CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21

Thiên địa dị biến ba ngàn năm tuy không ảnh hưởng gì nhiều đến Thiên giới nhưng lại mở ra thông đạo của Ma giới, hàng loạt yêu ma mượn cơ hội này trốn vào Nhân giới, làm đảo loạn trật tự thiên địa nhân gian cả ba giới.

Lãnh Vô Tuyệt chính vì xử lý việc này nên mới phải vội vã đi đến Nhân gian.

Ở một góc ngã tư trong chốn kinh thành phồn hoa, dòng người nối liền không dứt.

“Oa! Thật là náo nhiệt quá!” Ta một tay nhanh chóng nắm chặt ống tay áo của Lãnh Vô Tuyệt, vừa kinh ngạc tán thán khung cảnh trên đường.

Nếu biết ở Nhân giới chơi vui như vậy, ta đã sớm lén chạy xuống rồi, cả ngày ở trong Thiên giới lãnh đạm lạnh nhạt kia, thật là buồn muốn chết mà.

“Chúng ta là xuống để làm việc, đừng mãi chỉ lo chơi như vậy.” Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh như băng giống hệt như chủ nhân của nó, không mang theo chút cảm tình nào.

“Biết rồi biết rồi! Ngươi đã nói tới hơn mười lần rồi, đừng có giống một lão nhân suốt ngày càm ràm dài dòng được không?” Ta gật đầu cho có lệ, một bên lại la toáng lên. “Cái kia nhìn vui quá! Chúng ta qua xem đi.”

Dứt lợi, nắm lấy tay áo hắn chạy tới phía mọi người đang chen chúc nhau.

“Thu Tư Cùng.”

Ta vẫy tay, lơ đãng hỏi: “Cái gì?”

Lãnh Vô Tuyệt trừng mắt liếc nhìn ta một cái, ánh mắt bắn ra hàn băng lạnh cóng. “Đừng chạy nhanh như vậy, lỡ bị tách ra xa thì phải làm sao? Ngươi hiện tại mất trí nhớ, không thể sử dụng linh lực, rất dễ gặp nguy hiểm.”

Thật ồn! Người này tuy rằng khuôn mặt lúc nào cũng cứng ngắc nhưng lại cứ hay giảng đạo mãi không ngừng, suốt ngày tra tấn cái lỗ tai ta.

Ta bĩu môi, không kiên nhẫn nói: “Có gì mà lo lắng chứ, cho dù quả thật có xảy ra chuyện gì, cũng còn có ngươi ở đây a!”

“Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi.” Hắn hai mắt nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói.

Hả? Lời này … là có ý gì?

Ta nhíu mày, tò mò hỏi: “Trên đời này còn có yêu ma nào mà ngươi không thể đối phó được sao?”

Hắn thân là Thiên đế, hẳn phải rất lợi hại chứ a.

“Đương nhiên là có, giống như … ” Lãnh Vô Tuyệt dừng một chút, trong mắt hiện lên thần thái có chút khác thường, không nói thêm gì nữa. Sau đó chỉ nhàn nhạt thở dài, nói : “Tóm lại, ngươi cẩn thận một chút cho ta.”

“Đã biết! Ta tuyệt đối một bước cũng không rời khỏi ngươi.”

Lời nói còn văng vẳng bên tai, thế nhưng chỉ một canh giờ sau, ta đã không thấy bóng dáng Lãnh Vô Tuyệt đâu.

Không còn cách nào, trên đường quả thật có rất nhiều người, mọi tâm tư của ta đều đặt trên mấy thứ kỳ dị hiếm thấy, căn bản không rảnh để bận tâm các khác.

Ta ai oán hít hít cái mũi, đi dạo một hồi, lúc sau tìm một góc nào đó ngồi xuống, chờ Lãnh Vô Tuyệt đến tìm ta.

Trên đường người đến kẻ đi vẫn như trước.

Sau đó, có một thiếu niên đi qua mặt ta.

Người nọ một thân nho phục màu than, cách ăn mặc giống như một thư sinh, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt trong trẻo như nước.

Không biết tại sao, lòng ta lại bỗng nhiên dâng lên một cảm giác rất quái dị, nhưng lại không tự chủ được mà đứng dậy, đi theo sau hắn.

Ta cứ như vậy đi phía sau thiếu niên tiêu sái kia, giữ khoảng cách không gần cũng không xa, liên tiếp qua ba bốn con phố, hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của ta.

“Ngươi suốt một đường đã theo ta, có chuyện gì không?” Hắn quay người lại, nhìn ta cười nhạt, thanh âm thanh thúy động lòng người.

Ta có chút sửng sốt, lắc đầu.

“Không … Chỉ là cảm thấy hương thơm trên người ngươi rất dễ chịu.”

“Sao?” Hắn chợt hô một tiếng, trong ánh mắt trong suốt dường như có chút gợn sóng. “Thì ra ngươi là yêu quái a! Ta đã nói, nhân loại bình thường sao có thể nhận ra vẻ đẹp này.”

Yêu? Ta phải gọi là tiên nhân mới đúng chứ?

Đang tính phản bác, lại nghe thiếu niên kia giành nói trước: “Sao, ngươi đã tới tìm ta, chẳng lẽ gặp phải phiền phức nào sao? Cứ việc nói ra, không sao, ta sẽ giúp ngươi.”

“Ta và bằng hữu bị lạc nhau.” Chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của hắn, lời liền nhịn không được mà thốt ra.

Người này tựa hồ rất kỳ quái, không chỉ có hương thơm ngọt ngào trên người, mà ngay cả nụ cười kia cũng giống như dẫn theo cỗ ma lực nào đó.

“Thì ra là thế.” Hắn trừng lớn hai mắt, hỏi: “Ngươi có muốn đến nhà ta nghỉ một lát trước không? Ta tuy không có pháp thuật tìm người, nhưng mà Tiểu Hoặc nhà ta rất lợi hại, nhất định có thể giúp ngươi.”

“… Được.”

Hắn thoạt nhìn không giống người xấu, cho nên … hẳn là có thể tin tưởng được nhỉ?

“Đúng rồi!” Thiếu niên dẫn ta đi phía trước, quay sang hỏi: “Ngươi có tên hay không? Ta nên xưng hô với ngươi thế nào?”

Ta không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp nói ra tên của mình.

Hắn khẽ cười, chỉ về phía hắn nói: “Ta gọi là Tô Minh, từ nhỏ đã thấy được yêu ma quỷ quái, bình thường cũng hay giúp người phục yêu, hàng ma, đại loại có thể xem như …. trừ yêu sư.”

“Trừ yêu?” Khó trách hắn nhìn ra được ta không phải nhân loại, bất quá, lại đem thần tiên mà nghĩ thành yêu quái, tu vi của hắn hẳn là còn kém lắm!

Tô Minh thấy biểu tình trên mặt ta, trên mặt lộ ra tính khí trẻ con, cười vô cùng đáng yêu. “Kỳ thật, nếu có thể, ta rất muốn cùng nhóm yêu quái này trở thành bằng hữu. Bởi vì bất luận là yêu hay người, hẳn là đều có thể … cảm thấy tịch mịch.”

Ta nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng cười.

Đâu chỉ có các ngươi, mà ngay cả tiên nhân vĩnh viễn cao cao tại thượng kia, cũng có thể mang theo cảm giác này.

Chính là vì một người quá mức cô đơn, nên mới có thể liều lĩnh thích một người khác sao? Cho dù biết rõ … chỉ là tình yêu trong vô vọng.

Rõ ràng đã quên đi toàn bộ, thời khắc này, đáy lòng lại gợn lên một nỗi đau đớn như cũ.

Dương quang phía Tây dần buông xuống, Tô Minh dẫn ta ra khỏi Kinh thành đến vùng ngoại thành. Sau khi băng qua một khu rừng trúc, liền nhìn thấy phía xa là mấy gian trúc ốc nối liền nhau, trước cửa có rất nhiều những loại hoa cỏ quái dị không rõ tên.

Cách bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản, vì vậy, sau khi Tô Minh mở cửa đẩy vào, ta liếc mắt một cái liền thấy nam nhân kia đang ngồi đọc sách trên bàn.

Một thân y là y bào tơ tằm Tử sắc, mái tóc dài đen láy buông thả nơi thắt lưng, khi ngước lên liền hiện ra gương mặt xinh đẹp quỷ dị. Bên tay trái hắn mang một đôi hoa tai hồ điệp, trên cổ tay phải có cột một cái chuông đồng Tử Sắc, một đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu, giống như phản chiếu một bóng hình hư vô.

Hắn toát lên vẻ yêu mị mê người, quả nhiên giống như đã từng quen biết.

Ta cắn môi, theo bản năng gọi ra một tiếng: “Hoặc …”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta trong chốc lát, khóe mắt và đuôi mày tất cả đều là vẻ phong tình mị nhân, nhất là những gợn sóng khó cưỡng trong ánh mắt.

Dung mạo thần thái này, thật sự là quá đỗi quen thuộc, ta trước kia có quen biết người nam nhân này sao?

Tô Minh một bên nhìn không ra vẻ khác thường của ta, chỉ vỗ vỗ bả vai ta, nói: “Thế nào? Tô Hoặc nhà ta nhìn rất đẹp phải không? Những người gặp qua y, tất cả đều mang dáng vẻ si mê như vậy!”

Nam nhân được gọi là Tô Hoặc kia bỗng nhiên cầm quyển sách trong tay ném qua, cười mắng: “Người sinh ra xinh đẹp không phải ngươi sao, đắc ý như vậy làm gì?”

Tô Minh le lưỡi, cười vô cùng đáng yêu. “Quá khen quá khen a!”

“Có rảnh rỗi tìm người khoe khoang, còn không bằng dành ra thêm thời gian để ôn bài. Năm nay nếu lại thi không đỗ, không lấy được công danh, chúng ta thật sự chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống.”

Khi y nói chuyện, yêu khí quỷ dị nơi đáy mắt bỗng biến mất, toàn bộ đổi thành ngữ khí cưng chiều tràn đầy sủng nịnh.

“Khụ khụ.” Tô Minh ho nhẹ một chút, vội vàng chuyển đề tài. “Tư Cùng, người bằng hữu của ngươi bộ dáng thế nào? Hình dung rõ một chút. Tô Hoặc nhà ta có thể giúp ngươi tìm người.”

“Không cần.” Tô Hoặc nhìn ta cười tựa như không, nhẹ nhàng nói: “Ta biết … người kia là ai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro