[Thử miêu] Quay đầu, yêu đã ngàn năm - By Mạn Diệu Du Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Thử miêu] Quay đầu, yêu đã ngàn năm

– By Mạn Diệu Du Ly

Edit: Hàn Vũ

Beta: Ngân và Dạ

Đại đại, ngận hỉ hoan nâm đích hồi thủ, ái dĩ thiên niên, năng bả tha chuyển tái đáo tiêu diêu thượng mạ?

======================================

Khán trứ nhĩ tiệm tiều tụy khán trứ mộng khinh khinh đích viễn phi

Sở hữu kiên trì cánh nhiên lưu bất trụ giá nhất ta khoái nhạc

Cô phụ nhĩ đích tuyển trạch nhượng vị lai biến đắc nan dự trắc

Chuyển thân dĩ hậu ngã tài phát hiện bất tằng như thử bị thâm ái quá

Một hữu nhĩ đích thế giới hoang vu nhất phiến tư niệm tĩnh tĩnh mạn duyên

Nhâm tái cuồng đích phong tuyết dã bất năng tức diệt tằng kinh như hỏa đích triền miên

Thất khứ nhĩ đích giới giới hoang vu nhất phiến hối hận tĩnh tĩnh mạn duyên

Na hồi ức như triệu tuyết khả bất năng cú lãnh khước đối nhĩ như hỏa đích ái luyến

******************************

[Lời của Triển Chiêu]

Ngọc Đường, một năm qua, ngươi biết ta sống như thế nào không?

Một năm này, so với cả đời còn muốn dài đằng đẵng hơn, ta không cho phép chính bản thân mình rảnh rỗi, bởi vì ta sợ, sợ an tĩnh, sợ cô độc, sợ loại nhớ nhung đến khắc cốt ghi tâm đó, đó thật sự rất thống khổ.

Ta biết đây là trừng phạt của ngươi đối với ta, trừng phạt ta ích kỷ, trừng phạt ta thẳng thắn cự tuyệt ngươi.

Đây cũng là trừng phạt của ông trời đối với ta đi, tại sao không để ta cùng ngươi cùng chết tại "tiêu lầu"?Tại sao phải lưu lại ta để ta chịu đựng hết thảy những thứ này? Tại sao ngay cả cơ hội nhìn ngươi một lần cuối cũng không cho ta?

Nếu như ta có thể lại được nghe tiếng Miêu nhi kia, nghe được ước muốn cùng ta thoát li giang hồ, ta nhất định sẽ đáp ứng, không chút do dự mà nhất định sẽ đáp ứng.

Ta không muốn thiên hạ, không muốn công lý, không có hoàng thượng, không có Khai Phong, chỉ cần ngươi, chỉ có ngươi! Nhưng những lời này ngươi có thể nghe thấy sao! Những thứ này, chỉ có thể là giấc mộng của riêng ta thôi đi!

[Lời tác giả]

Nhìn Triển Chiêu ở bên mộ của Bạch Ngọc Đường một ngày, 'Tứ thử' cùng Lô đại tẩu thực đau lòng. Hôm nay là ngày giỗ của Bạch Ngọc Đường, tròn một năm trước, y bỏ mạng tại 'tiêu lầu', nhưng hoàn toàn không tìm ra thi thể, tìm được chỉ là họa ảnh đã nhiễm đỏ máu tươi. Mà Triển Chiêu bị thương nặng kia, cũng từ thời khắc hắn tỉnh lại đã biến thành một người khác, không còn nụ cười ôn nhu như gió, chỉ còn nụ cười khi huyết tẩy Tương Dương lạnh lẽo.

Hắn cứ như vậy đóng lại cánh cửa lòng mình, cất giữ yêu thương, nhớ nhung, chỉ còn lại hối hận cùng tự trách. Triển Chiêu như vậy sao không làm người khác đau lòng được chứ?

Trong lòng bọn họ, hắn cũng sớm là người trong nhà, bọn họ yêu quý Triển Chiêu cũng như Bạch Ngọc Đường, dẫu đoạn tình cảm này khó có thể chấp nhận, bọn họ chỉ hy vọng hai người vui vẻvà hạnh phúc.

Nhưng là, trời phụ lòng người, âm dương cách biệt, bọn họ thương tâm vì Bạch Ngọc Đường, cũng khổ sở vì Triển Chiêu, có lẽ ngày đó ở tiêu lầu hai người họ thật nên cùng nhau xuống suối vàng.

"Đại ca, đi khuyên nhủ con mèo nhỏ kia đi, trên người hắn còn có thương tích, tiếp tục như vậy sao được?" Tương Bình nhìn Triển Chiêu tự hành hạ mình quả thực không nhịn được nói.

Lô Phương thở dài một hơi, Ngũ đệ a, ngươi ở trên trời biết, có phải muốn trách cứ ca ca không hảo chiếu cố tiểu miêu này không.

Nhìn bóng lưng cao gầy của tiểu miêu, hắn cố chấp như thế chẳng lẽ mình có thể khuyên can chăng. Đi tới bên Triển Chiêu, một tay vỗ nhẹ vai hắn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thanh âm lơ lửng từ hắn:

"Đại ca, ta biết ngươi muốn nói gì, để cho ta tùy hứng lần này được không? Ta còn nhiều suy nghĩ muốn bồi hắn, hắn nhất định rất tịch mịch. Ngươi yên tâm, ta không sao"

Nhìn ánh mắt cơ hồ muốn cầu xin của hắn, bọn họ làm sao có thể cự tuyệt. Đè xuống tràn đầy thương tiếc, Lô Phương khẽ gật đầu, cùng những người khác rời đi. Linh tiền Bạch Ngọc Đường, cuối mùa thu gió lạnh, chỉ còn một mình hắn.

Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve bia đá khắc tên Bạch Ngọc Đường, tựa như hắn đang chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ của người kia.

"Ngọc Đường, ngươi nhất định vẫn còn trách ta, trách ta đã vứt bỏ ngươi, đến bây giờ còn chưa tìm được ngươi mang trở về. Ngươi trước kia luôn nói ta là con mèo ngốc nghếch, ta thật rất ngốc nghếch phải không?"

Đôi mắt hắn mờ mịt nhưng lệ không hề rơi, không phải đau lòng sẽ rơi lệ sao? Tại sao tâm rất đau nhưng không có lệ.

Tựa vào bia đá lạnh băng khắc tên người kia như muốn cảm thụ chút hơi ấm của y trong ngực, nhưng chỉ nhận được cái lạnh băng của bia đá. Ngửa mặt lên trời, đêm nay trăng sáng sao thưa

" Ngọc Đường, ngươi ở nơi đó có tốt không? Tại sao không có đến thăm ta? Thậm chí còn keo kiệt không xuất hiện trong mộng gặp ta, đừng trừng phạt ta nữa được không? Ta mệt quá, đêm nay ta sẽ ở đây bồi ngươi. Đáp ứng ta, ta muốn ở trong mộng được gặp ngươi, đáp ứng ta".

Mệt mỏi nhắm mặt lại, mấy ngày liên tiếp bôn ba cùng vết thương chưa lành khiến Triển Chiêu ngủ mê man.

Gió thu lướt qua, thổi rơi lá vàng, khiến Triển Chiêu co ro vì lạnh. Một bóng trắng khẽ thoáng qua, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh. Triển Chiêu vốn rất thính nhưng bởi cơ thể bị thương mệt mỏi nên không tỉnh giấc.

Nhìn thân ảnh cao gầy tiều tụy dựa vào bia đá, nam nhân bạch y cảm thấy trong lòng mình đau đớn như ngàn chùy giáng xuống, đau đến hít thở không thông. Vạn mũi tên xuyên qua cũng không bằng đau đớn tại lúc này. Cúi người ôn nhu chạm lên khuôn mặt anh tuấn tái nhợt nhưng lạnh lẽo kia làm cho bạch y nhân dấy lên xúc động trong lòng.

Tại sao hắn vẫn không tự chiếu cố mình thật tốt như vậy, hắn chính là muốn để cho mình không thể yên tâm. Nhẹ nhàng đưa Triển Chiêu người lạnh như băng rời khỏi bia đá, để hắn tựa vào lồng ngực mình, hai cánh tay ôm lấy thân thể đơn bạc, trong đáy mắt đều là yêu thương vô hạn.

"Miêu nhi, ngươi như vậy làm sao ta có thể buông tay"

Cảm giác có người đem mình bọc ở trong lồng ngực ấm áp, cảm giác thực quyến luyến, thực quen thuộc. Triển Chiêu không dám mở mắt, hắn sợ cái ôm ấm áp này ngay lúc hắn tỉnh lại sẽ biến mất, hắn sợ lại một lần nữa cảm nhận nỗi đau mất mát. Coi như là một giấc mơ, hắn cũng muốn chìm đắm một hồi, giờ phút này hắn tình nguyện cứ như vậy chìm trong mộng không hề tỉnh lại nữa.

Nhưng khi rõ ràng nghe được thanh âm quen thuộc bên tai, khi nghe tiếng gọi miêu nhi, hắn cũng không nhịn được, hắn thật muốn gặp người kia một chút, coi như là tỉnh mộng một cái chớp mắt, cho dù là một cái, hắn cũng muốn nhìn thấy gương mặt đó.

Chợt mở mắt ra, dưới ánh trăng là gương mặt quen thuộc, hai tròng mắt trong suốt, cảm giác tiếp xúc rất chân thực. Triển Chiêu không dám rời đi, càng không rời đi ánh mắt. Hắn sợ lão thiên gia cướp đi khoảng khắc quý giá này.

"Miêu nhi ngươi tỉnh rồi? Thế nào? Miêu nhi" Người trong ngực thật kỳ quái cứ không chớp mắt nhìn, Bạch y nhân có chút lo lắng xiết chặt vòng tay.

Là mơ sao? Làm sao lại chân thực như vậy, có lực ôm ấm áp, thanh âm và dáng vẻ rõ ràng đến vậy. Trong lúc giật mình, Triển Chiêu đưa tay, có chút run rẩy chạm vào gương mặt ngay trước mắt.

" Ngọc Đường, thật sự là ngươi sao? Ngươi nghe được thỉnh cầu của ta sao? Ngươi rốt cuộc vào trong giấc mộng gặp ta! Cầu ngươi đừng đi nhanh như vậy, cầu ngươi..."

"Miêu nhi, đây không phải giấc mộng của ngươi, Miêu nhi ngốc này, trong mộng có thể chân thực vậy sao?" Bạch Ngọc Đường đau lòng trước ánh mắt đau đớn, trước cầu xin của hắn.

"Không phải giấc mơ, vậy là hồn phách của ngươi sao? Bất kể là gì, cầu xin ngươi đừng đi!"

Nước mắt chảy xuống, mình rơi nước mắt sao. Đúng vậy, Ngọc Đường đem lòng mình mang về. Triển Chiêu, chỉ là một người rơi lệ.

Nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trong suốt của hắn, bạch Ngọc Đường mạnh mẽ ôm hắn vào ngực, để hắn vùi vào cổ mình, cảm thụ run rẩy của hắn.

"Miêu nhi! Ngươi có cảm nhận được ta hôn ngươi, cảm giác được hô hấp của ta, ấm áp của ta. Đây không phải mơ, ta càng không phải hồn phách. Ta là người, ta còn sống sờ sờ, ta là Ngọc Đường, là Bạch Thử của ngươi, ta không có chết! Ta đã trở về"

Một chuỗi lời nói, giống như sấm vang, rung động tâm Triển Chiêu.

Ngọc Đường? Không có chết? Là thật sao? Hắn rất muốn tin, lại không dám tin, không dám một lần nữa chịu đựng thất vọng cùng tuyệt vọng. Nhưng hết thảy lại quá chân thực! Ngẩng đầu, nhìn y hiện lên dưới ánh trăng, đúng vậy, đây chính là y Bạch Ngọc Đường, y thật chưa có chết!

"Ngọc Đường!!! Ngươi thật còn sống??? Ngọc Đường....."

Trời cao cuối cùng kết thúc trừng phạt với mình rồi sao? Xảy ra bất ngờ quá độ, Triển Chiêu thân thể hư nhược liền bất tỉnh trong lòng y.

Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường ở tiêu lầu nhìn vạn tiễn bay đến, cũng không cho là mình sống nổi, thế nhưng lại gặp giáo chủ Tây Vực, cũng đem y về Tây Vực dưỡng thương, ba tháng trước hắn mới bình phục, từ giã không ngừng vó ngựa chạy về.

Đến Trung Nguyên mới nghe tin mình đã thành người thiên cổ, y nghĩ đến người nọ càng thấy tâm đau tựa bị mũi tên xuyên qua. Tính toán một lúc thấy mình trở về sẽ tròn một năm mất tích, tiểu miêu kia nhất định sẽ đến Hãm Không Đảo, liền cố hết sức chạy về. Ngay lúc trở lại đảo liền làm mấy người kia gà bay chó sủa, ai cũng cho là ngày giỗ Ngũ gia liền hiển linh, y khó khăn lắm mới giải thích cho bọn họ minh bạch. Biết được Triển Chiêu đang ở bên mộ y, liền ngay lập tức chạy tới.........

Nhìn người yếu ớt trên giường, Bạch Ngọc Đường thật sự cảm tạ trời xanh, nếu thật sự một năm qua mình không còn sống, tiểu miêu này nhất định tự ngược đến chết. Ngay tại thời khắc sinh tử, y biết mình nhất định không thể chết. Hắn hiểu Triển Chiêu, lời yêu sẽ không dễ dàng nói ra miệng, duy một lần không thể kiềm chế mà bày tỏ, nhưng từng từ ngữ đều chạm đến tâm y:

"Ngọc Đường, tâm này của ta đã định, trọn đời này Triển Chiêu sẽ cùng ngươi vào sinh ra tử!".

Đúng vậy, nếu y có chuyện không may, Triển Chiêu sẽ không đi theo y, bởi hắn có quá nhiều chuyện không buông bỏ được, nhưng tâm hắn nhất định sẽ theo y biến mất. Nghĩ đến thống khổ của hắn, y không cách nào nhịn được, bởi vậy hắn không thể chết. Miêu nhi ngốc này, bản lĩnh của hắn khiến Bạch Ngọc Đường này có chết cũng vì thương tâm mà sống lại.

Cầm bàn tay lạnh như băng của người kia, thật may y kịp thời chạy đến, đại tẩu nói vết thương cũ của hắn chưa lành, mệt nhọc quá độ lạy dính phong hàn nên bất tỉnh. Nghe vậy hắn thực lo lắng, liền vờ trách cứ các ca ca không chăm sóc tốt miêu nhi, thật ra thì hắn biết, tiểu miêu quật cường này các ca ca cũng không thể suy chuyển.

"Miêu nhi, tại sao tự đối đãi mình như vậy, ngươi hẳn là vẫn tự trách mình đi? Tự hành hạ mình như vậy có phải cố ý không cho ta an lòng không. Là ta sai, ta không nên rời đi một năm không chút tin tức. Ta nhất định không để ngươi thương tâm nữa, sau này hết thảy hãy giao cho ta"

Lông mi dài đậm khẽ run run, mở ra hai tròng mắt sáng như sao lẳng lặng nhìn Bạch Ngọc Đường,hắn lộ ra một nụ cười đã một năm không nhìn thấy:

"Miêu nhi..."

"Ngọc Đường, đừng nói chuyện, cứ để ta nhìn ngươi như vậy, Ngọc Đường, ta vẫn không dám tin, ta rất sợ, sợ đây chỉ là mộng, tỉnh lại sẽ không còn thấy ngươi!"

"Miêu nhi, thật xin lỗi. Tin tưởng ta, ta chưa chết, ta không sợ chết, nhưng ta sợ ta chết sẽ không có ai yêu ngươi nhiều như ta nên không thể chết được. Ta quay về rồi, sẽ không rời ngươi đi lần nào nữa".

"Ngọc Đường, ngươi có biết không, ta không sợ còn sống, nhưng ta sợ ta sống sẽ không có ai ở cùng ngươi! Cho nên lần sau nếu như ngươi lại phải rời đi hãy mang ta theo cùng. Ta không cần nữa những thứ thiên hạ, công lý chính nghĩa, để cho ta ích kỷ một lần. ta đã sống nửa đời vì thiên hạ, nửa đời sau này sẽ vì ngươi mà sống. Bởi ta nhận ra, thế giới này không có ngươi chỉ là một mảnh hoang tàn. ta không muốn loại cuộc sống này, ta thực sợ hãi nó. Ta đã thay đổi, ta rất hèn yếu, ta không còn là Triển Chiêu trước kia, ngươi vẫn tiếp nhận ta chứ? Ngọc Đường?" Chỉ cần người kia ở trước mặt hắn liền đặc biệt trở nên yếu ớt. Hắn vốn ghét mềm yếu như vậy, nhưng chỉ vì người kia sẽ cam tâm tình nguyện.

"Miêu nhi! Đây là ngươi nói thực sao? Ta có nghe lầm hay không? Ta tiếp nhận, ta dĩ nhiên tiếp nhận. Đây là ta mơ tưởng mới có được. Trời cao thật sự đối tốt với ta, có thể được nghe những lời này từ ngươi, bịnặng hơn ta cũng nguyện ý."

Bạch Ngọc đường cúi đầu xuống tinh tế hôn lên đôi mắt hắn, vị mặn nơi đầu lưỡi tan chảy. Chạm đến đôi môi người kia, mùi vị quen thuộc này khiến hắn mê say quyến luyến. Cảm thấy người kia hô hấp có chút khó khăn, lại nghĩ đến thân thể hắn hư nhược, hắn mới luyến tiếc rời đi. Nhìn Triển Chiêu bị hôn đến hơi sưng đỏ, gương mặt tái nhợt nhưng vẫn kiều diễm ướt át, Bạch ngọc đường cơ hồ không kiềm chế được dục vọng, một năm chia lìa làm cho khát vọng của hắn càng thêm mãnh liệt. Dù vậy hắn không thể không chiếu cố cơ thể Miêu nhi, sợ mình xung động làm bị thương Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mãnh liệt đứng dậy rời nơi cám dỗ này đi, không ngờ bị Triển Chiêu nắm ống tay áo kéo lại.

Triển Chiêu mẫn cảm nhận ra sự khác thuờng của Bạch Ngọc Đường. Hắn nhìn thấy hỏa dục xuất hiện trong mắt y, cũng nhìn được sự ẩn nhẫn của y, hắn biết y là sợ tổn thương đến cơ thể mình, nhưng thời khắc này hắn lần đầu tiên nhận ra khát vọng nhiệt tình của chính mình. Triển Chiêu đã mất đi quá nhiều, mất đi quá lâu, hạnh phúc ngắn ngủi chẳng biết khi nào sẽ rời bỏ hắn. Thế nên sẽ để chính mình buông thả một lần, không lưu tâm bất cứ thứ gì. Triển Chiêu lôi kéo suy nghĩ muốn thối lưu của y:

"Ngọc Đường, ta yêu ngươi"

Toàn thân chấn động mạnh,

"Miêu nhi...."

Bạch Ngọc Đường không thể tin xoay người lại nhìn Triển Chiêu, Miêu nhi lần đầu nói những lời này, lần đầu tiên chủ động muốn lưu y lại.

"Ngọc Đường, ta yêu ngươi, đừng đi được không?"

"Miêu nhi, ta cũng yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi......"

Tất cả phòng bị đều biến mất, Bạch Ngọc Đường từng lần một êm ái nói lời yêu, hôn lên đôi môi hắn, từng hơi thở vờn bên tai Triển Chiêu, ngậm tai hắn mà trêu chọc.

"Ngọc Đường....."

Bạch Ngọc Đường hai tay nâng lên gương mặt tiểu miêu của hắn, bốn mắt nhìn nhau, thu vào tầm mắt chỉ có hình bóng người kia, hơi thở cùng hòa quyện một chỗ, xen lẫn thành một mảnh say sưa ngây ngất. Bốn phiến môi đụng chạm, cuối cùng hôn lên đến nghẹt thở.

--------------------------------------------------------------------------------

点击进入认证区观看

--------------------------------------------------------------------------------

*********************************************************************

Triển Chiêu, nhớ lời hứa của ta, không có gì có thể thay đổi ái tình này, dù là sinh, là tử.

Ngọc Đường, nhớ cam kết của ngươi, nếu ngươi đi liền phải mang ta đi chung. Đời sau, kiếp này.

Thời gian, luân hồi...

Thế kỷ 21,

Một ngày đầu đông ở Paris,

Bờ sông mê người đông đúc người qua lại. Nhìn thấy nhau chỉ trong một cái chớp mắt, là ngàn năm định trước, là dây dưa đời đời. Triển Chiêu, ta chưa từng quên cam kết, ngàn năm sau, ta vẫn gìn giữ cam kết, giữ chặt ngươi bên mình.

Tâm khiêu loạn liễu tiết tấu

Mộng dã bất tự do

Ái thị cá tuyệt đối thừa nặc

Bất thuyết

Trầm đáo nhất thiên niên dĩ hậu

Phóng nhâm vô nại

Yêm một trần ai

Ngã tại phế khư chi trung thủ trứ nhĩ tẩu lai

Ngã đích lệ quang

Thừa tái bất liễu ngã

Sở hữu nhất thiết nhĩ yếu đích ái

Nhân vi tại nhất thiên niên dĩ hậu

Thế giới tảo dĩ một hữu ngã

Vô pháp thâm tình vãn trứ nhĩ đích thủ

Thiển vẫn trứ nhĩ ngạch đầu

Biệt đẳng đáo nhất thiên niên dĩ hậu

Sở hữu nhân đô di vong liễu ngã

Na thị hồng sắc hoàng hôn đích sa mạc

Năng hữu thùy

Giải khai triền nhiễu thiên niên đích tịch mịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro