.

Nếu bản thân đã là thần tiên thì nên thong thả tận hưởng một chút, như ta bây giờ là tốt rồi.

“Thu trưởng lão, Thu trưởng lão!” Bên dưới tàng cây truyền đến thanh âm dịu dàng của nữ nhân.

Phóng mắt nhìn xuống, chỉ thấy thấp thoáng một thân ảnh nhỏ nhắn dưới tàng cây.

“Tam công chúa, ta ở trên này!” Vừa nói chuyện, thân thể liền di chuyển, theo thân cây trượt xuống.

Nữ tử quay đầu lại, đôi môi căng mọng nét ngài liễu thẹn, dung nhan vô cùng tuyệt mỹ. “Thu trưởng lão, sao người lại chạy loạn tới nơi này. Trí nhớ của người vẫn chưa khôi phục, vạn nhất lạc đường thì phải làm sao?”

“Ta chẳng qua là nằm ngủ trên cây một lúc, không sao đâu.” Ta nghỏe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hơn nữa, đã nói với người bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Thu trưởng lão nữa, gọi ta là Thu Tư Cùng được rồi.”

Ta chỉ biết mình là Thu Tư Cùng, cái gì mà Thu trưởng lão, ta một chút cũng không biết.

“A, Thu … đại ca,” Long Úc cúi thấp đầu, gương mặt có chút ửng hồng.

Nữ nhân này … không phải thích ta đó chứ? Đích xác mà nói, là thích cái tên Thu trưởng lão kia mới đúng.

Ta buồn cười nhíu mày, đảo một vòng quanh nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Tam công chúa tìm ta, có chuyện gì không?”

“Người không nhắc đến, ta xém chút quên mất.” Nàng đột nhiên đề cao thanh âm, toàn bộ vẻ ngượng ngùng động lòng người ban nãy bỗng không thấy đâu, “Tên khốn kia bảo người đến Lãnh Tâm Điện diện kiến.”

Ta sửng sốt, lập tức đoán ra tên hỗn đản mà nàng nói tới là ai. Kỳ thật tên kia ngoài trừ bản mặt không hề lộ ra vẻ yêu thích nào, lại thêm cái vẻ ngoài lạnh như băng hàn ngàn năm, cũng không có điểm gì đặc biệt khiến người khác phải chán ghét.

Nhịn không được khẽ nở nụ cười, “Bây giờ? Tam công chúa cũng đi cùng sao?”

“Ta không đi được! Bị tên hỗn đản kia cấm túc.” Long Úc liếc nhìn ta một cái, muốn nói nhưng lại thôi. “Thu … đại ca, lúc người ở cùng với tên kia, ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút.”

Cẩn thận? Gặp mặt Lãnh Vô Tuyệt, sẽ nguy hiểm đến tánh mạng sao?

Tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, ta vẫn đi về phía trước, cười đến sáng lạn vô cùng. “Đa tạ Tam công chúa đã chỉ bảo, ta đây cáo từ trước.”

Dừng một chút, ta hạ giọng nói tiếp : “Đợi ta có thời gian rãnh, sẽ đến tìm người.”

Sau đó không quay đầu mà đi thẳng về phía trước, thẳng bước đến Lãnh Tâm Điện.

Lãnh Vô Tuyệt tuy rằng bảo ta đến gặp hắn, nhưng bản thân hắn lại còn đang phải ở tiền điện xử lý công vụ, cho nên ta đành dứt khoát đi vào phòng ngủ hắn, tùy ý tìm chỗ nào đó ngồi xuống.

Nghe nói trước kia ta cực kỳ thích đọc sách, lúc rãnh rỗi liền ôm ngay cuốn sách mà tu luyện tiên pháp, hiện tại chỉ muốn nhàn nhã cả ngày. Không ngờ rằng sau khi mất trí nhớ, ngay cả tính tình cũng thay đổi chóng mặt.

Ta ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ một lát là đã chịu không nổi. Vì thế đứng dậy đi dạo vào vòng trong phòng, vô ý nhìn qua phía bên tủ âm tường, không biết tại sao trong lòng lại hiện lên một cảm giác khác thường.

Ta tiến lên vài bước, hơi ngồi xổm xuống một chút, sau một hồi lục lọi thì tìm thấy một quyển tranh cuộn bên trong.

Chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn đến ngây người, nhìn đến si ngốc, hoàn toàn không thể dời mắt khỏi bức họa.

Bên trên vẽ một người, người đó … đích thị là một mỹ nhân không hơn khôn kém.

Đôi môi tựa cánh anh đào, làn mi tựa bức mặc hoa, đôi ngươi đen láy khiến người khác phải đắm chìm, khóe miệng hơi hướng lên trên, vẻ mặt hiện lên nụ cười tựa như không.

Trong Thiên giới còn nhiều tiên nhân diện mạo tuấn mỹ, thế nhưng không ai có thể sánh với người trong bức họa, đạm nhiên thoát tục, thanh trần xuất thế.

Chỉ là càng ngắm lâu, tâm càng loạn, hô hấp cũng không ổn, mặt không khỏi ửng đỏ, tâm muốn nhảy dựng lên.

Vội khép lại bức tranh cuộn kia không nhìn nữa, không dám nhìn nữa.

Người trong tranh, hẳn là Thu Tư Cùng chưa từng mất trí nhớ? Rõ ràng diện mạo giống ta y như đúc, nhìn thoáng qua cũng khiến cảnh vật thêm sinh khí, xinh đẹp không thể nào diễn tả được.

Muốn dùng một từ để hình dung ra người đó, thì khẳng định là … hồng nhan họa thủy.

Thế nhưng Lãnh Vô Tuyệt tại sao lại giấu bức tranh của mình trong phòng.

Ta trừng mắt nhìn bức tranh cuộn trong chốc lát, lập tức hiểu ra mà mỉm cười.

Khó trách Long Úc cứ một mực không muốn ta ở cùng một chỗ với hắn, hóa ra … hắn cũng thích ta a.

Tên kia ngày thường thoạt nhìn băng lãnh như thế, kỳ thật lại yêu vô cùng sâu đậm sao? Nếu không phải, làm sao có thể vẻ được một cách chính xác thần thái của đối phương như vậy, bức tranh đẹp như thế … câu hồn đoạt phách.

Ha ha ~ lớn lên với diện mạo xinh đẹp tuấn mỹ như ta quả thật vô cùng có lợi nha, đúng là người gặp người thích.

Chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ta vội đem bức tranh cuộn nhét ra phía sau, cười cười rồi trở lại ngồi bên bàn, trên mặt không lộ chút vẻ bối rối nào.

“Tới rồi?” Ta nhìn Lãnh Vô Tuyệt vung tay áo, mỉm cười lên tiếng chào.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, lãnh đạm liếc nhìn ta một cái, sau đó … nhíu mày.

“Y phục của ngươi … sao lại thế này?”

Hả? Ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên vai của mình bám không ít cỏ dại, ống tay áo cùng vạt áo lại dính thêm một chút bùn đất.

Bất đắc dĩ thở dài, “Ta chỉ là vừa mới ngủ trên cây một chút thôi, không ngờ lại dễ dơ như vậy. Sớm biết đã không mặc đồ trắng.”

“Vừa ngủ quên trên cây sao?” Lãnh Vô Tuyệt chớp mắt, thanh âm lạnh hơn vài phần. “Ta nghe nói, ngươi hôm nay đến chỗ Nguyệt lão một chuyến, làm sợi chỉ hồng rối tung cả lên, hơn nữa … ”

Ta nháy mắt vô tội, đáp: “Ai nha! Ta là thấy lão bận bịu quá nên có lòng tốt đến giúp thôi.”

Khi sắp xếp sợi chỉ hồng, không phải là tình cảm hời hợt thì là hữu duyên vô phận, Nguyệt Lão cũng quá vô trách nhiệm đi, cho nên ta có lòng tốt giúp một chút, đem toàn bộ những chỗ sai sửa lại cho đúng. Làm cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc, đây mới là điều thần tiên nên làm.

Lãnh Vô Tuyệt trừng mắt nhìn ta một hồi, lâu sau mới nói: “Về sau … không được tùy tiện làm loạn.”

“Được!” Ta gật đầu, vô cùng thoải mái đáp lại. Ta đến bây giờ đều rất là có trật tự, không có tùy tiện chạy khắp nơi.

“Có thể làm vậy thì hẳn nói.” Hắn nói xong ngồi xuống bên cạnh ta, một mặt hỏi: “Ngươi hôm nay cảm thấy thế nào? Có chỗ nào … không thoải mái không?”

Vòng vo chốc lát, cười đáp: “Trừ bỏ việc vẫn không nhớ nổi những chuyện xảy ra trước đây thì hết thảy đều bình thường!”

“Thật vậy sao?” Hắn nhìn ta thật lâu rồi liếc mắt, bên trong ánh mắt có chút tâm tình phức tạp.

“Thế nào? Ta không nhớ được chuyện cũ, làm ngươi cảm thấy thất vọng sao?”

Hắn biến sắc, lạnh lùng nói: “Không có!”

Rõ ràng vẻ mặt lộ rõ vẻ mất mác, còn ngụy biện!

“Khẩu thị tâm phi!” Ta khẽ hừ nhẹ, vẫn cười như cũ.

Không còn cách nào, ai bảo ta hiện tại quên hết toàn bộ. Hơn nữa, luận thần thái hay khí chất, nhìn thế nào cũng kém hơn so với người kia trong lòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro