đoản 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng và hắn từ nhỏ đã quen biết nhau, Nàng thích hắn nên bám theo hắn y như cái bóng lúc nào cũng lẽo đẽo theo đằng sau cho đến bây giờ vẫn vậy. Hắn lạnh lùng bỏ mặc nàng còn nàng cứ bám vào chân hắn như bây giờ này.

"Không buông! Không buông!". Nàng phồng mồm, chu môi lắc đầu nói.

"Ngươi có buông không?". Hắn tức giận rít lên. Nữ nhân này không biết xấu hổ ngày nào cũng bám hắn không buông. Hắn đi khập khiễng vì một bên chân bị nàng ôm không chịu buông.

"Không!"

"Được!". Hắn gằn giọng, đứng lại giơ chân lên đá nàng bay xa hai trượng.

Nàng hét lên, nhưng mà cũng may quá quen rồi nên không đau, phải nói là nàng nhờn với đòn rồi. Đứng dậy, chạy tới chỗ hắn nhưng mà hắn đi đâu mất rồi. Nàng dậm chân đi về phủ.

"Tiểu thư người có sao không?". Nha đầu Tiểu Uyển lo lắng hỏi nàng.

"Ta không sao". Nàng cười tươi.

"Tiểu thư lão gia và phu nhân rất lo lắng cho người".

"Nói với cha mẹ ta, ta không sao, Hạ Cẩm Phong nhất định là tướng quân tương lai của Đường Nguyệt Chi ta, chàng sẽ không tổn thương đến ta hơn nữa ta phải chinh phục được chàng! Chẳng phải họ nói là ủng hộ ta sao?".

"Tiểu thư...".

"Mà thôi, Ta muốn thay đồ". Nàng cầm một quả táo cắn một miếng bước vào thay đồ.

Hôm sau nàng lại tới, lại lẽo đẽo theo hắn không bám tay không bám chân nhưng miệng lại hoạt động hết công suất chuyện trên trời dưới đất đều phun ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng. Khoé miệng hắn giật giật, khẽ xoa thái dương.

"Đủ chưa?".

"Chưa". Nàng cười hồn nhiên trả lời.

"Đi đi". Hít một hơi sâu hắn nói.

"Được". Nàng gật đầu cười tươi quay về. Còn hắn thì nghi hoặc nhìn nàng. Tiểu nha đầu này tự dưng nghe lời?

Nàng về phủ học nấu ăn, nàng lĩnh hội khá nhanh nên cũng không khó khăn lắm. Nàng đã hỏi mẹ muốn chinh phục một nam nhân thì trước hết phải làm bao tử của họ hài lòng. Nàng quyết tâm học. Đến ngày hôm sau nữa nàng đem một giỏ thức ăn do chính tay mình làm đem cho hắn.

"Cẩm Phong...". Nàng đứng trước cửa của hắn.

"Muốn gì?". Hắn lúc này đang chép sách, không nhìn nàng lạnh nhạt hỏi.

"Ta đem thức ăn cho chàng. Là chính tay ta làm đó!". Nàng đặt lên bàn, rồi bày từng món ra.

"Đại ca! Ủa, mùi gì thơm thế?". Vừa lúc này, Tử Liêm là đệ đệ của hắn nhỏ hơn hắn hai tuổi chạy vào phòng hắn, ngửi thấy mùi thơm liền nói.

"Tử Liêm tốt quá, huynh muốn ăn thử không?". Nàng cười tươi nói.

"Được!". Khác với hắn Tử Liêm rất thoải mái, ngồi xuống ăn luôn.

"Cẩm Phong...". Nàng e dè hỏi hắn.

"Ta không ăn!". Hắn chẳng khách khí gì nói. Biết đâu đồ nha đầu này nấu làm hắn bị đau bụng thì làm sao?

"Oa, ngon quá!".

Hắn vẫn mặc kệ không ngó ngàng đến. Nàng nhìn hắn thất vọng, nàng đã làm mấy món này rất lâu nhưng chí ít còn có Tử Liêm ăn khen ngon, nàng có cảm giác thành tựu.

Tử Liêm ăn hết kêu no, nàng đem dọn lại rồi ra về, tâm trạng có chút ủ rột.

Ngày hôm sau nàng lại đem tới lần này là hắn nhận. Nàng cười tươi về phủ. Ngày ngày nàng đều đem tới, hắn đều nhận, hắn còn nói nàng làm nhiều hơn. Cho tới một ngày nàng lại đến.

"Đường tiểu thư người nấu ăn thực sự rất ngon!"

Mấy hạ nhân trong phủ đều nói nàng như thế, nàng nghi hoặc. Vẫn đem thức ăn tới cho hắn nhưng lần này nàng không về hẳn mà khi ra khỏi cổng một lúc rồi quay lại. Hắn nghĩ nàng đã trở về nên đem đồ ăn phân phát cho hạ nhân trong phủ ăn. Nàng tròn mắt nhìn, tất cả bao công sức của mình vào bụng hạ nhân hết, hắn không cảm động nàng thì thôi lại đem thành quả cả ngày cặm cụi dưới nhà bếp bụi khói mù mịt của nàng cho người khác! Nàng tức giận nhưng cũng đau lòng không kém.

Nàng tới phòng hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể diễn tả được bằng lời, giọng nàng rất nhẹ.

"Nếu chàng không thích thì cứ nói ta sẽ không đem tới nữa chứ đừng để công sức của ta đem cho người khác". Nói rồi nàng quay người đi.

Hắn nhìn bóng lưng nàng khuất mất, ánh mắt phức tạp.

Ngày hôm sau nàng lại tới, vẫn vui vẻ như ngày nào dường như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra. Nàng kiên nhẫn theo hắn, im lặng không nói lời nào. Vì hôm qua mẹ nàng nói là nữ tử phải ôn nhu, dịu dàng đoan trang thục nữ nên nàng đang rất cố gắng. Tính nàng vốn nói khá nhiều ép nàng chỉ mỉm cười nhè nhẹ không nói câu nào thật là khó a.

"Ngươi bị làm sao thế?". Hắn nheo mắt nhìn nàng. Tiểu nha đầu này tự dưng ít nói như vậy thật là không giống nàng chút nào.

Nàng nhớ lại cách cười tối qua mẹ dạy, hơi cúi đầu e thẹn mỉm cười mặt hơi hồng hồng. Khoé môi hắn giật giật.

"Cười kiểu gì thế?". Hắn nhíu chặt mày.

"Chẳng phải như vậy rất giống mấy tiểu thư khuê các hay sao?". Nàng chớp chớp mắt không hiểu.

"Ừm. Nhưng ngươi thì không phải, như vậy không hợp với ngươi".

"Đúng vậy, ta cũng thấy thế! Bắt ta đi đứng thướt tha dịu dàng, ít nói còn cả cười e thẹn nữa sắp chỉnh chết ta rồi!". Nàng khí thế hừng hực nói, quay lại với hình tượng lúc đầu.

"Vậy chàng có thích ta không?". Nàng nhìn hắn không chớp mắt, đáy mắt mong chờ.

"Người như ngươi ai thích nổi". Hắn nói rất tự nhiên nhưng không hề biết câu nói này của hắn đã gây tổn thương cho nàng biết bao nhiêu.

"À, đúng rồi chàng thích kiểu người như thế nào?". Nàng nhìn hắn dường như biết trước câu trả lời cũng không có biểu hiện khác hay đau lòng, cười nói. Chỉ có trái tim đang nhói đau nhắc nhở nàng rằng lúc nãy nàng đã bị tổn thương.

''Không cần biết!". Hắn quay người đi, lại phát hiện chân bị nàng bám chặt.

"Có buông không?". Hắn sầm mặt rít lên.

"Chàng nói đi rồi ta sẽ buông". Nàng vẫn bám chặt không buông, quyết phải hỏi hắn bằng được!

"Có buông không?". Gân xanh trên đầu hắn bắt đầu giật giật, hắn xoa mi tâm nói.

"Chàng nói đi!".

"Được! Kiểu người ta thích hoàn toàn trái ngược với ngươi!". Hắn nói.

Nàng buông tay ngẫm nghĩ người mà hoàn toàn trái ngược với mình là kiểu người gì. Lại phát hiện hắn đã đi mất nàng thất vọng. Nghĩ hắn thích kiểu người hoàn toàn trái ngược với nàng vậy chẳng phải hắn không thích một chút gì về nàng sao? Nàng thở dài, đáy mắt dần mất đi ánh sáng.

"Chẳng lẽ chàng không thích ta đến vậy sao?".

Giọng nói nàng rất rất nhẹ nhẹ đến mức chính nàng cũng không biết mình vừa nói gì. Nàng quay lưng bước đi, bóng lưng rất cô độc.

-------------------------------------

Ngày hôm sau, hắn đang ở trong phòng thì có người kêu hắn có Trình tiểu thư tới. Hắn ra phòng khách gặp.

Ánh mắt hắn khẽ nhìn qua cổng, tiểu nha đầu hình như hôm nay tới muộn thì phải. Bình thường nàng tới rất sớm, sao hôm nay tới muộn vậy?

Hắn gặp Trình tiểu thư nói chuyện một lúc. Không biết tại sao lại có một con chuột chạy ra, Trình tiểu thư sợ quá chạy tới nhảy lên người hắn. Hắn giật mình, đang nghĩ đến tiểu nha đầu sao chưa tới thì thấy nàng ta đang bám trên người hắn một lúc rồi.  Hắn nhíu mày sao trong phủ lại có chuột chứ? Nhìn Trình tiểu thư với ánh mắt nghi hoặc. Hắn kêu người bắt chuột rồi lui ra nhưng Trình tiểu thư vẫn sợ cứ bám vào người hắn, hằn đành phải vỗ lưng trấn an.

Mà lúc này nàng tới, vừa hay nhìn thấy hắn đang ôm một nữ nhân khác. Nàng tròn mắt nhìn, lùi hai bước. Nàng biết nữ tử này, đây là Trình tiểu thư con của Trình tướng quân nổi tiếng trong kinh thành, xinh đẹp tài giỏi cũng nghe nói nàng ta có ý với hắn. Hắn không cho bất cứ nữ nhân nào đụng vào người hắn chứ đừng nói là ôm. Ngay cả nàng hắn cũng không cho đụng mà luôn đá nàng đi. Nàng nhìn nàng ta lại nhìn từ người mình xuống thất vọng.

"Ta thua rồi...".

Quay người bước đi, nàng thầm nghĩ nếu nàng và hắn thành thân nhất định sẽ không kéo dài lâu, hắn có thể nạp thiếp. Tuy tình cảm có thể bồi dưỡng nhưng nàng bám theo hắn mười năm năm như thế hắn còn không để ý vậy lâu hơn thì vẫn thế thôi.

Về đến phủ nàng không để ý ai hết, đóng cửa phòng ngồi co ro trong góc giường cũng quên luôn cả ăn. Thẫn thờ, mắt không biết nhìn về hướng nào.

Liên tiếp ba ngày nàng không tới phủ hắn, hắn có chút không quen. Bình thường đi tới đâu cũng sẽ thấy nàng bám theo miệng líu ríu chuyện này đến chuyện khác. Chỉ cần hắn quay lưng ra phía sau thì sẽ thấy nàng cười tươi đáp lại hắn nhưng bây giờ khi hắn quay đầu lại chẳng thấy ai chỉ có một mảng không gian yên tĩnh đến lạ.

"Đại ca! Huynh đang nhớ Nguyệt Chi đúng không?". Tử Liêm thấy hắn viết sách mà không chú tâm lắm, viết xong lại vò vứt giấy xuống đất thì nói.

"Hết chuyện rồi phải không?". Hắn sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lại như bình thường liếc Tử Liêm.

"Không có thì mới kiếm huynh". Tử Liêm cười hìhì nói.

"Đi chỗ khác chơi!''. Hắn chẳng mặn chẳng nhạt nói.

Tử Liêm bĩu môi.

"Huynh không thừa nhận thì thôi, đệ đi chỗ khác". Nói rồi đi ra phòng nhảy lên nóc nhà phi thân tới quán uống rượu.

Hắn khẽ xoa mi tâm, hắn làm sao vậy?

Lúc này, nàng đang ở trong phòng bỗng bật dậy nói. Nàng suy nghĩ rồi, từ bỏ thì từ bỏ không sao cả, nàng là Đường nguyệt Chi không bao giờ đánh mất chính mình.

"Tiểu Uyển, chuẩn bị y phục đẹp nhất cho ta còn ngân phiếu nữa càng nhiều càng tốt!"

"Tiểu thư người định làm gì?". Tiểu Uyển thấy nàng trở lại như ngày thường thì cao hứng nói.

"Ta muốn nuôi nam sủng!". Thiên hạ này không thiếu nam nhân, nàng phải kiếm thật nhiều.

Trong phủ của hắn, hắn và cha hắn đang uống trà cùng nhau thì Tử Liêm trở về cười hớn hở nói:

"Oa, Nguyệt Chi thật là đáng kinh ngạc mà, náo loạn cả thành rồi".

Hắn và cha hắn nhướn mày. Tử Liêm vẫn tiếp tục cười tủm tỉm.

"Nguyệt Chi dùng tiền mua nam sủng, mà có khi với vẻ ngoài của nàng chắc chẳng cần tiền mà người ta vẫn chạy theo ầm ầm".

'Rắc'

Chén trà trong tay hắn vỡ vụn thành bột trắng. Cả cha hắn và Tử Liêm đều ngước mắt nhìn. Hắn tức giận, gằn giọng:

"Nàng ấy đâu?"

"Ở tửu lâu". Tử Liêm cười cười nói. Đại ca ghen rồi a.

Hắn chẳng nói chẳng rằng đứng dậy.

"Huynh định đi đâu?"

"Đi tửu lâu". Nói rồi đi thẳng.

Nàng đang ngồi trong quán nhìn lần lượt mỹ nam đang xếp hàng. Ách nhiều ghê! Kể ra nàng cũng có sức hút đó chứ!

Bỗng trong đám mỹ nam đó có một người đi từ trong đó ra đẹp hơn mấy mỹ nam kia rất nhiều nhưng khuôn mặt đằng đằng sát khí. Chẳng nói chẳng rằng hắn ôm ngang người nàng đi vác nàng lên y như vác bao gạo về phủ.

Nàng uất ức. Đánh người hắn.

"Chàng không ở nhà ôm ấp người đẹp đi lại tới phá ta! Ôi...mỹ nam của ta...''.

Hắn sầm mặt hơn. Kêu người trói nàng lại treo lên phòng y như con rơi.

"Hạ Cẩm Phong!!! Đồ đáng chết, Vương bát đản, đồ chết tiệt, đồ điên.... Ô... Ô đồ bặm trợn, đồ khốn kiếp... Oa... Đồ cà chớn, không não.... Oa... Máu dốc xuống đầu lão nương rồi!!!!". Nàng bị treo như con rơi, máu dốc xuống não khiến mặt nàng đỏ bừng tức quá chửi hắn.

Hắn đằng đằng sát khí tiến vào đứng trước mặt nàng.

"Hừ, ai cho phép nàng đi tuyển nam sủng hả?"

"Ta đẹp ta có quyền!".

'Bốp'

Im lặng....

"Oa....chàng dám dùng gậy đánh mông ta...a". Nàng khóc rống lên.

"Sao ta không dám?".

Hắn kêu người bỏ nàng xuống, tự tay cởi trói cho nàng.

Nàng nằm xuống mặc hắn cởi trói, đầu nàng đang rất choáng váng không dậy nổi.

"Chàng không ôm ấp Trình tiểu thư đi còn phá chuyện tốt của ta?!!!''. Sau khi bình ổn nàng nói.

"Gì?". Hắn nhíu mày, lát sau mới nghĩ ra là nàng thấy hắn ôm Trình tiểu thư khi có con chuột thì sực tỉnh.

"Ta không bám theo chàng nữa, cũng không xen vào chuyện của chàng. Chúng ta không ai vướng ai hơn nữa chàng thích Trình tiểu thư còn gì!!!?".

Hắn sầm mặt.

"Nàng thấy ta ôm Trình tiểu thư mà bảo ta thích nàng ta? Vì thế mới đi tìm nam sủng?"

"Còn không phải? Trước giờ chàng đâu có cho ai đụng vào người đâu?".

Hắn cốc đầu nàng.

"Ngốc!"

Hắn ôm nàng vào lòng. Bao nhiêu lâu rồi không thấy nàng nay nhìn thấy rồi hắn có cảm giác rất lạ. Hình như được ôm nàng như vậy có chút thoả mãn.

"Ta ôm nàng ta là vì lúc đó có chuột nàng ta sợ nên mới bám ta thôi. Hơn nữa chuột là nàng ta thả, nàng ta chỉ kiếm cớ tiếp cận thôi".

Nàng đẩy hắn ra.

"Chàng biết tại sao còn để nàng ta chiếm tiện nghi?"

"Khụ...là do nàng ta bám chặt quá!". Hắn hắng giọng không thể để nàng biết lúc ý hắn đang nghĩ tới nàng không để ý nên mới bị nàng ta ôm.

Nàng quay người đi.

"Được rồi chuyện giải quyết xong thì đi ra tiệm may". Hắn ôm nàng ngồi dậy.

"Tới đó làm gì?"

"May hỉ phục".

"Cho ai?"

"Ta và nàng".

"Không đúng chàng đâu có yêu ta?!!"

"Nàng yêu ta đúng không?"

Nành gật gật.

"Tốt!"

"Chàng phải nói có yêu ta hay không chứ?"

"Ta không cần thành thân với một người không yêu ta!". Nàng dứt khoát.

"Ta...". Hắn nhìn nàng hít một hơi.

"Ta sẽ nói sau". Hắn nói.

"Không được!".

"Ngốc! Ta thành thân với nàng không yêu nàng thì là gì?!!". Hắn thở dài bó tay nói.

Nàng cười tươi.

"Còn nữa ta không chấp nhận nam nhân của ta tư tưởng hay có ý đồ nạp thiếp đâu. Chỉ được phép yêu ta và chỉ có mình ta là thê tử!". Nàng kiên quyết nói.

"Được". Hắn có chút dở khóc dở cười. Một mình nàng thôi đã mệt rồi.

Nàng kiễng chân lên hôn hắn rồi chạy nhanh đi về phía trước. Hắn sửng sốt, liếm nhẹ khoé môi. Ừm...mùi vị cũng không tệ.

Hắn đi theo nàng bóng hai người cùng hoà vào bóng chiều cô tịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro