Bỏ Lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở những năm tháng thanh xuân đẹp nhất, khi con người đang phải tất bật chạy đua với tiền tài sự nghiệp, khi họ thành công, họ mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ người bản thân yêu nhất.....trong những năm tháng đó!!!






Ngày tôi gặp lại anh, đó hẳn nhiên là  một sự tình cờ, tôi vẫn nhớ chàng trai năm đó, tỏa nắng, ấm áp, hay cười, còn trước mặt tôi giờ đây chỉ là một người thăng trầm, lãnh đạm, không còn dáng vẻ khi xưa. Thời gian đã bào mòn tất cả, nhưng lại không xóa đi được kí ức về tôi và anh, nó ăn sâu trong tìm thức, để rồi bây giờ, gặp lại nhau, cảm giác ấy tuy không còn như ngày đầu nhưng có một cái gì đó, nhói trong tim!!

Năm đó....

Tôi lần đầu gặp anh là lúc tôi vừa chuyển vào học lớp 10, lúc đó anh hơn tôi 1 lớp, anh là truyền kì trong trường về môn ngoại ngữ và thể thao, anh có một cái tên rất mạnh mẽ "Phi Vũ" . Lúc đó trường tổ chức đá banh giao lưu giữa các lớp, ngày đó too hăng hái ngồi xem lớp tôi tranh giải cùng lớp anh ở trận chung kết. Bỗng quả bóng lệch hướng, anh đuổi theo mất đà ngã ầm vào tôi lúc đó. Đó là lần đầu tôi gặp anh, sau đó giải kết thúc, tỉ số nghiên về lớp anh, lớp tôi giải nhì, trao giải xong lúc ra về tôi bỗng thấy anh đứng trước cửa đi qua đi lại với vẻ mặt sốt ruộc
"Này! Em gì đó ơi!?" Bỗng tôi nghe tiếng anh gọi nhưng chắc anh đang chờ bạn gái "Em mặc áo sơmi đen! Đợi anh với!" Lúc đó tôi bỗng nhìn ngó xung quanh chỉ có mình tôi mặc áo sơmi đen, chẳng nhẽ anh ta lại kêu mình??? Tôi nhủ thầm. Không ngờ anh kêu tôi thật. Anh giải bày rằng lúc đó mình không cố ý, anh hỏi tôi có sao không! Rồi anh xin lỗi!. Tôi cũng chỉ cười trừ, rồi nói không sao, nhìn vẻ mặt áy náy của anh tôi bỗng đùa "Đợi em về nhà kiểm tra xem có mất cái gì không đã! Em mà bị cái gì anh lo đền cho em đi!" Rồi bỏ lại anh với gương mặt ngơ ngác. Từ lần đó chúng tôi bỗng thân thiết với nhau hơn, có lẽ vì lần té ngã vào tôi anh cảm thấy mình có lỗi! Tôi hay nhờ anh dịch hộ những bài tiếng Anh, nhờ anh dạy tôi chơi thể thao. Dần dà một cảm.giác gì đó len lỏi trong lòng, không phải đơn thuần là tình bạn,! Chúng tôi theo kiểu "Tình trong như đã mặt ngoài còn e". Lần này trường tổ chức giải nữ đá banh, anh hăng hái luyện tập cho tôi, anh cho tôi mượn bộ đồ đá banh mỗi lúc tôi tập, anh dạy tôi cách chuyền banh, cách chụp banh cho đúng kĩ thuật, trận chung kết  chính thức giữa lớp tôi và lớp kế bên anh nói bận không đi xem được! Trong lòng tôi cảm thấy chút mất mát! Tỉ số 5 phút cuối cùng là 4:2 nghiêng về lớp tôi,  phút cuối cùng họ sút trái banh sát khung thành tôi lao vào ôm banh, bị họ giẫm vào bàn tay, không những vậy lúc ôm banh họ còn sút ngược lên làm bàn tay phải cơ bản đã không cử động được, lúc đó tôi chỉ có ý nghĩ phải làm sao giữ được trái banh đến giây cuối cùng! Sau đó...tôi không nhớ được vì lúc tôi tỉnh dậy thì tôi đã ở bệnh viện với bàn tay phải bó bột, tôi mở mắt ra người đầu tiên tôi thấy chính là anh, anh bỗng thở dài " Đó chỉ là một trận giao hữu, em hà cớ gì phải hi sinh đến như vậy hả? Đúng là ngốc quá!" Tôi bị anh mắng đến đỏ mắt  nhưng tính cách quật cường không làm tôi rơi nước mắt " Là sân chơi nhất định phải có thắng thua, nhất định sẽ có lúc bị thương!" Tôi nói một lèo! Anh nhìn tôi bất lực!. Hơn một tháng sau tôi được tháo bột, tay không được cử động mạnh, lúc đó tôi khá buồn vì không tham gia được với lớp. Anh chọc tôi rằng " Bộ áo của tiền đạo giỏi nhất trường lại để rơi vào tay một con ngốc! Làm nó không có cơ hội xuất hiện ở giải đấu!" Tôi bỗng cười! Tôi biết anh không có ý xấu! Đội tuyển nữ lớp tôi nhờ cú chụp banh đó đã xuất sắc giành giải nhất khối! Đương nhiên tôi cũng có danh là thủ môn nữ giỏi nhất khối! Thật sự rất hãnh diện !!!
Bỗng một ngày kia, tôi lên lầu lớp anh trả bộ đồ, tôi bỗng nhìn thấy  Vu Liên, học cùng lớp với tôi đang tặng quà cho anh, anh cũng vui vẻ đón nhận. Cảm xúc bực tức tràn khắp người tôi!
 
Tôi nhớ tối hôm đó có nhắn tin với anh rằng tôi thích anh, tin nhắn vừa gửi đi anh đã trả lời ngay "Xin lỗi! Anh chỉ xem em như em gái! Tính em mạnh mẽ quá anh thích kiểu con gái bánh bèo một chút như Vu Liên!" Lần này tôi khóc thật! Thành tích năm đó của tôi kém nhất đứng hạng 23 trong lớp có 38 người! Bố mẹ tôi đùng giận, lập tức viết giấy chuyển trường cho tôi vào học một trường ở quê! Kể từ đó về sau tôi không còn liên lạc với anh nữa! Tôi cũng không muốn quen ai hay bất kì rung động nào với một người khác giới nữa
Có người nói tôi đã quá yêu anh mà hy sinh hạnh phúc của bản thân mình, họ đâu hiểu rằng, anh chính là hạnh phúc, là chấp niệm mãi không buông bỏ được của tôi!

Bây giờ tôi gặp lại anh, bảy năm xa cách, nếu là ngày xưa tôi sẽ vui vẻ chạy lại phía anh mà kể cho anh nghe tất tần tần mọi chuyện, rồi ngắm gương mặt không  góc chết của anh! Mà giờ đây khi mặt đối mặt, tôi và anh lại như kẻ lạ, đã lướt qua như chưa từng quen biết. Có lẽ chàng trai năm đó đã không còn nữa, chàng trai ấm áp đó đã không còn nữa!

"Tháng sau mình cưới! Cậu nhớ đến chung vui nhé!- Vu Liên" bỗng cô ấy nhắn tin cho tôi, thật sự đúng là trùng hợp, tôi có thể gặp lại được cả hai người bạn cũ, đã từng "rất thân" này!

Hơn hai tuần sau.....

Bỗng mẹ tôi gửi cho tôi một thùng đồ, mẹ nói "Lúc mày chuyển trường năm đó, có một cô gái đã gửi cho mày thùng đồ này, nhưng tao quên mất! Yên tâm! Tao mới tìm lại được, chưa xem gì của mày!" Mẹ vẫn cục cằng như vậy

Thùng đồ? Cô gái? Là ai vậy nhỉ? - Tôi nhủ thầm

Là một xấp thư, tôi giở phong thư đầu tiên

"Ngày ...tháng...năm...

Hôm nay, trong lúc rượt theo trái banh tôi có vô tình ngã trúng một cô gái! Cô ấy có nhan sắn bình thường, mặc một chiếc áo sơmi đen! Tôi có xin lỗi nhưnh cô ấy lại không đón nhận!"

Thì ra từng phong thư là 1 trang nhật kí của Phi Vũ,
Tôi giở từng phong thư tiếp theo
"Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
Ngày ...tháng ...năm
......
Anh đã kể lại toàn bộ kỉ niệm đẹp giữa tôi và anh, còn 3 phong thư cuối cùng
"Ngày ...tháng ...năm
Càng ngày mình phát hiện ra mình đã yêu em mất rồi! Em bình dị như một loài cỏ dại giữa rừng cây, không cầu kì ganh đua với bất cứ ai, tâm hồn em là một làn mây trắng! Nhưng....tôi và em lại không thể đến được với nhau, Lâm Tĩnh! Xin lỗi em! Anh ngàn vạn lần xin lỗi em vì một lát nữa anh phải lừa gạt em! Cũng xin lỗi em Vu Liên! Đã giúp anh diễn một màng kịch. Lâm Tĩnh, hãy hiểu cho anh, anh chưa có bất cứ thứ gì trong tay, anh không thể để tình cảm lấn át lí trí mình được, vì vậy, anh chọ cách buông tay em! Lâm Tĩnh anh xin lỗi, anh yêu em nhưng lại không có cách nào giúp ta có thể ở bên nhau, vả lại nếu bây giờ anh quen em, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới việc học của em, anh không muốn em bị những việc không đáng có gây chú ý! Xin lỗi em!"

Lần này, tôi không khóc, tôi cười trừ. Tại sao tôi và anh cả hai cùng yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, để giờ đây thành người lạ, rốt cuộc tôi đã mắc nợ ông trời thứ gì để người hành hạ tôi như vậy

Phong thư cuối cùng được mở ra, không có ngày tháng năm, chỉ vỏn vẹn vài câu
"Lâm Tĩnh! Anh luôn đợi em ở nơi chúng ta lần đầu gặp mặt anh sẽ chờ em đúng bảy năm anh sẽ từ bỏ! Anh đợi em!"

Chỗ chúng tôi lần đầu gặp mặt....
..
Chính là cổng sân banh, tôi vội thay đồ bắt chuyến xe nhanh qua thành phố B, gần 3h chiều tôi đã tới được ngôi trường cấp ba năm đó, chứa đựg rất nhiều kỉ niệm đẹp giữa tôi và anh! Hình như! Hôm nay cũng trùng với ngày diễn ra trận bóng hôm đó....và....sắp ra sân rồi!!! Tôi bỗng chạy một mạch vòng ra đường tắt ngay bờ tường, vì sân banh xây sau trường nên đi đường này là nhanh nhất......

Tôi thở hì hộc bước vào, bỗng trước mắt tôi, kỉ niệm như ùa về, kỉ niệm 7 năm trước đang chạy trong người tôi, trận bóng đã mở màng, y hệt cách tôi đi trễ xem trận bóng lần đầu của anh vậy, tôi ngơ ngác bước vào ngồi ngay sân cỏ, vị trí mà anh đã ngã ầm vào người tôi! Bỗng có một người ngồi xuống bên cạnh lúc tôi chăm chú theo dõi, giọng nói ấm áp sau 7 năm tôi lại nghe  được, ngữ điệu vẫn như xưa có ý châm chọc "Đừng chăm chú như vậy, sẽ không ai ngã vào người em đâu" Tôi ngơ ngác quay sang. Anh đã trở lại, vẫn ngồi sân banh cùng tôi, nét trưởng thành già dặn sương gío hiện trên nét mặt góc cạnh, tôi ôm cổ anh! Vỡ òa!

"Được rồi! Đừng khóc nữa! Bảy năm qua em chẳng trưởng thành tí nào!" Anh gõ nhẹ vào đầu tôi, tôi đỏ mặt nhìn anh, ấm ức "Tại sao lúc đó anh không nói rõ ra , em và anh cùng phấn đấu được mà!"

"Ở những năm tháng đó, anh đã quá non trẻ mà đưa ra  một quyết định sai lầm khiến anh suýt chút nữa đánh mất đi người anh yêu mãi mãi! Anh cứ nghĩ rằng mình muốn tự lực phấn đấu không muốn em thấy sự cực khổ của anh, mà anh lại quên em là người anh yêu nhất, chúng ta phải cùng nhau phấn đấu vì tương lai như vậy mới gọi là trưởng thành!"

Cư nhiên, tôi lúc đó đã vỡ òa, gương vỡ lại lành quay về bên anh, đừng hỏi tôi lí do, tình yêu mà....^^
-------------
Comeback rồi đây è è! Chuyện là mị mới nghe được người chị kể lại quá trình yêu nhau với anh rễ, thấy hay quá nên biến tấu lại làm Đoản kkk!!

Mình sẽ cố gắng nâng cao tay nghề hơn nữa! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản