đoản 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô và cậu là hàng xóm của nhau từ nhỏ, cả hai đều rất thân. Ba mẹ cô thường xuyên đi công tác xa lâu ngày mới về vì thế mà cô phải sang nhà cậu ở. Ba cậu mất sớm nay chỉ có mẹ cậu, bà rất thương cô. Cả hai học cùng trường từ hồi mẫu giáo tới cấp ba như bây giờ, cùng nhau đi học cùng nhau đi chơi nếu ai không biết thì sẽ nghĩ họ là một cặp.

Cậu là người hiểu cô nhất cũng là người quan tâm cô nhất. Tất cả mọi thứ cậu đều nhường cho cô. Cậu cũng không bao giờ từ chối bất cứ đòi hỏi nào của cô.

"Khải Minh, đến phim của tớ rồi. Tránh ra!". Cô giật điều khiển đẩy cậu sang một bên. Cậu thích phim hành động và kinh dị còn cô thì thích xem tâm lí tình cảm. Dù cũng hơi tiếc nhưng cậu vẫn nhường cô. Lặng lẽ xem cùng cô.

Khi tới đoạn buồn, cô ngồi khóc sướt mướt cậu là người ở bên vỗ lưng an ủi cô còn lấy khăn lau nước mắt cho cô nhưng cô lại vùi vào ngực cậu khóc, lau hết nước mắt vào áo cậu, cậu dở khóc dở cười.

......

"Khải Minh tớ muốn con gấu bông đó!"

"Ừ, tớ sẽ mua cho". Cậu mỉm cười.

......

"Khải Minh tên lớp trưởng lớp bên trêu trọc tớ!"

"Ừ, để tớ xử tên đó". Cậu xoa đầu cô mỉm cười.

......

"Khải Minh tớ muốn mua đôi giày đó, nhưng đắt quá không mua nổi".

"Ừ, tớ sẽ mua cho cậu". Cậu nở nụ cười nhìn cô.

.......

Hôm nay như mọi ngày cậu lại chở cô đi học. Cô ngồi đằng sau hát viển vông. Cô biết mình hát không hay nhưng cậu không chê cô mà lẳng lặng nghe cô hát.

"Khải Minh hôm nay có học sinh mới chuyển tới à?"

"Ừm, chắc vậy".

"Nghe nói là rất đẹp trai".

"Ừ".

Quả thật là có người chuyển tới hắn rất đẹp trai, lại còn được xếp chỗ ngồi cùng cô khiến không ít người ghen tị đỏ con mắt. Hắn thân thiện, tính tình hoà nhã nên cô và hắn rất nhanh liền thân nhau.

Cô và hắn nói chuyện được vài câu liền rất hiểu nhau, cười nói vui vẻ. Mỗi lần cô và cậu nói chuyện ít nhiều gì cô cũng có nhắc tới hắn. Từ đó, mối quan hệ giữa cô và cậu đã có sự xuất hiện của một người khác.

"Khải Minh, cậu ấy vừa dễ gần, đẹp trai lại nhà giàu còn rất giỏi thể thao. Cậu ấy còn học rất giỏi, giúp tớ nhiều cách giải bài tập rất hay. Quả là người hoàn hảo, một người quá lý tưởng!!".

"Ừm". Cậu ở bên cạnh khẽ cười nhìn cô. Những điều này cậu đều biết, cậu ngồi ngay sau cô và hắn nhìn cô và hắn nói chuyện rất hợp ý. Môi mím lại.

........

"Khải Minh, hôm nay cậu ấy và tớ đi xem phim cậu ấy còn dẫn tớ đi chơi ở công viên nữa. Nhìn này cậu ấy mua đôi giày này tặng tớ, có đẹp không?".

Cô vui vẻ chạy tới chỗ cậu khoe miệng cười toe.

"Đẹp, sướng nhé!". Cậu cười cười.

"Cậu ấy là người tốt. Khiến người ta không thể không thích mà."

Cô như buột miệng nói. Còn cậu trong đôi mắt loé lên điều gì đó nhưng rất nhanh liền biến mất. Cô đỏ mặt chạy vào phòng.

Ngày hôm sau cô lại mang một tâm trạng vô cùng hưng phấn nói với cậu:

"Khải Minh, hôm nay cậu ấy tỏ tình với tớ rồi và tớ cũng đã đồng ý!".

Cậu cười khẽ, vẫn là nụ cười nhẹ thường ngày vừa dịu dàng vừa ấm áp. Rồi ánh mắt lại lặng lẽ nhìn cô vào phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, cô không hề biết khoé môi thường nở nụ cười của cậu giờ cứng ngắc thay vào đó là một nụ cười khổ pha vài phần tự giễu. Ánh mắt của cậu vì thế mà tối hẳn đi.

-------------------------------------

Cô trở thành bạn gái của hắn còn là bạn của cậu khiến không ít người để ý, có hâm mộ, có ghen tị. Vì thế có người bày mưu tính kế cô. Họ bắt cô nhốt ở một nhà kho hoang vắng. Cho người đánh cô, thả sâu lên người cô còn cho rắn cắn. Cô đau đớn sợ hãi mong có thể thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng rốt cuộc không chịu đựng được mà hôn mê mấy lần. Tới lần thứ tư hôn mê, lúc tỉnh lại cô thấy mình đang ở bệnh viện, cả người đau nhức đến tê dại. Hắn đang ngồi một bên nhìn cô.

"Cậu không sao chứ?". Hắn vội vàng hỏi cô.

"Không". Cô yếu ớt lắc đầu. Ánh mắt liếc qua xung quanh không thấy hình bóng ai đó trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy mất mát.

"Tớ đã xử lí hết đám người đó rồi cậu không phải lo nữa".

"Ừm... Cậu cứu tớ à?".

Hắn im lặng một chút rồi gật đầu. Thật ra lúc tới nhà kho đã thấy cậu ở đó tay ôm cô, trên người cậu có một số vết thương chắc là do đánh nhau với mấy người kia. Cậu đưa cô cho hắn, còn nói nếu cô hỏi ai là người cứu cô thì nói là hắn. Hắn không hiểu cậu muốn làm gì nhưng lúc đó chỉ biết đưa cô tới bệnh viện nên gật đầu qua loa.

Cô mím môi lòng thoáng nổi lên tia thất vọng, đáy mắt trùng xuống.

Cậu không thể tới thăm cô vì trên người có nhiều vết thương định đỡ một chút rồi gặp cô kiếm cớ là ngã ở đâu để cô không nghĩ nhiều. Sau khi xuất viện cô đi học bình thường. Ba mẹ đi công tác biết cô gặp chuyện vội vàng về một tuần rồi lại đi.

Thời gian trôi nhanh cô, hắn và cậu đỗ trường luật. Vì thành tích quá xuất sắc mà chỉ hai năm cậu và hắn đã trở thành luật sư, thắng ở một số vụ kiện, cả hai cũng đã có tên tuổi. Còn cô vẫn học ở trường đại học.

Cô vẫn là bạn gái của hắn, có nhiều người mếm mộ hắn nhưng không dám gây chuyện với cô. Cô và cậu mặc dù vẫn ở chung nhưng nhiều lúc cô cảm giác rất lạ, cứ như cậu đang lảng tránh cô. Có đôi lúc cô thấy cậu rất thâm trầm, có lúc rất im lặng. Cậu có chuyện gì sao? Hay là do cô quá nhạy cảm? Nhưng cảm giác này rất khó chịu... Cô muốn cô và cậu như trước không gò bó, luôn vui vẻ....nhưng khoảng cách lại càng dần xa hơn...

Hôm nay cô tốt nghiệp đại học đi siêu thị về định sẽ làm một bữa thịnh soạn nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút nhưng chưa kịp về nhà thì bị một chiếc xe chặn ngang. Mấy người áo đen trong xe chui ra bịt miệng, lôi cô vào xe mặc cô phản kháng. Cô bị bắt cóc!

Lúc tỉnh lại cô lại thấy mình ở một căn nhà hoang. Chúng bịt miệng trói cô vào ghế. Cô nhìn xung quanh thấy toàn là những người mặc áo đen, họ trông rất cao lớn mà lạnh lùng khí thế chèn ép khiến người ta không dám thở mạnh. Người bắt cóc cô lần này là một nhà kinh doanh vì bị ba cô cướp mối làm ăn lớn khiến công ty của ông ta bị lỗ nên ghi thù bắt cóc cô. Ông ta gọi điện cho ba cô đòi tiền chuộc, cho người đánh cô còn tẩm roi bằng nước muối quất lên người cô. Cô đau đớn cắn răng chịu đựng cho đến lúc ba cô đến. Hắn và cậu cũng tới, lúc ấy cũng đã mời cảnh sát bao vây quanh nhà nhưng không dám manh động.

Chúng cho người đổ xăng khắp nơi, đánh ba cô cướp tiền rồi đốt nhà chạy trốn nhưng vừa ra khỏi liền bị cảnh sát bắt. Cậu và hắn chạy vào cứu cô và ba nhưng mà lửa cháy quá lớn, cậu kêu hắn dìu ba cô ra ngoài trước còn mình lao vào cứu cô.

Cô sợ hãi nhìn ngọn lửa mỗi ngày một gần mình, cảm giác khó thở ngột ngạt nóng bức vây quanh, thần trí cô một ngày một mơ hồ cho tới khi cảm nhận được ai đó gọi tên mình rồi được ôm vào vòng tay an toàn.

"Không sao rồi". Cậu vội vàng nói. Không hiểu sao khi nghe thấy giọng nói này cô thấy ấm lòng cực kì cũng rất vui hơn nữa còn thấy không thất vọng vì thâm tâm cô muốn cậu là người cứu cô. 

Cậu vội vàng ôm cô thật chặt, rồi sợ hãi đẩy cô về phía trước nở nụ cười. Trước khi rơi vào hôn mê cô nghe thấy âm thanh nứt vỡ cùng một tiếng rầm rất lớn. Thứ cô nhìn thấy được là nụ cười của cậu. Vẫn là nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng trong suốt. Mơ hồ nghe được một câu nói cứ quanh quẩn bên tai 'anh yêu em' làm trái tim cô nhói lên đau đớn.

--------------------------------------

Trong cơn mơ nghe ai đó gọi mình cô tỉnh giấc. Mở mắt ra là một màu trắng xoá bên cạnh còn có cậu.

"Tỉnh rồi?". Cậu khẽ cười xoa đầu cô.

"Khải Minh...tớ còn sống sao? Cậu không sao chứ?". Cô vội nói.

Cậu lắc đầu.

"Không có mình chắc cậu không ở đây bây giờ đâu".

"Ừ...". Cô khẽ cười.

"Ba và cậu ấy đâu?".

"Ở ngoài". Cậu cười cười.

Bỗng thấy thân ảnh cậu trở nên trong suốt cô hoảng hốt.

"Khải Minh!!... Cậu...".

"Xin lỗi...". Cậu cười hiền, giọng rất nhẹ.

"....Không thể ở bên cậu nữa rồi".

Cậu muốn xoa đầu cô nhưng lại phát hiện tay mình không thể chạm được vào cô nên buông thõng tay xuống.

"Xin lỗi...chăm sóc mình thật tốt".

"Không! Khải Minh...".

"Tớ yêu cậu...".

Cậu nở nụ cười nhìn cô rồi thân hình mờ nhạt mà biến mất.

"Khải Minh!!! Đừng...".

Cô hoảng hốt muốn níu cậu lại nhưng chỉ tóm được một khoảng không vô định.

"Khải Minh!!!!".

Cô bật tỉnh dậy.

"Con gái, con tỉnh rồi!". Ba mẹ cô vội vàng tới nắm tay cô hỏi.

"Ba...mẹ...Khải Minh đâu? Con muốn gặp cậu ấy!!".

"Khải Minh...". Ba mẹ cô nhìn nhau không nói.

"Khải Minh... Mẹ ơi làm ơn cho con gặp cậu ấy...con sợ lắm..".

Cô nước mắt trào ra ướt đẫm mặt.

"Được!". Ba cô gật đầu.

Cậu đã ở trong phòng phẫu thuật rất lâu mà vẫn chưa ra. Mẹ của cậu đã khóc sưng mắt, hắn cũng đứng một bên nhìn vào phòng phẫu thuật. Lúc cô tới cũng là lúc đèn phòng phẫu thuật tắt. Cô và mẹ cậu vội vàng chạy tới.

"Cậu ấy/ Con tôi sao rồi bác sĩ?".

"Hiện giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng.....có lẽ cậu ấy sẽ phải sống thực vật suốt quãng đời còn lại".

"Cái gì?... Không thể nào! Nói dối!!...". Chẳng lẽ giấc mơ đó là thật? Cậu không bao giờ tỉnh lại nữa?... Không! Cô không muốn...

Cô lắc đầu nước mắt rơi lã chã hét lên. Mẹ cậu vì quá đau đớn mà ngất đi.

Giường cậu được chuyển ra. Gương mặt đẹp trai tái nhợt.

"Khải Minh....đừng đùa...mở mắt ra...huhu...".

Cô bật khó nức nở ôm chặt cậu. Mấy người khác ở bên cạnh cũng không tránh được cảm giác đau lòng. Khung cảnh trở nên ảm đạm hẳn.

........

"Khải Minh cậu tỉnh lại đi...cậu ấy nói tớ biết rồi cậu là người cứu tớ khỏi nhà kho đó...".

"Tại sao thích tớ mà cậu không nói?... Tại sao giúp tớ lại không nói?... Sao ngốc thế!... Đừng ngủ...!".

"Cậu nói cậu sẽ mãi ở bên tớ mà...tỉnh dậy thực hiện lời hứa đi!"

"Tớ muốn nhìn thấy cậu cười... Muốn cậu xoa đầu tớ...".

"Tớ cũng yêu cậu...mau mở mắt ra tớ muốn nói cho cậu biết...".

Cô vẫn độc thoại mỗi ngày nói với cậu nhưng người trên giường vẫn không có nhúc nhích. Cậu vẫn không có chuyển biến nào, cô chua xót bật khóc... Đến bao giờ cậu mới tỉnh?

"Khải Minh...".

"Em đã làm luật sư rất nổi tiếng đó nhé!".

"Mẹ anh vì lo cho anh mà già đi nhiều rồi đó!''

"Anh định ngủ đến bao giờ? Anh hứa sẽ mãi bên em sao anh lại thất hứa?"

"Khải Minh...em sợ lắm... Khải Minh đừng đối xử với em như vậy..."

"5 năm rồi...anh bắt em đợi đến bao giờ? Em 27 rồi đó!".

"Khải Minh....".

Người trên giường vẫn y như cũ không có phản ứng, cô bật khóc. Bao nhiêu năm qua cô nhớ cậu sắp phát điên rồi, mặc dù thân xác cậu ở đây nhưng cảm giác lại xa tận chân trời. Cô luôn hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện...nhưng 5 năm rồi...sao vẫn chưa có kỳ tích? Sao cậu không tỉnh lại?...

Cứ nghĩ đến việc cả đời còn lại sống không có cậu thì cô lại như muốn chết. Bao nhiêu uỷ khuất, sợ hãi, chờ mong...cô ôm cậu khóc nức nở...

Bỗng người trên giường...tay cử động nhẹ... Cô ngước mắt nhìn lên sau đó mỉm cười.

Cô biết mà...cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi cô... Cậu không bao giờ thất hứa... Cậu đang dần tỉnh lại đúng không?... Cô biết cậu sẽ luôn bên cô, không bỏ cô...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro