Vương Nhất Bác bản thể vốn là một cây cổ cầm có linh tính, y từng theo tay chủ nhân đi ngao du khắp thiên hạ nổi danh thượng cổ thần khí
Thế nhưng thế sự khó lường, chủ nhân lâm trọng bệnh qua đời y cũng bị thất truyền từ đó, cầm tốt nhưng không gặp đúng người yêu cầm thì có nghĩa lý gì, khắp nơi thiên hạ muốn đoạt được y nhưng lại chỉ để khoe khoang chứ chưa một ai thật lòng vì thông hiểu âm luật mà mua y.
...
Ngày đó y được một tiểu công chúa mua về thế nhưng nàng nào biết đánh đàn, được vài ba bữa nàng liền nhanh chán sai người đem cổ cầm cất vào ttong kho, y cứ như vậy bị lãng quên trong kho ngày qua ngày bụi bám đầy thân cầm.
Vương Nhất Bác cứ nghĩ sẽ cứ như vậy cho đến khi linh phách tan nhưng một ngày người đó xuất hiện
Lý Vấn Hàn là hoàng tử, tuy rằng là thiếu gia nhưng hắn vì là con của Hoàng Thượng cùng một vị nha hoàng trong một đêm say rượu nên luôn bị ghẻ lạnh
Ngày đó hắn vào kho tìm đồ, bỗng nhiên hắn bị thu hút bởi một cây cổ cầm nằm ở góc phòng, cổ cầm tuy bị bụi bám đầy nhưng vẫn phát ra một loại ánh sáng bạc không tầm thường.
Lý Vấn Hàn đem cầm về phòng cẩn thận lau chùi, khoảnh khắc bàn tay hắn động vào dây đàn trái tim y như run lên, Vương Nhất Bác cảm nhận được hắn là một người có tâm hồn cực kỳ thuần khiết cũng từ khoảnh khắc đó y đã lập lời thề nhận hắn làm chủ nhân
...
Đêm đó cả hoàng cung mở yến tiệc mừng sinh thần nhị hoàng tử nhưng hoàng thượng lại quên mất còn có một đứa con trai khác đang sống ở biệt viện lạnh lẽo cô độc, đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Lý Vấn Hàn buồn đến vậy
Hắn bình thường tuy không được coi trọng nhưng vẫn luôn ôn nhu hay cười, không giống bây giờ ánh mắt của hắn u uất đen thẳm như bầu trời đêm nay không một vì sao
Hắn đến gần y khẽ đánh một khúc đàn
"Bạch y thanh thuần, mái tóc đen
Khuôn mặt người đẹp tựa tranh vẽ
Trong lúc hoảng hốt
nhìn nhau mà không nói một lời
lòng như tê dại
Từ ngàn xưa, dưới trăng trao lời thề hẹn
chỉ trong thoáng chốc lại thành khoảnh khắc vĩnh hằng
Năm tháng tốt đẹp đã trôi đi
xoay người, nước mắt chảy như mưa
Ôm cổ cầm, từng tiếng ngân vang
Gần trong gang tấc mà ngỡ xa nơi chân trời
Quay đầu chỉ thấy hư không
Một thời thịnh thế phồn hoa chóng tàn như đóa quỳnh hoa
Chu sa thắm, Phong hoa trác tuyệt
Dung nhan khuynh thành
Ngâm Kiêm gia, Hoa đào úa tàn
Xoay người chỉ thấy vô tận tịch mịch
Canh năm trong đêm lạnh sao trống vắng, mịt mùng
Trường quyển giang sơn cũng ố vàng do lịch sử phong hóa
Người là người cả đời này ta mãi vấn vương, tưởng niệm
Nơi hẹn ước xưa trở thành cát vàng trải rộng khắp trời
Ngâm Kiêm gia, Hoa đào úa tàn
Xoay người chỉ thấy vô tận tịch mịch
Chém giết, Vì người chiến đấu
Vì người đoạt lấy thiên hạ
Lật đổ thiên hạ
vật lộn giữa sinh tử, ta nào có oán hận
Lời thề xưa là thật hay giả đã không còn ý nghĩa
Trường quyển giang sơn cũng ố vàng do lịch sử phong hóa
Người là người cả đời này ta mãi vấn vương, tưởng niệm
Nơi hẹn ước xưa trở thành cát vàng trải rộng khắp trời
Năm tháng bể dâu, giang sơn như bức họa".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro