đoản 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô là một người ừm....khá đặc biệt à mà không cũng bình thường thôi chỉ là một người......... Mê trai đẹp.

Thí dụ như: Căn phòng của cô dán kín tường toàn poster với ảnh trai đẹp. Đồ đạc dán hình thần tượng, quần áo cũng có.

Lại như: Xem phim phải có giai đẹp mới xem. Lúc nam9 đẹp trai về với nữ9 bình thường thì tức anh ách gào thét điên loạn.

Lại vỉ như: Cả ngày chỉ ngồi ngắm trai hết điện thoại tới máy tính, hết phòng tới tưởng tượng. Xem ca nhạc, tin tức....

Gặp thì nhìn, ánh mắt lấp lánh không rời.

.......v.v ....

"Này! Con suốt ngày ngồi ngắm trai huyễn tưởng hả? Mau đi kiếm việc làm đi! Còn kiếm con chồng về đây cho mẹ! Hai mươi ba tuổi rồi mà không có tích sự gì hết!"

Mẹ cô bất mãn nhìn cô nằm sõng soài ôm máy tính ngắm tới ngắm lui hình ảnh trên màn hình.

"Mẹ!...mẹ ngày nào cũng nói mấy câu này bộ muốn tạo áp lực cho con hả?" Cô bĩu môi nói

"Tốt nghiệp một năm rồi mà vẫn chưa có việc làm lại còn không có bạn trai! Hừ!"

"Mẹ cũng phải từ từ chứ!"

Cô mất hứng gập máy tính lại nhìn mẹ.

"Hôm nay phải đi xin việc cho mẹ! Không việc không về!!"

Mẹ cô quăng tập hồ sơ trước mặt cô.

"Mẹ...."

Chưa kịp nói xong liền bị ngắt.

"Không việc liệu hồn mà lo căn phòng của con có bị sao làm không nhé!"

"Mẹ..."

"Hử?"

Ánh mắt nhìn cô có vài phần đe doạ.

"Không....có gì"

Cô xịu giọng thay bộ đồ khác. Bộ đồ này là chiếc áo in chi chít chồng chéo tên thần tượng bình thường chẳng thấy nó in chữ gì nhưng rất đẹp, còn phối với chiếc quần vải đen. Xong xuôi cô cầm túi lên. Bên ngoài nhìn chẳng khác gì các chiếc túi bình thường khác nhưng mở ra mới biết bên trong toàn ảnh. Cô không để ngoài vì không muốn người khác nhìn...của mình.

Cầm tập hồ sơ đi ra ngoài. Trước khi đi còn quay lại nhìn căn phòng. Hic. Nhất định phải bảo vệ.....

---------------------------------------

Đứng trước công ty lớn. Cô chẹp miệng. Ách.... Đi vào phỏng vấn.

"Cô có kinh nghiệm không?"

"Không có nhưng không thử làm sao biết? Tôi cũng tốt nghiệp loại tốt ở trường danh tiếng, tuy chưa có kinh nghiệm nhưng các người có thể cho tôi một thời gian làm thử. Tôi làm không được  có thể đuổi."

Cô trả lời phỏng vấn y như thường không mấy cảm xúc. Cứ tưởng có trai đẹp làm giám khảo ai ngờ toàn ông bà già. Ặc...

Ba vị giám khảo kia nhìn cô hồi lâu thấy cô chẳng sợ chẳng nao núng cũng khá tự tin khẽ nhìn nhau.

Không ngờ cô được  chọn, lại còn là thư kí Tổng Giám Đốc. Cô về nhà, mẹ cô thì vui mừng nấu nhiều món cho cô.

Ngày hôm sau.

Vì là đã có công việc nên không dám tuỳ tiện mặc đồ có tên và ảnh thần tượng nữa. Mẹ cô đem tất cả quần áo của cô thay mới hết, đem đồ cũ bỏ. Cô giậm chân, cắn răng kiên quyết giữ lại. Mẹ cô hết cách, còn cô đành phải ngậm ngùi mặc những bộ đồ này ở nhà. Hic.

Cô mặc bộ đồ mới mua, không thoải mái lắm mặt như đưa đám. May những chiếc túi của cô đều là ảnh in chìm bên trong cô có thể mang đi.

Lúc tới phòng làm việc của mình cô ngó xung quanh. Không có ai lọt vào mắt xanh của cô cả.

Lại nghe nói Tổng Giám Đốc của cô đã đuổi không biết bao thư kí rồi, không quá 2 tuần liền có thư kí mới. Bởi lí do khác nhau: ngắm hắn quá lâu, chểnh mảng công việc hay cố ý làm hắn tức....và sợ khí thế của hắn.

Lúc bắt đầu làm việc đem tài liệu cho Tổng Giám Đốc cô sững sờ. Sếp của cô là một đại soái ca nha!

Mắt đẹp sâu không lường được, môi mỏng, mũi cao. Gương mặt đẹp không tì vết, làn da như bạch ngọc. Ánh mắt lạnh nhạt mà toát lên khí thế bức người nhưng cũng có vài phần mị hoặc. Đúng là yêu nghiệt mà! Suýt nữa làm cô chảy nước dãi.

Tổng Giám Đốc tôi chấm anh rồi đó!

"Muốn bị đuổi việc sao?"

Hắn ngước mắt nhìn lên, giọng nói trầm ấm thật dễ nghe, quét hàn khí về phía cô.

"Không muốn! Tôi không muốn bị mẹ tiêu huỷ bảo bối!"

Cô mím môi nói.

Hắn nhướn mày.

"Xong việc chưa?"

"Chưa, anh đã kí xong đâu"

Hắn không mặn không nhạt nói:

"Ra ngoài đi lát tôi gọi vào"

Cô ra ngoài không quay đầu lại. Ách lạnh lùng như vậy, rất khó tiếp cận mà hình như cô có vài phần sờ sợ hắn.

Lát sau hắn gọi vào. Cô cầm tập tài liệu đã kí, đứng một lúc nhìn hắn.

Hắn cau mày, lần nữa cất giọng.

"Đứng đó làm gì?"

"Ngắm......à không nhìn anh làm việc"

"Ra ngoài đi!"

Cô gật đầu lui ra. Trời ơi sao cô phải nghe lời như vậy?

Thôi kệ, hắn là người khó gần phải tiếp cận từ từ, mà càng khó gần càng muốn chinh phục.

Hàng ngày, cô xử lí tài liệu chán lại lôi điện thoại ra nhìn ảnh, xong lại cùng hắn đi gặp đối tác.... Ấy vậy mà nhanh chóng làm thư kí cho hắn thuận lợi trong một tháng. Tính ra cô là người làm việc với hắn lâu nhất đó!

"Nhìn cái gì?"

Hắn tức giận nhìn cô.

''Nhìn Tổng Giám Đốc..."

Cô buột miệng.

"Muốn nghỉ việc?" ngữ điệu tăng lên vài phần. Hắn cũng thấy lạ, cô phiền phức như vậy đáng lẽ hắn phải đuổi việc cô rồi nhưng mà lại làm việc một tháng với cô. Cái này hình như gọi là dung túng.

''Không muốn! Tổng Giám Đốc anh thử nghĩ xem người đẹp trai như anh không ngắm thật phí mắt. Mà còn nữa, tôi làm thư kí cho anh được  một tháng chẳng phải tôi làm tốt anh mới không đuổi sao?"

Cô bình tĩnh nói, lại nhìn biến hoá trên mặt hắn. Không có gì cả, đúng là quá khó hiểu. Cô phải kiềm chế mình lắm mới không ngắm hắn quá lâu nhé, còn cố gắng làm việc cật lực nữa.

"Ra ngoài đi!"

"...."

"Không nghe thấy?"

"....Vâng". Cô thấy hắn đã có chút tức giận đành vâng ra ngoài.

Không hiểu sao cô lại kiên nhẫn muốn chinh phục hắn như vậy nữa. Chỉ biết là đã trở thành thói quen rồi.

Thời gian cứ thế trôi lại 2 tháng trôi qua. Cô lại thuận lợi làm việc bên hắn mà không bị đuổi. Khả năng xử lí tài liệu ngày càng nhanh vì thế làm hắn khá hài lòng. Cô còn có thêm thói quen là mang cho hắn một ly cafe đen không đường, hắn không từ chối. Cô cảm thấy khá có thành tựu cùng vui vẻ.

Một lần, như thường lệ khoảng 8, 9 giờ tối cô đem cafe tới cho hắn nào ngờ qua khe cửa cô nhìn thấy hắn đang ôm một cô gái rất xinh đẹp, nóng bỏng. Nhìn lại mình, cô tuy thừa hưởng cái đẹp từ mẹ nhưng lại không nóng bỏng như cô gái kia. Cô cắn môi tự dưng lại có cảm giác rất lạ, cô cảm thấy có vị chua chua, đắng đắng lòng lại có chút không cam lòng. Cô tiếp cận hắn lâu như vậy còn chưa được  nắm tay quá lâu nhưng cô gái kia....

Cô quay người bước đi đem cafe đi đổ.

Tối hôm đó, cô không ngủ được. Rất lạ. Bình thường chỉ cần cô đếm những bức ảnh trên tường hoặc đếm soái ca là ngủ được  nhưng lần này dù có đếm nghìn lần vẫn không ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ đến cảnh hắn ôm một cô gái khác....

Sáng hôm sau, cô đi làm bình thường nhưng tâm trạng lại không ổn. Thấy cô lạ hơn so với mọi ngày, hắn nhíu mày mở miệng:

"Có chuyện gì sao?"

"Không biết nữa...."

Cô cúi thấp đầu giọng mệt mỏi.

"Không khoẻ?"

Hắn nhíu mày chặt hơn, tâm hơi lo lắng một chút.

"Tôi cảm thấy chỗ này rất khó chịu...". Cô áp tay lên ngực trái chỗ tim mình. "Có phải tôi bị bệnh không?". Lại ngước lên nhìn hắn.

"Tại sao lại như vậy?"

"Không biết..... Hôm qua thấy Tổng Giám Đốc ôm một cô gái khác liền vậy......."

Cô thành thật trả lời. Như sực tỉnh cô tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh đầy ngạc nhiên.

"Chẳng lẽ...tôi thích anh rồi?"

Cô lùi lại hai bước, không dám tin. Cô cứ nghĩ mình tiếp cận hắn chỉ muốn để chinh phục thôi nhưng giờ thì thích thật rồi. Làm sao đây?

"Khụ...". Hắn hắng giọng. Nhìn khuôn mặt không ra cảm xúc gì cả. Không ai biết rằng trong lòng hắn đang có một cỗi rung động lớn.

"Xin...xin lỗi anh...tôi biết anh đã có bạn gái... Tôi sẽ không làm phiền anh, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa".

Hắn ngạc nhiên, bạn gái? Hắn có hồi nào?

Đang định nói thì cô chen ngang.

"Xin lỗi anh tôi xin phép tôi sẽ không quấy rối anh...."

Cô không biết mình lại như vậy, chưa nắm bắt được  cảm xúc. Vội vã rời đi, cô phải suy nghĩ thêm.

Hắn xám mặt nhìn cô chạy mất muốn kéo lại nhưng lại thôi.

Ngày hôm sau cô không tới công ty. Hắn lại nhận được  một đơn xin thôi việc. Cô gái này muốn chọc tức hắn sao?

Hắn đen mặt nhìn thư kí mới được  nhận vào làm thay. Cô thư kí này, khả năng còn kém hơn cả cô lúc mới vào làm. Hắn lại còn không quen làm việc với cô thư kí này, hất tay đuổi việc.

Ba ngày cô nghỉ việc, hắn lại cảm thấy vắng lặng hẳn. Tự nhiên lại thấy thiếu thiếu, nhớ nhớ. Bao quanh hắn là hàn khí lạnh đến thấu xương không ai dám tới gần. Nhân viên trong công ty mà nhìn thấy thì nuốt nước bọt tránh xa càng xa càng tốt.

Hắn không chịu được  nữa cuối cùng phải đi tìm cô.

Còn cô bây giờ thì đang đi coi mắt. Không muốn nghĩ đến hắn phải tìm một người khác. Mà mẹ cô cũng muốn cô sớm có bạn trai nữa. Mệt mỏi.

Người đầu tiên là một chàng trai khá vừa mắt, gia cảnh tốt tuổi cũng trẻ. Lúc đầu còn khá vui vẻ nhưng lúc sau cô vô tình đổ nước lên áo anh ta thì anh ta nhảy lên. Đứng dậy lườm cô ẻo lả đi vào phòng vệ sinh làm cô mắc nghẹn chuồn. Ai ngờ tên này ẻo thế.

Người thứ hai thì là một anh chàng có vài phần đẹp trai hơn người kia, rất lịch sự phóng khoáng. Cô cố ý đổ nước lên quần anh ta kiểm chứng xem có giống người ban sáng cô coi mắt không. Nào ngờ, anh ta tức giận.

"Cô có biết cô vừa làm cái gì không? Đây là chiếc áo thiết kế ở Ý cả thế giới cũng chỉ có 50 chiếc, cô phá nó rồi còn đâu?"

"Hơ....xin lỗi"

Cô giật giật khoé môi.

Anh ta hừ lạnh đi mất. Cô cũng đi về.

Toi một ngày.

Hôm sau cô cũng đi nhưng quái lạ không thấy người coi mắt đâu. Cô ức chế muốn về. Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một người cô điêu đứng....... Là Hắn!

Cô sửng sốt vội chạy nhưng hắn kéo lại.

"Thử chạy xem! Tôi chặt chân!"

Hắn lớn giọng, cả người hàn khí bắn ra xung quanh làm cô thấy rét lạnh. Cô nuốt nước bọt, hắn rất tức giận thì phải nhưng mà cô đâu có làm gì a?

"Xin lỗi.... tôi có việc" cô kéo tay hắn ra muốn chạy nhưng bị tóm chặt quá. Thầm khóc, hắn tóm mạnh vậy đau thật.

"Em dám? Hử?"

Hắn gằn giọng nói. Ba ngày không gặp cô lại đi xem mắt, may mà hắn phát hiện ra liền bắt tên coi mắt của cô lại, cấm không ho he gì đến cô hết.

"Tổng Giám Đốc, tôi không còn là nhân viên của anh nữa mong anh thông cảm"

Cô cười hìhì nhìn hắn.

"Ngồi xuống!". Hắn ra lệnh.

Cô ngoan ngoãn nghe theo, thấy lạ hắn biết cô ở đây tức hắn biết cô đi coi mắt. Không thấy đối tượng coi mắt đâu chứng tỏ hắn làm gì người đó rồi...

"Đối tượng coi mắt của tôi đâu?"

Cô sầm mặt. Mà hắn còn sầm mặt hơn lên tiếng.

"Là tôi"

"Hơ...không phải chứ anh có bạn gái rồi mà"

Cô sửng sốt.

"Không có"

"Có mà!!"

"Không có''

"Có mà, người ôm Tổng Giám Đốc trong phòng anh còn gì!"

Cô cắm môi nói. Nghĩ lại thì lại thấy cay cay.

"Là em gái tôi"

"Hả?"

Cô tròn mắt.

"Hiểu lầm rồi". Tâm trạng hắn tốt hơn một chút, nhẹ giọng nói.

Cô cảm thấy hơi vui vui. Cười tươi.

"Vậy anh làm bạn trai tôi đi!"

Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Tâm hắn rung động mãnh liệt.

"Câu này phải để đàn ông nói mới đúng!"

"Đợi anh nói chắc đợi đến tết Tây thà đi kiếm soái ca khác cho xong!"

"Em dám!!!". Hắn đen mặt nhìn cô.

"A..."

"Từ ngày mai không cần đi xem mắt nữa, tôi là bạn trai em"

"...."

"Sao không nói?" hắn nhìn cô cất giọng lạnh lùng.

"....Vâng"(-_-)

"Ngày mai bắt đầu quay lại làm việc. Tôi đưa em về"

Hắn nói rồi đứng dậy ôm eo cô đi ra phía xe.

-------------------------------------------

Một ngày, cô cùng hắn đi gặp đối tác. Không ngờ lần này, đối tác là một chàng trai vô cùng đẹp gần ngang ngửa hắn. Anh ta khá lịch sự, dễ gần. Cô nhìn không chớp mắt.

Lúc ra về, ngồi trong xe hắn quay người cô lại, ánh mắt tối sầm hỏi:

"Tôi với tên đối tác đó ai đẹp hơn?"

Bình thường thì hắn không bao giờ để ý ngoại hình của mình. Nhưng mà thấy cô nhìn tên đó với ánh mắt sáng lấp lánh như lần đầu gặp hắn vậy, hắn...có chút lo sợ.

"Đương nhiên là anh rồi".Cô trả lời.

"Thế sao không ngắm tôi mà ngắm hắn, hử?"

"Anh đẹp rồi, ngắm nhiều chán, phải ngắm người khác cho đã mắt nữa chứ!"

"Cái gì??!!!". Hắn sa sầm nét mặt, hàn khí thâm nhập người cô lạnh buốt.

"A...". Cô sửng tỉnh, thầm khóc. Lỡ nói rồi. A...

"Em nói lại cho tôi nghe?"

Hắn tiến sát cô, cô nuốt nước bọt. Đáng sợ quá.

"Xin..."

Chưa kịp nói xong cô đã bị hắn nhoài người tới hôn. Hắn hôn rất bá đạo, cuồng nhiệt. Tháo dây an toàn kéo cô ôm vào lòng. Mặt cô đỏ bừng....vì thiếu không khí.

Lúc hôn xong, cô thở hổn hển bất mãn nhìn hắn.

"Không được  nhìn ai ngoài tôi! Dù là ảnh của ai cũng không được  nhìn!"

Cô tủi thân.

Hắn lái xe đi, nhanh chóng dừng lại trước một ngôi nhà.

"Đi! Chúng ta vào nhà em, tôi muốn ra mắt mẹ em."

Khoan đã!? Ể... Nếu hắn nhìn thấy phòng của cô thì sao? Ôi. Bảo bối của cô. Cả đồ dùng nữa.

"Không được!"

"Sao?"

"Tại...tại chúng ta còn nhiều công việc"

"Không sao, có thể xử lí sau"
Hắn ôm eo cô định đi vào.

"Không được!"

"Sao lại không được?" hắn nghi ngờ.

"Mẹ em không khoẻ"

"Con gái về rồi sao?" đúng lúc cô nói xong Mẹ cô vừa đang định ra ngoài nói. Thôi xong rồi!

Hắn nhướn mày nhìn cô, rồi nheo mắt.

"Con gái đây là ai?"

Mẹ cô ngạc nhiên hỏi.

"....Bạn trai con"

"A...vậy vào nhà đi". Mẹ cô lại rất vui mừng kéo cả hai vào.

Không những thế mẹ còn mời hắn ở lại ăn cơm. Trời ơi!

May mà cô đã dọn một vài thứ đồ dưới nhà cất đi nên tạm thời an ổn. Nhưng luôn canh chừng hắn ở khoảng cách nhất định. Mỗi lần hắn muốn lên tầng hai phòng cô, cô kiếm cớ kéo hắn ra chỗ khác.

Mẹ còn có việc liền ra ngoài. Đây là tạo không gian riêng....mẹ hại cô a.

Đang rửa bát cùng mẹ bỗng một giọng nói từ tầng hai truyền xuống, vừa tức giận vừa gằn từng tiếng.

"LÂM - TỊNH - HY!!!".

Ôi thôi xong rồi. Hắn thấy rồi. Bão táp đang tới. Huhuhu tội mê trai a.

Bão táp mưa sa đứng thẳng chân...

Cô phải đối diện Ahuhuhu.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro