Vương Nhất Bác thích đua xe, trượt ván, lái máy bay, lái ô tô... Mà những môn thể thao này không thể tránh khỏi thương tổn khi tham gia
Đối với cậu mà nói thì những vết thương đó chẳng có gì đang nói, nhưng đối với Tiêu Chiến lại khác anh nhìn thấy cậu bị thương là lại nháo nhào lo lắng, thế nên mỗi lần bị thương cậu đều cố gắng dấu không cho anh biết
Nhưng mà không có lần nào qua mắt được Tiêu Chiến
Tiêu Chiến phát hiện dạo này bé con nhà anh hay mặc quần dài lại hay né tránh anh liền đoán ra
...
Đợi lúc cậu vừa bước từ nhà tắm ra trên người chỉ khoác tạm áo choàng tắm anh liền đem ngươi ván lên
" a anh làm gì vậy! Bỏ em xuống! "
Đem người đặt xuống shofa, anh không nói không rằng nắm lấy cổ chân cậu kéo, cẳng chân thon dài trắng trẻo lộ ra
Nổi bật trên đôi chân kia là những vết xước cùng thâm tím hết sức nhức nhối mắt.
Tiêu Chiến nhíu mày tức giận đứng lên bỏ đi, để lại Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn theo anh
" em cái đó... "
Cậu lo lắng nghĩ :" lần này anh ấy giận thật rồi "
Cậu còn đang miên man suy nghĩ thì anh đã quay lại trên tay cầm theo một lọ cao cùng thuốc
Anh ngồi xuống trước mặt cậu nhẹ nhàng nhấc chân cậu lên giúp cậu thoa cao xoa bóp chỗ vết thâm, xong xuôi lại giúp cậu thoa thuốc lên chỗ bị sước
Tiểu Chiến vô cùng nhẹ nhàng trân trọng cậu như bảo vật anh sợ rằng nặng tay một chút sẽ hư mất.
Vương Nhất Bác chỉ hơi nhíu mày một chút anh đã lo lắng hỏi
" sao vậy đau sao? Anh sẽ nhẹ tay hơn"
Cậu lắc đầu nở một nụ cười khiến anh ngơ ngẩn, cậu rất ít khi cười nhưng mỗi lần cậu cười đều như vậy khiến tim anh loạn nhịp.
" không đau, có anh thật tốt lão Tiêu"
Tiêu Chiến cũng cười theo đem người ôm vào lòng hôn lên trán cậu
" em đúng là ngốc mà".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro