Tiểu Thư Cà Phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xanh Xanh

Beta: Hana

 "Ông chủ. . ." .

Dù chỉ là một phần ăn nhỏ ở một nhà hàng cao cấp nhất, nổi tiếng nhất cũng tuyết đối không phải lựa chọn của những người ở tầng lớp như cô.

Hơn nữa, trước mặt đối diện, còn có một người đàn ông uy phong lẫm liệt chằm chằm nhìn mình. Càng làm cho người ta mắc nghẹn mà thôi. .

. . . .

Ba tháng trước. .

Vừa mới tốt nghiệp, Dương Nhược Nhược còn chưa có tìm được công ty ký kết hợp đồng làm việc, cái gì cũng có thể thử rồi lại tuyệt vọng không thôi, đúng vào lúc không ngờ nộp đơn vào một trong mười tập đoàn tài chính nổi tiếng U. D, hơn nữa, đúng một tuần sau như là nằm mơ nhận được lời mời tới công ty phỏng vấn .

Vốn vẫn cho là mình không qua lọt —— sẽ giống như nhiều lần phỏng vấn trước kia là đồng dạng. Dương Nhược Nhược cũng không hy vọng lắm hơn nữa với ngoại hình có điểm hơi mập không cách nào chui vừa bộ đồng phục văn phòng dành cho nữ, lại không có khí chất giỏi giang, Anh văn ấm úng càng làm cho người phỏng vấn nhíu mày không thôi. .

"Dương tiểu thư, " Một người phụ nữ trang nhã, xinh đẹp cắt đứt Dương Nhược Nhược bài giới tự giới thiệu ấm a, ấp úng bằng tiếng Anh, "Tập đoàn U.D chúng tôi là một công ty do Mỹ đầu tư, tất cả giao tiếp đều muốn sử dụng tiếng Anh để báo cáo với cấp trên. . ." Nữ phỏng vấn xinh đẹp lại nhấn mạnh thêm "Đều rất cần dùng tiếng anh" giọng điệu có ve thất vọng, tựa hồ lại như thở dài, "Cô có lý lịch cũng tốt lắm." .

Cho nên, chính mình lại bị rớt nữa rồi sao? .

Có gì sẽ liên lạc với cô sau . . .

Trở về chờ đợi tin tức. . . .

Trở về. . . .

Trở về. . . .

Dương Nhược Nhược vừa đi về phía thang máy, một bên quay đầu lại nhìn xem một người nữa lại đi vào phòng phỏng vấn sau cô, bên cạnh còn có vài cô gái xinh đẹp khác đang ngồi chờ đến lượt mình.

Những cô gái đó so với chính mình còn cao hơn, lại xinh đẹp hơn, kinh nghiệm làm việc so với chính mình còn nhiều hơn nữa, nhưng dù sao ít nhất cũng giống như mình vừa mới tốt nghiệp đại học trong nước, chưa chắc đã đi du học —— ngay cả chính mình vẫn rất tự tin về bằng cấp, nhưng mà ở trong công ty này đòi hỏi rất cao căn bản là vẫn không có ưu thế.

"A!" .

Nghiêng đầu đi về phía trước Dương Nhược Nhược đụng vào một người lạ.

Người vừa bị đụng phải không kêu lên một tiếng, ngược lại người đi đụng vào người khác, tay lại bụm lấy mũi mình, mắt nước nước mũi bắt đầu lưng tròng. .

Vừa mở mắt. Một người đàn ông cao lớn cản ở trước tầm mắt. Đó là một người phương Đông, bộ dáng rất khí phách, mạnh mẽ, dáng người cường tráng rắn chắc —— khó trách cái mũi mình đâm phải tựa hồ muốn đổ sụp. . . Tình huống này không ổn a, người đàn ông kia, giờ phút này trên mặt tự hồ không biểu tình gì nhíu mày nhìn cô.

Tựa hồ, giống ông chủ lớn. Đi theo anh ta ở phía sau là một đám người, mỗi người biểu tình trên khuôn mắt cũng là cau mày nhìn cô, đằng đằng sát khí.

Một bầu không khí mờ ám, đáng sợ a..

"Thực xin lỗi thực xin lỗi. . ." Dương Nhược Nhược cầm hồ sơ xin việc của mình tay kia thì bụm lấy chiếc mũi đang đau, nước mắt lưng tròng vừa nói xin lỗi vừa lui sâu về phía góc tường gần chỗ thang máy, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . I' m sorry, I' m sorry, I' m sorry. . ."

Người đan ông nghiêm nghị, ánh mắt vẫn chăm chú không có dời khỏi người con gái đáng thương đang rời đi, liên tưởng cô giống như con chuột nhỏ bị sập bẫy. .

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, I' m sorry. . ." .

Thang máy mở ra, con chuột nhỏ một bên nhắc thầm thì "Thực xin lỗi" một bên lủi đi tránh thoát kiếp nạn. .

Bên ngoài trên lề đường có một quầy bán hàng, móc ra đồng 10 xu đề mua thức ăn nhanh, ngay tại chỗ liền giải quyết sau, Dương Nhược Nhược ở trong túi tiền rất ít chỉ có tiền lẻ, phát hiện chính mình ở tại thành phố S sắp không trụ nổi nữa. .

Ở đây thức ăn nhanh cũng mắc, tiền thuê nhà lại càng đắt đỏ, phương tiện giao thông đi lại cũng không rẻ, cái gì cũng rất đắt. . . Nếu mình lại tìm không thấy công tác, thật sự phải về nhà cho mẹ nuôi ăn ở tiếp sao!

Đang lúc qua bất an cho số phận cô về sau, chuông điện thoại reo lên, Dương Nhược Nhược cầm lên điện thoại xem thử là ai gọi tới, mắt nháy nhấp! Tổng công ty U.D gọi đến!

Họ là nói với cô có thể lọt vào vòng phỏng tiếp theo để được phỏng vấn lần nữa hay là ngược lại. . .

" Tôi đang nghe." Dương Nhược Nhược cật lực kiên trì tinh thần. Một bên chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.

"Cô Dương Nhược Nhược?" .

"Đúng vậy." Ngữ điệu run nhè nhẹ, mang theo một tia hy vọng.

"Tôi ở bộ phận nhân sự thuộc công ty U.D, chúc mừng cô, cô đã được trúng tuyển vào công ty chhúng tôi, mời cô vào ngày mai mang theo hồ sơ cá nhân tới công ty nhận việc ." .

Cái gì? Trúng tuyển? ! .

Dương Nhược Nhược đầu một chút choáng váng, chóng mặt. Tranh thủ thời gian ghi nhớ những yêu cầu của phía bên kia một cách chính xác, lại vì lo lắng không yên mà quay sang đặt câu hỏi "Tôi đã trúng tuyển sao?"

"Đúng vậy." Thanh âm dịu dàng, là cỡ nào ngọt ngào, cũng có chút gì đó kiên nhẫn. .

"Chính là, tôi nghe nói U. D công ty bình thường đều phải trải qua mười vòng phỏng vấn, tôi chỉ mới vừa vặn phỏng vấn một vòng. . ." .

Vấn đề này khiến cho bên kia đầu dây hơi trầm mặc, sau đó ngọt ngào thanh âm lại vang lên, phi thường hòa nhã bình tĩnh "Bởi vì chúng ta đang "vô cùng" thiếu người, hơn nữa cô điều kiện cũng rất "vô cùng" phù hợp yêu cầu của chúng tôi." .

Vì sợ như Dương Nhược Nhược không tin, bên kia đầu dây cô gái cũng ra sức nhấn mạnh hai từ "vô cùng" để khắc họa tình hình công ty hiện nay .

"Tốt, tốt, cám ơn cô, tôi nhất định sẽ có mặt đúng giờ!" .

Thật sự là bầu trời tươi sáng lại mở ra lần nữa! Dương Nhược Nhược kích động vui vẻ, khua tay múa chân, các ngón tay đều đang run rẩy. U. D tập đoàn, tất cả ứng viên mộng tưởng đó chính là hiên đường! Phúc lợi đãi ngộ rất tốt vượt lên đầu, là công việc tốt nhất toàn cầu, cũng là cơ hội thăng tiến, sinh viên khắp nơi trên đất nước hiện tại rất muốn vào làm việc, nếu là tốt nghiệp chính quy mức lương hơn 10 vạn a! .

Nhanh chóng gọi điện báo cho cha mẹ tin tốt lành này! Con gái bọn họ là rất thông minh tuy rằng trưởng thành trể mà thôi! Một khi bước vào U. D, đều một bước bước lên mây ! Từ nay về sau rạng danh tổ tông! Hơn nữa nữ nhân ta toàn phân vẹn mười, vẻn vẹn một vòng phỏng vấn đều thông qua! Tuyệt đối là chưa từng có ai đạt thành tích như vậy!

Ngày hôm sau

"Tốt, cô Dương, thủ tục tiếp nhận công tác đã hoàn thành, hiện tại xin chờ một chút, thư kí Lucy của tổng tài sẽ rất nhanh dẫn cô đi giới thiệu ở các phòng ban công ty." .

Thư kí tổng tài? .

Chì là chức vụ kế toán nho nhỏ còn muốn kinh động đến tổng tài sao? Thật là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh. . . .

Rất nhanh một cô gái xinh đẹp lại có khí chất đã xuất hiện, khẽ mỉm cười, dò xét Dương Nhược Nhược, ý vị thâm trường.

Lucy nghênh ngang đi ra khỏi phòng kế toán.

Ách? Như thế nào lại ở trong này? Dương Nhược Nhược gãi gãi đầu. Cũng có lẽ bây giờ còn chưa đến lúc làm quen với đồng nghiệp mới? .

Rất lạ, Rất lạ. Một hàng dài thật nhiều người cùng Lucy chào hỏi, bọn họ đều dùng tiếng anh trao đổi.

Dương Nhược Nhược đổ mồ hôi lạnh .

Lucy rốt cục thở mạnh một cái nhìn về phía văn phòng. Chỉ chỉ ở cửa ra vào có đặt một cái bàn làm việc màu xanh, nói giọng Trung văn: "Cái này là bàn làm việc của tôi", sau đó nữ nhân xinh đẹp ngón tay chuyển động, chỉ vào bên cạnh một cái bàn khác trống trải "Đây là bàn làm việc của cô."

Mình —— trong này văn phòng? Vì cái gì không phải ở bộ phận kế toán? .

Trên hợp đồng tạm thời ghi rõ là nhận công tác ở bộ phận kế toán. . . .

"Này Lucy, tôi không phải làm việc ở phòng kế toán sao?" Dương Nhược Nhược cảm thấy rất khó hiểu muốn nhanh chóng làm rõ vấn đề này.

"A?" Đôi mắt xinh đẹp của Lucy thảng thốt "Phòng Kế toán ư?" .

"A, đã quên nói cho cô biết, " Sắc mặt cô gái không biến đổi "Tuyển cô vào vị trí giúp đỡ tổng tài." .

Giúp đỡ tổng tài. . . .

Nghe cái tên thật là kiêu nha. . . .

"Nhưng mà.. " Dương Nhược Nhược không có ý tứ mở miệng, "Chính là tôi cũng không biết giúp đỡ tổng tài là phải làm cái gì. . ."

"A, " Lucy ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn chăm chú "Chính là ông chủ bảo cô làm cái gì, thì cô làm cái đó."

"À, thì ra là vậy." Dương Nhược Nhược lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Hiện tại tìm công việc tốt không dễ dàng a. Giúp đỡ tổng tài! Dương Nhược Nhược nhéo nhéo ngón tay. .

"Đúng rồi, " Lucy cầm trên tay văn kiện mới đưa tới, chỉ chỉ vào phía cánh cửa chính, "Đây là hợp đồng tạm thời của cô, chính cô đi vào trình lên cho ông chủ kí đi." .

"Cái này. . ." Ngày đầu tiên đi làm đã muốn quấy rầy ông chủ, Dương Nhược Nhược tỏ vẻ có áp lực rất lớn, "Lucy này, vật này cũng phải tìm ông chủ ký a, có thể hay không bỏ qua. . ." Chuyện nhỏ như vậy? .

Cũng là một loại ánh mắt thâm trường.

"Cái này đều do chủ quản trực tiếp ký kết, Anne" Lucy nhẹ nhàng dùng tiếng anh giải thích cho Dương Nhược Nhược "Mà Anne trực tiếp thuộc quyền chủ quản, đó chính là ông chủ."

"Nhanh chút đi, người ta vẫn còn cần gấp tư liệu này." .

"Vâng." Dương Nhược Nhược nhìn xem này nọ xung quanh, cửa chính phía trước rộng rãi chào đón, phảng phất có mùi vị mãnh thú đang lăm le dòng nước lũ, lại động viên chính mình hết nửa ngày, chính mình thân hình run run, chậm rãi đi về phía cửa chính. .

Điện thoại trên mặt bàn Lucy bỗng sáng lên, thanh âm trầm thấp của một nam nhân pát ra.

" Lucy, cho tôi một ly cà phê" ( từ giờ trở đi, dùng Anh văn a ).

"Vâng".

Tuy là đã đáp ứng rồi, chỉ là Lucy không hành động gì hơn, ngược lại yên vị tại chỗ ngồi, một bên hướng vào màn hình máy tính, vẻ mặt mờ mịt trấm ổn nói với Dương Nhược Nhược "Anne, ông chủ muốn uống cà phê, cô đi vào thời điểm thuận tiện mang tách cà phê ra luôn."

"Được." Dương Nhược Nhược ấp úng gật đầu..

Run rẩy để tay ở nắm cửa, nhắm mắt lại, thấy chết không sợ nhẹ nhàng xoay cửa bước vào.

"Hi".

Nguy rồi, đã quên chính mình ngoại ngữ rất là kém a "Ông chủ" muốn xưng hô như thế nào, BOSS? Không đúng không đúng, giống như người bên ngoài đều là trực tiếp xưng hô bằng tên tiếng Anh! Ông chủ tên tiếng Anh là gì? Ai nha, Lucy đã quên nói cho tôi biết!

Âm thanh run rẩy, lí nhí, làm cho người đàn ông to lớn ngồi yên lặng vùi đầu xem xét văn kiện trong phòng dừng lại, khó chịu ngẩng đầu!

Đó là một khuôn mặt tức giận, hỉ nộ vô thường. .

Ông chủ không hổ danh là ông chủ, trầm tĩnh ngồi một chỗ, vô cùng tức giận..

Không cần như vậy nhíu mày nhìn tôi, rất có áp lực. . .

Dương Nhược Nhược từng bước một tiến lên , giống lên chỉ mành treo chuông lại đi thình thịch đến trước bàn làm việc, anh ta ngồi bất động không có rời đi ánh nhìn.

"Cái này, ký tên, là cái này thỉnh ký tên. . ." Tìm được rồi vài từ ngữ mấu chốt, Dương Nhược Nhược linh quang lóe lên, rốt cục gom góp ra một câu đầy đủ ý nghĩa.

Người đàn ông cầm bút, cau mày nhìn cô, không có thêm động tác nào.

Dương Nhược Nhược lấm lét cầm văn kiện đặt ở trước mặt anh ta.

Anh ta tựa hồ lúc này này mới phát hiện Dương Nhược Nhược cầm trong tay gì đó, cuối cùng đem mi mắt buông xuống nói với Dương Nhược Nhược để tài liệu xuống đó đi. Tầm mắt di chuyển qua hướng khác, Dương Nhược Nhược thở phào một hơi.

Rất muốn giải thích này nọ văn kiện của chính mình. Nhưng là lo lắng đến trình độ anh văn của mình, Dương Nhược Nhược vẫn là lựa chọn bảo trì trầm mặc.

Ngón tay thon dài của anh ta cầm lên phần hợp đồng, từng tờ từng tờ giở ra, rất là cẩn thận. bên trong còn có ảnh chụp, lý lịch cá nhân sơ lược, càng đặc biệt xem lâu, Dương Nhược Nhược hoài nghi ông chủ có phải hay không đối với chính mình sơ yếu lý lịch rất là tò mò .

Ông chủ qua là một người làm việc nghiêm túc.. Dương Nhược Nhược nhìn người đàn ông đang chăm chú xem xét, nhịn không được trong nội tâm khen ngợi. Quả nhiên, có thể ở vị trí này, đều không phải người bình thường! .

Ngón tay thon dài của anh ta, rất chậm rãi lướt qua Dương Nhược Nhược ảnh chụp, sau đó lai tiếp tục lướt nhẹ từ dưới trở lên. Nghiêm túc chăm chú xem qua mỗi một trang, cuối cùng anh ta cầm lấy bút, sảng khoái tại tờ thứ nhất ký tên của mình vào .

Dương Nhược Nhược vui vẻ thở dài một hơi. Sau đó lại đi đến gần bàn công tác vài bước, bàn tay hướng về phía bên tay phải có cái tách không, nhưng là không có sự gật đầu của anh ta, cũng không dám cứ như vậy lấy đi. .

"Cà phê. ."

Người đàn ông không hờn giận, mày nhíu lại nhìn qua. Dương Nhược Nhược lập tức lại tươi cười. "Để tôi. . . Để cho tôi giúp ngày mang ra, được không?"

Nhìn xem, Anh văn quả nhiên cần phải luyện tập thêm, cái này không, mới như vậy trong chốc lát, chính mình rõ ràng đã nói được hai câu đầy đủ!

Người đàn ông liếc thấy tay Dương Nhược Nhược duỗi tới phía mình, trên tay động tác dừng lại vài giây, khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng. .

"......" Anh văn rất lưu loát.

"Chết thật?" .

"....."Anh văn rất lưu loát .

Xong rồi, lộ ra điểm yếu. Anh văn của mình rất tệ rất tệ rất tệ. . . Dương Nhược Nhược bộ dáng lúnng túng, nghe không hiểu là ý gì. Ông chủ, thỉnh không cần phải như vậy làm khó tôi! .

Trong mắt của anh ta thổi qua một tia nghi hoặc, sau đó tựa hồ biết ra cái gì, không thể nhịn được nữa nhắm lại mắt, nam nhân mở miệng lần nữa, nhưng lại dùng tiếng phổ thông cứng rắn, nhưng là may mắn lại nghe hiểu được, "Cô không quen? Vì sao ở trong này?" .

"Quen quen." Dương Nhược Nhược ngây ngẩn khó hiểu. .

Ông chủ thật là một người đàn ông tốt a, còn có thể quan tâm tiểu nhân viên có thói quen a! .

"Rất tốt." Người đàn ông mặt không biểu tình gật đầu. Lại nhìn Dương Nhược Nhược trong chốc lát, lúc này mới tỏ ra biểu tình "Cô. . ." Ngưng một chút, tựa hồ suy nghĩ nên nói như thế nào, "Hộ chiếu, có không?" .

Hộ chiếu? Dương Nhược Nhược vẻ mặt nghi hoặc, mới ngày đầu tiên đi làm, muốn hộ chiếu. . . .

Dương Nhược Nhược nghi hoặc bộ dạng làm cho nam nhân nhíu mày, "Xuất ngoại cần phải dùng đến, như là đi Nhật Bản." .

"A?" Dương Nhược Nhược không kịp lý giải được vì cái gì chính mình cần hộ chiếu đi Mĩ, chỉ là rất nhanh chóng lắc đầu "Không có."

Nam nhân cau mày trong mắt tựa hồ hiện lên một tia ảo não, "Vậy lần này sẽ không mang cô đi Nhật Bản."

"Dạ " Dương Nhược Nhược gật đầu, rất chán chường "Vậy không đi." .

Tựa hồ người đàn ông với đáp án này rất không hài lòng ——, nhân viên không lễ phép, ông chủ đều là không thích —— anh ta phất phất tay "Cô ra ngoài đi." .

"Được " Dương Nhược Nhược cầm tư liệu đã được ký xoay người, sau lưng lập tức xuất hiện một thanh âm. .

" Cà phê của tôi."

"Được được" Dương Nhược Nhược cúi đầu khom lưng, cẩn thẩn bưng cái tách ra khỏi phòng.

"Đi theo tôi" Nhìn xem Dương Nhược Nhược đi ra, Lucy đứng dậy, "Tôi dạy cho cà phê lần đầu, từ nay về sau ông chủ muốn uống cà phê thì cô tự mình đi pha.".

"Vâng, " Dương Nhược Nhược chuyên tâm nhìn xem Lucy pha cà phê, rốt cục nhịn không được hỏi "Lucy này, ông chủ vừa mới hỏi hộ chiếu của tôi. . ."

"Hộ chiếu?" Lucy nghi hoặc nhướng mày. .

"Đúng vậy a, còn nói muốn mang tôi đi Nhật Bản gì đó." .

"A, " Ánh mắt Lucy lại trở nên ý vị thâm trường "Chúng ta cuối tuần sẽ đi Nhật Bản nói chuyện làm ăn, ông chủ muốn mang cô đi cũng là bình thường, cô có hộ chiếu chưa? Hiện tại đi cấp có kịp không. . ." .

"Không có, " Dương Nhược Nhược lắc đầu "Tôi nói với ông chủ tôi không có hộ chiếu, ông ấy nói lần này không mang tôi đi được." .

"A " Lucy gật đầu, "Vậy cô mau đem hộ chiếu chuẩn bị tốt. . . Nếu như theo lời ông chủ nói, thường xuyên bay tới bay lui khắp thế giới, cô từ nay về sau sẽ biết." .

Ừa. Dương Nhược Nhược trong nội tâm một hồi kích động, trong truyền thuyết mỗi ngày "Bay" công việc của người phụ nữ văn phòng,cũng đã bắt đầu rồi sao? Khởi đầu của chính mình thoáng cái cứ như vậy bước lên cao, có điểm không chân thực cảm giác. . . .

Ông chủ bề bộn nhiều việc. .

Lucy cũng là tất bật nhiều việc. .

Kỳ thật ông chủ cũng không cần một thư ký. LUCY công tác chính gọi là "Bí thư" trừ những lần ông chủ cần "Đặc biệt hỗ trợ", nếu không là một mình đảm đương hết, đúng là một người nhiều mưu trí. .

Đương nhiên, trợ lý của rất là bận rộn .

Dương Nhược Nhược chán đến chết nhìn chằm chằm vào máy tính. Tất cả mọi người loay hoay tất bật làm việc, chỉ có chính mình không có chuyện gì a —— ngoại trừ giúp ông chủ pha cà phê. Chẳng lẽ, đem mình tuyển vào, chính là giúp cho ông chủ làm cô em chuyên pha cà phê? .

Hơn nữa chỉ là không biết vì cái gì, thái độ đặc biệt đối với mình, đều gì đó có điểm lạ. Giống như có điểm —— hơi nhiệt tình.

Dương Nhược Nhược tự giác, làm một cô nàng pha cà phê, chính mình không đáng để nhiều đại nhân vật như vậy ân cần thăm hỏi, gần gũi. Sự tình quỷ dị này, ngoại trừ có thể nói rõ chức vị càng cao nên người cấp dưới cũng càng được ưu ái, trên cơ bản không thể nói rõ ràng là tình huống gì .

Đèn điện thoại của ông chủ lại vang. .

" Vâng" .

" Anne này, cô vào phòng tôi một lát".

Dương Nhược Nhược thành thật đứng ở phía trước bàn công tác của ông chủ, cà phê cũng mới vùa pha, thơm lừng nóng hổi.

Người đàn ông cũng không nói lời nào, chỉ là ngẩng đầu nhìn cô. Ngón tay trên giấy gõ, tựa hồ đang tự hỏi nói cái gì đó.

"Tôi muốn đi Nhật Bản, có hay chưa" .

"Vâng." Dương Nhược Nhược sụp mi thuận mắt. Tin tức ông muốn đi Nhật Bản, vé máy bay đã sớm đưa đến cho tôi, ông đi xe sân bay hay là tôi sắp xếp tài xế...

"Đi Nhật Bản sau, tôi còn phải đi Mĩ, đại khái muốn nửa tháng sau mới về được".

"Vâng." .

Dương Nhược Nhược cúi đầu bộ dạng làm cho anh ta nhíu mày. Trong nội tâm cấp tốc nhộn nhạo, khó hiểu, người đàn ông này rốt cục cũng chọn lựa được chủ đề phù hợp.

"Nghĩ muốn quà tặng gì?" .

"Ách?" Quà? Dương Nhược Nhược vẻ mặt kinh ngạc. .

Ông chủ đi công tác trở về muốn tặng quà, cũng là phúc lợi của nhân viên một loại sao?

"Muốn được tặng gì?" Người đàn ông ngón tay gõ cái bàn, ngữ khí mệnh lệnh, không cho cự tuyệt, tựa hồ còn có có chút không kiên nhẫn.

"Muốn. . ." Dương Nhược Nhược trong đầu đã loạn cào cào, thuận miệng nói câu, "Vậy nước hoa tốt lắm."

"Tốt." Có lẽ là Dương Nhược Nhược tai nghe nhầm, ông chủ ngữ khí lại hòa hoãn xuống. .

Lại là một mảnh trầm mặc, nam nhân thanh âm lại lần nữa vang lên, "Cô phải ở chỗ này công tác thật tốt.".

Ách. . . Như thế nào giọng cha dặn dò con gái. . . Phi phi phi, đương nhiên không phải. Nhất định là ông chủ ít nói Trung văn, mới tạo thành hiểu lầm!

"Tôi rất nhanh sẽ trở về." Người đàn ông kỳ quái dùng giọng điệu Trung văn lần nữa vang lên. .

Dương Nhược Nhược cự tuyệt đi hiểu lầm. Sếp chính là người Mĩ, người Mĩ, người. . . .

"Hộ chiếu của cô tranh thủ thời gian đi đăng kí, lần sau mang cô đi cùng".

"Vâng vâng" Dương Nhược Nhược tranh thủ thời gian gật đầu. .

Lại là một hồi trầm mặc. Đại khái là phát hiện thật sự không có gì nữa để dặn dò. Ngồi ngay ngắn ở trên vị trí anh ta nghiêm túc rốt cục phất phất tay "Cô ra ngoài đi!" .

Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Dương Nhược Nhược cảm giác bàn tay nhỏ bé chính mình cầm khăn tay tạm biệt ông chủ vẫn còn đang là ngày hôm qua, ông chủ cũng đã đã trở lại, mang theo một đám người, đằng đằng sát khí, uy vũ như hổ. Mãnh liệt đứng ở trước mặt nói .

"Nước hoa" . .

Vẻ mặt nghiêm túc của ông chủ bảo tiểu trợ lý gọi vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra quà tặng .

"Cám ơn" Dương Nhược Nhược phối hợp nhuần nhuyễn kèm theo nụ cười ngọt ngào. .

Ánh mắt của nam nhân tựa hồtvì nữ hài kia mà trên mặt ngẩn ngơ, lúc này mới trấn tỉnh lại, thở ra một hơi "Cô đi ra ngoài đi."

...

Thật là rất mùi rất thơm. .

Tại văn phòng ngó nghiêng hướng đông, rồi đến hướng tây. .

"Ở đây ai dùng nước hoa?" Đi công tác trở về Lucy tâm tình thật tốt, có lẽ là Nhật Bản phong cảnh rấ tuyệt .

"Ông chủ cho nha!" Dương Nhược Nhược trả lời không chút tâm cơ nào, tiểu trợ lý trong nội tâm, cái này là công ty truyền thống truyền thống truyền thống. . .

"A.a . ." LUCY sắc mặt lập tức trở nên giống như cười mà không phải cười, lại nhìn vẻ mặt đơn thuần Dương Nhược Nhược cầm nước hoa đưa lên cao, vui vẻ tươi cười bộ dạng, rốt cuộc vẫn là lắc đầu. Một phen đoạt lấy chai nước hoa, LUCY nhìn nhìn cái nhãn "Cô đừng có làm phí đấy, bà cô! Đây là hiệu Chanel, cái này một lọ có thể hơn một vạn tệ!" .

"A? Hơn một vạn tệ? !" Dương Nhược Nhược kiệt lực đè thấp âm điệu như thế nào nghe đi lên cũng đã biến giọng! .

"Đúng nha" Lucy ngữ khí đáng tiếc phi thường rõ ràng, "Đây là nước ngoài cao cấp, trong nước có thể đếm trên đầu ngón tay! Bà cô, cô vừa mới làm gì trong đó chỉ nghĩ nó đáng giá ba nghìn tệ thôi sao!" .

Dương Nhược Nhược vẻ mặt ngây ngốc. Sau nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, "Ông chủ thực sự nhiều tiền, tùy tiện vừa ra tay đã dùng hơn một vạn!"

Lucy vô lực lắc đầu. Cô gái ngốc nghếch này, chính mình có nên không nói cho cô ấy biết, ông chủ đối với cô ấy tặng một món quà rất giá trị a!

Hộ chiếu. . . Làm tốt.

Ônh chủ. . . Đã trở lại;.

Công tác. . . Giờ lại là rãnh rỗi như vậy. .

Không nên không nên không được a! Tuy nhiên phần này công tác lương một năm là mười ngàn tệ a, lại thoải mái, chính là luôn cảm giác mình vừa mới tốt nghiệp không nên như vậy mài mòn nghiệp vụ. . . .

Cái ý nghĩ này gần nhất xuất hiện nhiều lần ở trong đầu Dương Nhược Nhược .

Chính mình thật là một cái người rảnh rỗi a người rảnh rỗi, việc gì đó đều học không được, cảm giác như là bỏ phí năng lực .

Mình là học kế toán, vẫn muốn làm công việc kế toán. . . .

"Lucy này " Dương Nhược Nhược nhìn thấy Lucy không giống như đang bận rộn làm việc, rốt cục mở miệng "Lucy này, tôi nghĩ muốn hỏi cô chuyện này "

"Sao?" Trong lúc đang làm việc Lucy nhíu mày nhìn cô. .

"Tôi đang nghĩ, có thể hay không được điều đến bộ phận kế toán. . ." .

"Vì cái gì?" Lucy lại nhíu mi. .

"Tôi vốn chính là học kế toán, hơn nữa trong lúc này công tác của tôi cũng không có liên quan đến. . ." .

"A " LUCY bình tĩnh cúi đầu xuống tiếp tục đánh chữ "Tôi không có quyền với mấy người này, cô nếu nghĩ thông suốt, phải đi tìm ông chủ nói đi." .

"Cái này " Dương Nhược Nhược không lo lắng, bắt lấy góc áo, "Ông chủ sẽ đồng ý sao?" .

Đều đến đây hơn một tháng, cùng ông chủ ít nhiều có một ít quen thuộc. Người kia có mấy cái tùy tiện ngồi xuống, chính mình cũng có thể cảm nhận được vô cùng cường đại khí lực, rất làm cho người ta sợ hãi. . . .

"Có đồng ý hay không " Lucy giống như cười mà không phải cười "Cái này là năng lực đàm phán của cô thôi".

"A " Dương Nhược Nhược rầu rĩ không vui cúi đầu xuống quay trở lại công việc, ông chủ sở dĩ là ông chủ, cũng là bởi vì năng lực của hắn mạnh phi thường a, chính mình là loại con tôm nhỏ, tại lão bản trước mặt nói đó có cái gì "Năng lực đàm phán" ?.

"Ai nha, " đại khái bộ dạng đáng thương này lại đả động nữ cường nhân Lucy, "Nhìn cô vậy cũng tội thật, muốn làm cái gì thì trực tiếp nói với ông chủ đi, ông ấy tính tình rất tốt, cho dù nói không thông hắn cũng sẽ không sinh giận dữ với cô, cô yên tâm đi." . Đương nhiên là sẽ không sinh khí, bất quá đối với cô. Đối với chúng ta những nhân viên này, có thể nghiêm khắc lắm! Lucy mỉm cười.

Hơn nữa, đưa cho ngươi đặc thù đãi ngộ đâu chỉ cái một cái này?

Giống như, cô là người duy nhất trong lần phỏng vấn đầu tiên đã đạt, hơn nữa còn là chức vụ giúp đỡ tổng tài, cô cũng là một người duy nhất làm cho lão bản nói Trung văn. Cô gái ngốc. .

"Thật sự?" Dương Nhược Nhược đôi mắt lấm láy. Đúng nha đúng nha, tuy nhiên ông chủ khí lực cường đại, nhưng là giống như cùng chính mình nói chuyện, đều là dễ chịu, gần gũi .

Cứ như vậy quyết định! .

"Ông chủ " như vậy nhè nhẹ tiếng bước chân, chỉ có thể thuộc về loại con chuột nhỏ —— người đàn ông ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện ra cô, giờ phút này đang bối rối, chân tay luống cuống nhìn mình. .

"Chuyện gì?" Không thể không nói, ông chủ gần đây tiếng Trung càng ngày lưu loát. .

"Tôi... tôi..." Bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, Dương Nhược Nhược lại có chút ít chân tay luống cuống. .

Tôi nửa ngày, con chuột nhỏ rốt cục nghẹn ra một câu "Tôi nghĩ, muốn nói chuyện với ông. . ." .

Ông. .

Cái từ này lại làm cho anh ta nhíu nhíu mày. Trước đã nói với cô qua, có thể gọi tên tiếng Anh của mình, có thể nàng ấp a ấp úng kêu mấy lần sau, rốt cuộc lại cùng người khác gọi về "Ông chủ" . .

"Chuyện gì?" Người đàn ông tận lực đem ngữ khí giảm nhẹ, ôn hòa

Dương Nhược Nhược đứng ở nam nhân trước bàn làm việc, như hài tử phạm sai lầm "Tôi nghĩ muốn được điều đến bộ phận kế toán. . ."

Anh ta híp mắt, rất tỉnh táo "Vì cái gì? Trong lúc này không vui? Công tác quá mệt mỏi? Lucy khi dễ cô?"

Không phải quá mệt mỏi, cũng không phải vất a nha! .

"LUCY lại không có khi dễ tôi, bởi vì tôi vốn chính là học kế toán, hơn nữa trong lúc này công tác tôi cũng không có làm đến. . ." Nghĩ sẵn trong đầu đã những gì phải nói hơn nửa ngày, cô chính là thao thao bất tuyệt. .

Xong, người đàn ông không có phản ứng. .

Dương Nhược Nhược bất an, ngẩng đầu. Tầm mắt anh ta rơi tại trên người mình, nhưng là. . . Tựa hồ căn bản không có đang nghe ra cái gì.

"Anne " Nam nhân nhăn nhíu mày, chần chờ một chút "Nhược Nhược?" .

"Ách?" Dương Nhược Nhược vẻ mặt kinh ngạc. Ông chủ vì cái gì như vậy xưng hô thân mật tên chính mình. . . Cảm giác giống như kém rất nhiều, nói không nên lời cảm giác. . . .

"Cô hôm nay mấy giờ tan tầm?" .

Dương Nhược Nhược do dự một chút, "Năm giờ." Công ty bình thường đều lấy giờ này tan ca, mình là công ty duy nhất không tăng ca.

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm a." .

"A?" .

Anh ta nhìn con chuột nhỏ liếc một cái, càng làm con mắt nhanh chóng dịch chuyển khỏi, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố "Lúc ăn cơm, chúng ta bàn lại chuyện này.".

Đêm hôm đó, xác thực cùng ông chủ cùng nhau ăn cơm. .

Đáng tiếc Dương Nhược Nhược chuẩn bị cả một buổi chiều ý định sẵn trong đầu, căn bản không có phát huy ra đến —— mỗi lần chuẩn bị mở ra chủ đề thời điểm, đều bị ông chủ noi tới việc này việc kia, làm cho thời gian nhanh trôi qua. Rõ ràng là người Mỹ cũng là người Hoa, khi nào thì học tính cách người Trung Quốc nói xa nói gần?

Chỉ là bàn bạc việc chuyển đổi nhân sự đành phải bỏ qua lần này, chỉ là cùng ông chủ ăn cơm, ngược lại từ nay về sau trở thành Dương Nhược Nhược công tác.

Dùng cơm tây được một nữa, Dương Nhược Nhược rốt cục chịu không được, bắt đầu phồng lên dũng khí đề nghị ăn đồ ăn Trung Quốc. Ông không có phản đối.

Chỉ là, ông chủ quá mức nghiêm túc, mà ngay cả ăn cơm, cũng yêu mến cau mày nhìn chính mình chằm chằm. . . .

Giống như hiện tại. .

Nơm nớp lo sợ ăn xong bữa tối. .

Nơm nớp lo sợ đi đến bãi đỗ xe. Nơm nớp lo sợ làm phiền ông chủ đưa về nhà. Hành động ông hcủ thật nhiệt tình đem chính mình đưa đến tận cửa nhà. .

Sau đó hẳn là tạm biệt. .

"Ừ, cám ơn ông đã đưa tôi về nhà. . ." Chào tạm biệt bắt đầu. .

"Nhược Nhược." Theo tiếng thứ nhất Nhược Nhược bắt đầu, anh ta gần đây không thích gọi cô bằng Anne, cũng gọi cô là Nhược Nhược.

Dương Nhược Nhược phản xạ có điều kiện đứng đang cúi đầu.

"Cô không có có bạn trai." Câu trần thuật. .

"Không có." .

"Vậy cô có muốn tìm một người không?" .

Nghi hoặc ngẩng lên đầu, ông chủ muốn làm mai cho mình sao? Ông chủ giới thiệu, nhất định đều là tinh anh trong xã hội.

"Nghĩ a nghĩ a." Đỏ mặt. .

Anh ta trầm mặc, "Nghĩ tìm người như thế nào?" .

"Nhân phẩm phải tốt, tuổi không sai biệt lắm là được, lớn lên đừng quá xấu, trong nhà điều kiện bình thường, công tác ổn định, bằng cấp tốt nhất khoa chính quy của trường ngoại quốc! Sau đó muốn, rất yêu rất yêu tôi!" Ừ, cứ như vậy, yêu cầu một chút cũng không nhiều lắm. .

"Gia đình điều kiện bình thường?" Lão bản âm điệu lần đầu tiên dẫn theo một điểm nghi hoặc "So với bình thường tốt hơn một chút, có thể chứ?"

"Có thể có thể!" Ai hội chú ý "Tốt một chút" a, chỉ biết chú ý "Thiếu một ít" ! .

"Công tác ổn định. . . Thường xuyên bay tới bay lui, xem như công tác ổn định sao?" .

"Chỉ cần không thất nghiệp có thể!" Như thế nào có loại dự cảm bất tường . Nhất định không phải nhất định không phải! .

"Tuổi không sai biệt lắm. . ." âm điệu lần đầu tiên có một ít phức tạp, "Vài tuổi tính không sai biệt lắm?"

"Ách, hơn năm tuổi thì sao." .

"Cô năm nay 23, tính kĩ thì có phải ——28?" Người đàn ông nhíu mày. .

"Đúng vậy, đúng vậy." Con chuột trước mặt ông chủ lớn, nhất quyết không dám ngẩng đầu.

"So với 28 tuồi có lớn hơn một chút cũng không được sao?" .

"Lớn một chút có thể a, kỳ thật cũng không có như vậy nghiêm khắc yêu cầu. . ." Con chuột nhỏ gãi gãi đầu phát.

Ông chủ hình như nhẹ nhàng thở ra, nhất định là ảo giác. .

"Nhược Nhược." Ông chủ cư nhiên còn ấp a ấp úng, Dương Nhược Nhược cảm thấy nhất định là chính mình nghe nhầm, "Tôi cảm thấy được chính mình rất thích hợp, cô xem, tôi phẩm cũng tốt, lớn lên cũng không xấu, trong nhà điều kiện chỉ là so với bình thường tốt hơn một chút, công ty là của tôi cũng sẽ không đổi nghề khác, bằng cấp vừa vặn Harvard khoa chính quy, hơn nữa tuổi của ta cũng bất quá chỉ là so với hai mươi tám lớn một chút " Ông chủ dừng một chút, lại thấp giọng hàm hồ nói.

"Hơn nữa, anh rất yêu rất yêu em."

Dương Nhược Nhược cảm thấy có chút mê muội. Đây là đang đóng kịch truyền hình sao?.

"Cũng có lẽ bây giờ làm như vậy có vẻ đột nhiên, nhưng là anh nghĩ cần phải làm, Nhược Nhược " Bằng vào khí lực đặc biệt có thể áp bách, khiến người khác lo sợ người đàn ông đột nhiên ở trước phòng thuê của Dương Nhược Nhược quỳ một chân trên đất, không biết từ nơi nào lấy ra một cái nhẫn, ngẩng đầu.

"Nhược Nhược, em nguyện ý, gả cho anh sao?" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro