Phần Không Tên 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đêm hôm ấy chúng tôi cãi nhau. Trong một phút nóng giận tôi đã vun tay tát một cái đau điếng lên má chị. Chị khẽ nhăn mặt, ngay lập tức tôi thấy gương mặt vui vẻ hằng ngày của chị đã hằn in lên vết đỏ đôi tay này. Chị không nói gì, cũng chẳng rơi lệ. Tại sao người đánh là tôi đây lại đau lòng và đang khóc nức lên thế này cơ chứ?

Chị kéo tôi vào lòng. Ngay lập tức bị con nhỏ đáng ghét tôi đẩy ra.

Tôi thấy trong mắt chị là một khoảng không thất vọng, đôi mắt ấy nhìn tôi vô hồn. Tôi biết tôi tính tình trẻ con, tôi biết chị yêu tôi hơn ai hết, tôi biết tất cả. Nhưng là vì tôi yêu chị, lòng chiếm hữu dường như đã đoạt mất tôi rồi. Tôi hỉ nộ vô thường là vì tôi không muốn mất chị. Tôi không cố ý làm chị thất vọng, thật sự chưa bao giờ muốn làm chị thất vọng mà.

Quệt ngang dòng nước mắt, tôi bỏ ra khỏi nhà.
...

Ngoài đường mưa to lắm, mưa cứ thế từng cơn một tát vào mặt tôi. Một đứa ngốc như tôi biết đi đâu đây khi không có chị bên cạnh? Giây phút ấy tôi đã biết mình hối hận.

Lê từng bước chân nặng nề dọc theo con phố, tôi lạnh. Nếu có chị ở đây, hẳn là chị sẽ ôm tôi vào lòng, sẽ sưởi ấm tay tôi trong lòng bàn tay chị, sẽ kể vu vơ cho tôi nghe, sẽ mãi luôn yêu tôi, mỗi mình tôi. Nở một nụ cười khinh bỉ cho bản thân mình. Vô thức tôi đưa tay lên sờ má mình, tôi nhớ lại cái tát lúc nãy. Sao tôi có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Chắc chị đau lắm, tôi đúng là một đứa bốc đồng mà.

Mưa như đem hết bao nhiêu kỉ niệm, hồi ức lần lượt chảy khắp thân thể rã rời này. Tôi không biết bản thân có đang khóc không nữa, chẳng thể phân biệt liệu là nước mưa hay nước mắt? Tôi vô dụng quá, bất giác tôi thấy mình giống như cơn mưa này, chỉ biết làm người khác mất mát.

Ngồi xổm xuống giữa dòng người đang tấp nập tranh thủ tìm mọi cách để trốn cơn mưa này. Tôi điên rồi, điên thật rồi.

Chị ơi.
...

"Về thôi, em còn muốn tôi đi theo em bao lâu nữa?"

Tôi cảm nhận được mưa dường như thôi đập vào người mình. Ngẩng đầu lên nhìn, là chị đang cầm dù hướng về phía tôi, là giọng nói ấm áp ấy nhưng lại cố tỏ ra lạnh lùng. Hóa ra từ lúc tôi bỏ ra khỏi nhà, chị đã đi theo tôi suốt. Đồ ngốc này sao lại đối xử với tôi quá tốt vậy chứ, tôi chỉ là đứa suốt ngày mang phiền phức đến cho chị thôi mà.

Và rồi nước mắt trào trực chẳng tài nào kiểm soát nổi, chị lắc đầu đưa tôi về.

.
.
.

Đúng như dự đoán, tôi đã sốt đến 39 độ chỉ vì đi dưới mưa vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ. Nằm trên giường nhìn chị thay đồ cho tôi, nhìn chị ân cần đo nhiệt độ với vẻ mặt lo lắng, nhìn chị nhẹ nhàng dán miếng hạ nhiệt lên trán tôi. Chị là người thế đấy, giận thì giận mà thương thì thương.
Chúng tôi chẳng nói câu nào với nhau, bầu không khí yên tĩnh đến đau lòng.

"Em xin lỗi. Chúng ta huề nha...?"

Huề? Tôi còn thấy nực cười khi nói câu đó. Một đứa ngông cuồng gây gỗ với người yêu, rồi ngông cuồng vun tay tát lên má người ta, rồi tiếp tục ngông cuồng bỏ đi để cho người yêu phải đi theo mình. Giọng của tôi từ từ hạ xuống thấp dần.

Chị nhìn. Vẫn là cái nhìn lạnh lùng khiến người khác tổn thương, vậy mà khi nghe tôi nói câu đó, tôi cảm nhận được một sự ngạc nhiên trên mặt chị, nhưng rất lẹ mà biến mất. Chị ngồi xuống, dùng tay kéo cằm tôi để xoay gương mặt lại đối diện chị. Chị lấy một cây bút ghi gì đó lên miếng dán hạ nhiệt trên trán tôi.

"Ngủ đi, chuyện sau này để sau này tính."

Dứt bút, dứt câu, chị đắp chăn lên cho tôi rồi đứng lên tắt đèn và đi ra ngoài.

.
.
.

Sáng hôm sau tôi tận 9h sáng mới dậy. Căn nhà vắng toe, còn lại mỗi đứa đần này vẫn còn hầm hầm trong người. Giờ này chắc chị cũng đi làm mất rồi, mọi hôm không để ý mấy, nhưng hôm nay đặc biệt tôi thấy có chút gì đó thiếu vắng. Cảm giác không có người yêu bên cạnh là như vậy sao? Nhớ đến chết mất thôi.
Bước ra khỏi phòng với những bước chân còn chưa vững vàng. Đi ngang qua tấm gương treo ở phòng khách, tôi chợt nhìn vào miếng dán hạ nhiệt mà tối qua chị đã ghi gì đó lên ấy.

"Cấm em lần sau bỏ đi ra ngoài trời mưa như thế nữa!"

Tôi phì cười, một nụ cười mãn nguyện lẫn ấm áp. Mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại khi tôi đến phòng bếp. Hóa ra chị đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho tôi trước khi đi làm. Một chén cháo trắng cùng với hai bánh quẩy được che chắn cẩn thận, phía trên còn có tờ note.

"Em đang bệnh rồi thì ăn uống thanh đạm lại giùm tôi một chút."

...

Tôi chợt trách bản thân của ngày hôm qua quá nhiều. Nhưng trên khuôn mặt mệt mỏi vì bệnh này vẫn giữ nguyên nụ cười toe toét ấy và chưa có dấu hiệu ngưng lại. Người yêu tuyệt vời thế này thì tôi còn cần gì thêm nữa chứ? Xem ra tối nay tôi phải làm chút gì đó để đền bù tội lỗi rồi ~   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro